Chương 42-2

3035 Chữ Cài Đặt
Chương 42.2

Phu tử ở tộc học có giảng một ít truyền thuyết về Tứ giới mà ít ai biết đến: "Ma tộc cấp thấp có làn da tím đen, bộ mặt dữ tợn, cả người khoác lân; Ma tộc trung đẳng có sừng nhọn, giống như người; Ma tộc cao đẳng lại không khác gì người, chỉ có đồng tử đỏ đậm".

Tang Tử một bên chào hỏi các vị bằng hữu đến từ Ma tộc mà quỷ tu thiếu niên mang đến, một bên lén lút đánh giá bọn họ một phen. Bên ngoài nhìn rất giống Nhân tộc, chỉ là trên trán có một cái sừng nhọn, nhìn dáng vẻ hẳn là Ma tộc trung đẳng.

Đám Ma tộc trung đẳng này đối với thoại bản mà Tang Tử mang đến cũng không cảm thấy có hứng thú, bọn họ đặc biệt tới là để mua cơm.

Bởi vì quỷ tu thiếu niên trước đó có nói với Tang Tử rằng người của Ma tộc có thể ăn rất nhiều cơm. Cho nên hôm nay Tang Tử cố ý mang theo rất nhiều hộp cơm đến. Thực mau, nàng liền lấy cơm ra đưa cho các vị Ma tộc.

Người dẫn đầu Ma tộc một hơi gọi mười loại hộp cơm có khẩu vị khác nhau, sau đó vùi đầu vào ăn. Sau khi ăn xong, vị Ma tộc này chùi miệng một cái, ném xuống một câu đánh giá: "Ăn ngon. Nhưng đáng tiếc cơm này dùng phàm hỏa nấu, bên trong không có ma khí, ăn không đã ghiền gì cả".

Hắn có chút tiếc nuối mà từ trong túi lấy ra hai mươi viên ma thạch, đặt ở trong tay Tang Tử.

Tang Tử một bên thu ma thạch, một bên trò chuyện cùng vị Ma tộc này: "Vậy bình thường cơm mà các ngươi ăn phải nấu như thế nào? Dùng ma hỏa nấu ư?"

Hắn nghe vậy gật đầu: "Đúng vậy, tu sĩ Linh giới các ngươi dùng linh hỏa, Ma tộc chúng ta tự nhiên cũng có ma hỏa" - Nói xong, vị Ma tộc này còn triệu hồi ra ma hỏa cho Tang Tử xem: "Đây này, ngươi xem, lửa của Ma tộc chúng ta chính là như vậy".

So sánh với linh hỏa mà Tang Tử đã gặp qua thì ma hỏa chính là một loại ngọn lửa khác một trời một vực. Nếu nói linh hỏa mang đến cho người ta cảm giác ấm áp như ánh mặt trời, thì ma hỏa lại mang đến cho người ta cảm giác lãnh khốc cùng cắn nuốt.

Nhưng Tang Tử nhìn này ngọn ma hỏa này thì trong lòng lại mạc danh mà dâng lên một loại cảm giác thân cận, thật giống như nàng có thể dễ dàng mà thao túng ngọn ma hỏa này vậy.

Nhưng điều này không giống với những gì mà phu tử dạy khống hỏa đã nói. Phu tử đã từng nói, tu sĩ Linh giới chỉ có thể nắm giữ linh hỏa, không thể thao tác ma hỏa. Bởi vì bên trong ma hỏa có ẩn chứa ma khí, nên sẽ không ngừng cắn nuốt thần thức cùng kinh mạch trong cơ thể của các tu sĩ.

Tang Tử nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là áp xuống cổ xúc động muốn thân cận ma hỏa vào trong lòng. Nàng đem cái nghi hoặc này đặt ở đáy lòng, tính toán chờ lát nữa về Linh giới đi hỏi Duệ đại tư tế một chút.

Thiếu niên quỷ tu mang đến hơn mười vị Ma tộc, sau khi ăn xong liền mua thêm năm trăm phần cơm hộp về, nói là muốn mang về cho bạn bè, thân thích nếm thử.

Tên dẫn đầu của Ma tộc trước khi xoay người rời đi còn cố ý hỏi Tang Tử một câu: "Đứa nhỏ của Nhân tốc, ngươi tên là gì?"

"Ta tên là Tang Tử" - Tang Tử dừng tay sắp xếp ma thạch, ngược lại ngẩng đầu cười một chút đối với Ma tộc.

Hắn duỗi tay sờ sờ đầu Tang Tử, một bên nhỏ giọng nói thầm: "Đúng là tóc của mỗi đứa nhỏ đều sờ rất thoải mái" - Một bên đem tên của mình nói cho Tang Tử: "Mọi người đều gọi ta là Hắc Sơn, về sau ngươi cũng gọi ta như vậy là được".

Chờ đám Ma tộc này rời đi, quỷ tu thiếu niên mới cúi đầu nhìn Tang Tử nói: "Tiểu tể tử, nguyên lai tên của ngươi là Tang Tử".

Tang Tử ngẩng đầu đối với quỷ tu thiếu niên cười một chút: "Đại lão, cảm ơn ngươi vẫn luôn dẫn người đến để chiếu cố sinh ý của ta" - Nói xong, Tang Tử lại cười tủm tỉm mà hỏi hắn: "Nhưng mà đại lão, ta hình như còn không biết tên của ngươi là gì".

Quỷ tu thiếu niên lúc này mới nhớ, hắn hình như vẫn chưa giới thiệu bản thân mình với Tang Tử. Trên thực tế, hắn cũng không biết tên của Tang Tử là gì, vẫn luôn đều dùng chữ "ấu tể" để gọi Tang Tử.

Hắn có chút xấu hổ mà sờ soạng cái mũi, sau đó nghiêm túc mà nói với Tang Tử: "Ta là Đài Ngạn, dao đài quỳnh thất - Đài, thạc ngạn danh nho - Ngạn".

Tang Tử chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu hắn nói chữ "Ngạn" rốt cuộc là chữ nào. Nàng cảm thấy kiến thức của mình có chút hạn hẹp, vì thế liền đem câu "thạc ngạn danh nho" nhớ kỹ, sau đó về Vu gia tìm chữ "Ngạn" trong điển tịch thành ngữ thử.

Sau khi tìm được chữ "Ngạn", Tang Tử lại đi tìm Duệ đại tư tế để giải quyết chuyện thứ hai mà nàng vẫn luôn nhớ thương: Nàng luôn có một loại ảo giác rằng nàng có thể dễ dàng thao túng ma hỏa của Ma giới.

Nghe đươc nghi hoặc của Tang Tử, vẻ mặt Duệ đại tư tế đương nhiên mà nhìn nàng: "Việc này thì có gì đâu mà nói. Thái Dương Chân Hỏa chính là khởi nguyên của tất cả mồi lửa ở thiên hạ, Nhật Thần tộc chúng ta là người khống chế của Thái Dương Chân Hỏa, thân cận ma hỏa thôi thì có làm sao? Ma hỏa cũng là do Thái Dương Thần Hỏa diễn biến ra mà có, Nhật Thần tộc chúng ta cảm thấy thân cận với ma hỏa thôi mà cũng lạ sao?"

"Đương nhiên là lạ rồi ạ" - Tang Tử nói: "Bởi vì phu tử đã từng nói, tu sĩ ở Linh giới không có khả năng thao tác ma hỏa, bằng không sẽ bị ma hỏa cắn nuốt một phần của thần thức".

Duệ đại tư tế cúi đầu, thực nghiêm túc mà nói cho Tang Tử: "Người hắn nói là linh tu, nhưng chúng ta là Nhật Thần tộc. Ấu tể, con phải biết rằng, trừ bỏ Thái Dương Chân Hỏa, Nhật Thần tộc chúng ta sẽ không sợ hãi bất kỳ ngọn lửa nào. Cho nên, đừng nói là thân cận ma hỏa, cho dù con lấy ma hỏa chơi ở trên tay thì cũng sẽ không có vấn đề gì. Chúng ta chính là Nhật Thần tộc, Nhật Thần tộc không gì làm không được!"

Tang Tử ngẩng đầu nhìn Đại Tư Tế, thiệt tình cảm thấy Nhật Thần tộc thật là một cái chủng tộc thần kỳ, quá trâu bò.

Nhưng mà thực mau, Thân Đồ Huyền liền ôm một chồng hộp cơm đi đến, sau đó tức giận mà mắt trợn trắng với Duệ đại tư tế: "Thôi bỏ đi, còn không gì làm không được! Vậy ngài hãy sinh con cho ta xem thử, con còn không có khả năng sinh mà còn nói mình không gì làm không được! Đi đi đi, đừng dạy cho con gái của ta cái gì mà 'thiên hạ đệ nhất Nhật Thần tộc' tư tưởng cổ hủ đó nữa, con gái ta về sau nếu mà bị sai lệch thì đều là lỗi của ngài cả!"

Vì thế, Đại Tư Tế của Nhật Thần tộc không gì làm không được đã bị Thân Đồ Huyền "không gì làm không được" làm tức điên lên.

Mắt thấy Duệ đại tư tế lại muốn vung lên nắm tay đáng cha của mình, Tang Tử chạy nhanh giữ chặt tay của cha mình, để lại cho Đại Tư Tế một câu "Nhị trưởng lão muốn tìm cha con có việc, Đại Tư Tế, chúng con đi trước".

Sau đó, Tang Tử liền cùng cha mình cùng nhau mất hút.

Sau khi cứu cha mình thoát khỏi Đại Tư Tế, Tang Tử liền về nhà, trên lưng nàng lại cõng cái bao lớn, tiếp tục đi Ma giới bán cơm. Đại khái nhờ có Hắc Sơn sau khi trở về liền làm quảng cáo cho Tang Tử mà gần nhất lục tục bắt đầu có Ma tộc chạy tới Luyện Hồn Tràng tìm Tang Tử để mua cơm hộp.

Quần ma tộc này số lượng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần đều mua mấy chục hộp cùng một lúc.

Tang Tử đã từng hỏi qua những Ma tộc này vì sao một lần lại mua nhiều đến như vậy.

Bọn họ nói có sách mách có chứng với Tang Tử rằng: "Cơm hộp của nhà ngươi ăn rất ngon, nhưng lại không có ma khí ở bên trong. Có rất nhiều Ma đô không muốn mắc công phải lại đây mua nên họ nhờ chúng ta bởi vì chúng ta có việc phải gặp Quỷ tu nên mua giùm bọn họ vài phần, nhiều người nhờ lắm, nên phải mua nhiều".

Tang Tử gật đầu, đem trọng tâm đặt ở câu "không có ma khí". Vì thế khi mà Hắc Sơn tới tìm Tang Tử mua cơm, Tang Tử liền hỏi Hắc Sơn: "Ta dùng ma thạch mua ma hỏa của ngươi được không?"

Hắc Sơn thực kinh ngạc mà cúi đầu nhìn Tang Tử: "Ngươi chỉ là một đứa trẻ linh tu thì muốn ma hỏa làm cái gì?"

Tang Tử nghiêm túc trả lời: "Ta muốn dùng ma hỏa nấu cơm thử, các ngươi không phải đều thích đồ ăn có ma khí sao? Ta muốn thử một lần" - Duệ đại tư tế đã nói cho Tang Tử, ở trước mặt Ma tộc quay ngựa cũng không sao, bởi vì Nhật Thần tộc cùng Ma tộc có mối quan hệ rất hữu hảo.

Hắc Sơn nghe Tang Tử nói vậy, có chút kinh ngạc mà nhìn Tang Tử, sau đó hắn triệu ra một sợi ma hỏa, đặt ở đầu ngón tay rồi đưa sát vào Tang Tử: "Ta có thể cho ngươi xem ma hỏa, nhưng ta nhớ là linh tu các ngươi không dùng ma hỏa được".

Tang Tử chớp mắt nhìn Hắc Sơn, sau đó vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng sượt một chút liền đem sợi ma lửa kia từ đầu ngón tay của Hắc Sơn lấy đi.

"..."

- Hắc Sơn cúi đầu nhìn ngọn lửa nhỏ xíu đang ở đầu ngón tay của Tang Tử hưng phấn mà ngả nghiêng, nhất thời có chút trầm mặc.

Hắn nhớ rõ, trên đời này người có thể thao tác lửa ma, ngoại trừ Ma tộc thì cũng chỉ có Nhật Thần tộc - cái quái vật chủng tộc kia mới làm được.

Đứa nhóc Tang Tử này trên người không có hơi thở của Ma tộc mà lại có thể dễ dàng thao tác ma hỏa, vậy nàng cũng chỉ có thể là hậu duệ của Nhật Thần tộc.

Thật là không nghĩ tới, hắn còn tưởng Nhật Thần tộc đều mau diệt tộc rồi!

Sau khi biết thân phận của Tang Tử là hậu duệ của Nhật Thần tộc thì Hắc Sơn đối với Tang Tử liền trở nên nhiệt tình hơn. Trước kia hắn chỉ là xem Tang Tử là con nít cho nên cũng không đem sự chán ghét từ tu sĩ của Linh giới chuyển đến trên người Tang Tử.

Hiện tại hắn đã biết Tang Tử không phải là hậu duệ của tu sĩ Linh giới mà là hậu duệ của Nhật Thần thì Hắc Sơn liền có vẻ càng thích Tang Tử. Hắn còn tận hết sức lực mà cổ động bạn bè thân thích Ma tộc của hắn đến chiếu cố sinh ý của Tang Tử: "Tang Tử chính là hậu duệ của Nhật Thần tộc, nàng dùng ma hỏa nấu cơm nên chắc chắn ăn rất ngon!"

Không sai, sau khi Tang Tử mua ma hỏa của Hắc Sơn thì liền bắt đầu cùng Duệ đại tư tế học tập biện pháp khống chế nó. Nàng hiện tại đã có thể thực nhẹ nhàng mà dùng ma hỏa tinh luyện nguyên liệu nấu ăn chứa ma khí của Ma giới, hiện đang chuẩn bị đêm nay thử dùng ma hỏa nấu một bữa cơm.

Vì thế, Hắc Sơn cố ý từ quê quán xách mấy con xà ma cá đặc sản của Ma tộc tới. Không chỉ có như thế, vì yêu quý đứa nhỏ của mà hắn còn vén tay áo giúp đỡ Tang Tử dùng ma hỏa xử lý mấy con xà ma cá mà hắn đem đến này.

Một bên hỗ trợ, hắn còn một bên dạy Tang Tử: "Thấy tròng mắt của mấy con xà ma cá này không?"

"A có thấy" - Tang Tử gật đầu.

Hắc Sơn "ca ca" hai tiếng mà đem tròng mắt của cá lấy ra, sau đó đưa cho Tang Tử: "Tròng mắt của xà ma cá sau khi được Thái Dương Chân Hỏa của Nhật Thần tộc các ngươi tinh luyện thì sẽ trở thành một loại thuốc nước rất dính chắc, về sau khi ngươi luyện pháp khí cũng có thể dùng được".

Tang Tử vội vàng đem những lời này nhớ lấy.

Hắc Sơn lại tiếp tục nói: "Đám tu sĩ ở Linh giới làm người ghét hàng năm đều muốn chạy đến chỗ Ma tộc của chúng ta tới trộm xà ma cá với một ít đặc sản khác của Ma giới nữa, cho nên mỗi năm chúng ta đều phải cùng đám vương bát đản đó đánh một trận. Có đôi khi chúng ta đánh thua thì phải bồi cho bọn hắn rất nhiều tài liệu cùng Uẩn Thần Thảo, cho nên Ma tộc chúng ta cùng Quỷ tộc đều thực chán ghét đám tu sĩ ở Linh giới"

Tang Tử rụt rụt cổ, làm bộ chính mình là đứa trẻ con thuần chủng của Nhật Thần tộc.

Hắc Sơn còn tiếp tục nói cho Tang Tử nghe những câu chuyện yêu hận tình thù giữa Ma giới cùng Linh giới: "Kỳ thật trước khi thang trời bị nứt toạc thì Ma giới chúng ta cùng Linh giới có quan hệ rất tốt đẹp. Khi đó các tu sĩ Linh giới còn đến giúp quỷ tu bọn họ tu sửa Luyện Hồn Tràng, quỷ tu cũng tặng thật nhiều truyền tống lệnh bài cho tu sĩ ở Linh giới ở thời điểm đó".

"Bất quá sau khi thang trời chặt đứt, tu sĩ của Tứ giới đều không thể phi thăng được. Lại sau này đã xảy ra một ít sự tình lung tung rối loạn khác, sau Linh giới các ngươi liền có rất nhiều lão Tán Tiên bất tử".

"Bọn chúng như thể nào cũng không chết được vô cùng đáng giận, vì mạng sống độ Tán Tiên kiếp, cũng không có việc gì mà liền tới Ma giới chúng ta cướp đoạt tài liệu. Ngay lúc đó đất ở Ma giới đều mau bị bọn họ cướp đoạt đến không còn gì, cho nên hiện tại Ma giới mới nghèo như vậy".

"Cũng chính là bởi vì đàn lão vương bát này mà Ma giới chúng ta mới hoàn toàn cùng Linh giới mâu thuẫn, không muốn lại phản ứng tu sĩ Linh giới nữa".

Nghe xong chuyện này, trong lòng Tang Tử chỉ có một ý tưởng: Nàng lúc trước có thể ở Luyện Hồn Tràng bình an tu luyện hai ba tháng mà không có bị người đánh chết, hoàn toàn chính là do quỷ tu đối nàng thủ hạ lưu tình. Quả nhiên, quỷ tu có nhiều người tốt.

Đối với Tang Tử cảm khái, Hắc Sơn chỉ cười ha ha: "Quỷ tu đều là người tốt? Ha ha ha, ngươi đừng ngây thơ. Ngươi cho rằng có nhiều truyền tống lệnh bài như vậy, vì cái gì hiện tại cũng chỉ còn lại duy nhất một cái mà ngươi đang giữ thôi?"

Tang Tử không rõ nguyên do mà ngẩng đầu nhìn Hắc Sơn: "Nhị trưởng lão nói, sau khi thang trời bị nứt thì những đại năng của Linh giới đã từng giúp quỷ tu đều ngã xuống, truyền tống lệnh bài cũng liền biến mất không thấy".

Hắc Sơn ý vị thâm trường mà lắc lắc đầu: "Người chết nhưng lệnh bài sẽ không chết. Ai gϊếŧ được những tu sĩ Linh giới đó thì người đó có thể thông qua lệnh bài truyền tống đến Luyện Hồn Tràng của quỷ tu".

Tạm dừng một lát sau, Hắc Sơn mới đối với Tang Tử nhếch miệng cười một chút: "Tới được Luyện Hồn Tràng, những người đó không phải là ở trong lòng bàn tay của quỷ tu, tùy ý bọn họ xâu xé sao!"

Hắc Sơn cười tủm tỉm mà vỗ vỗ bả vai Tang Tử: "Đứa nhỏ, đây mới là nguyên nhân mà truyền tống lệnh bài dần dần mai danh ẩn tích".

Tang Tử rụt rụt cổ, lại lần nữa ý thức được, nàng có thể ở Luyện Hồn Tràng bình an vượt qua một khoảng thời gian dài như vậy, hoàn toàn là bởi vì quỷ tu đối với nàng thủ hạ lưu tình!

Cách đó không xa, Đài Ngạn ngồi ở đó, hơi hơi mà gợi lên một bên khóe môi.