Chương 3

Kẻ tốn công tính toán gửi đến lại là một thiếu niên?!

Người nằm trên giường - Lạc Nghị Chi - chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, vô số mảnh vỡ trong ý thức của anh đang lật qua lật lại, làm anh đau đầu đến mức không chịu nổi. Điều tệ hơn là ký ức về việc mình ăn phải quả độc trước khi chết cứ lặp đi lặp lại khiến anh không thể tiếp thu ký ức của thân thể này!

Đúng vậy, giờ đây anh rất rõ mình là thần hồn chưa bị tiêu diệt mà đã mượn xác hoàn hồn. Nhưng tại sao quá trình hoàn hồn lại khó khăn đến thế này?!

Cuối cùng sau khi không còn đau nữa, Lạc Nghị Chi mở mắt một cách tủi thân, thì nhìn thấy một người đàn ông có gương mặt cực kỳ anh tuấn, khí thế sắc bén đến cùng cực đang đứng từ trên cao nhìn mình.

“Ôi!”

Lạc Nghị Chi ngay lập tức mở to đôi mắt mờ mịt của mình, kinh ngạc há hốc miệng.

Nhưng trong mắt Bùi Yến Uyên, cảnh này lại thành ra là thiếu niên kia vừa mở mắt đã trơ tráo, đôi mắt ướŧ áŧ nửa nhắm nửa mở nhìn hắn không chút xấu hổ, còn hé mở đôi môi đỏ hồng, để lộ đầu lưỡi mềm mịn bên trong.

Thật vô liêm sỉ, chiêu trò còn rất cao tay.

Trong cơ thể Bùi Yến Uyên, cảm giác nóng rực như bùng lên đến đỉnh điểm nhưng sắc mặt hắn càng đen hơn.

Lạc Nghị Chi không hiểu tại sao người đàn ông trước mặt đột nhiên có vẻ mặt khó chịu như vậy, nhưng lúc này, anh đã thoát khỏi hiểm cảnh, đầu không còn đau nữa, tâm trạng cũng khá tốt, thậm chí còn có chút nhã hứng ngắm nghía người đàn ông trước mặt. Ừm... Thật bất ngờ là người này rất hợp gu của anh, hơn nữa, có vẻ không phải người của đại lục Thương Loan?

Dù sao thì ở đó, không ai có đôi mắt đen pha chút xanh xám như hắn, sâu thẳm và lạnh lùng, khiến khí chất của hắn càng thêm sắc bén và uy lực. Ngoài vẻ đẹp trai, khí thế của hắn như có thể hóa thành vô số lưỡi dao, chỉ có điều tóc hơi ngắn một chút. Nhưng may mắn là đường nét khuôn mặt rất rõ ràng và sắc sảo, bù lại cho khuyết điểm thiếu tóc dài. Thêm vào đó là đôi lông mày sắc như kiếm, đôi mắt tinh anh, sống mũi cao và đôi môi mỏng, ngoại hình không hề mềm mại mà vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ. Đây chính là kiểu mà anh thích!

Hơn nữa, vóc dáng cao lớn, bờ vai rộng, eo thon, thật hoàn hảo!

Sau một lượt ngắm nhìn, Lạc Nghị Chi bỗng đỏ mặt, không đúng, hình như cơ thể anh có phản ứng gì đó rất kỳ lạ?!

Theo bản năng, anh đưa tay kiểm tra, và không khỏi khẽ thốt lên: "!”

Khó chịu quá, chẳng lẽ cơ thể này bị trúng thuốc rồi sao?

Sắc mặt của Bùi Yến Uyên bên cạnh giường càng thêm khó chịu, không thể nhịn được nữa, hắn muốn gọi vệ sĩ ném kẻ vô liêm sỉ trên giường này ra ngoài.

Thiếu niên này nhìn không lớn lắm, nhưng lại vô cùng can đảm và vô liêm sỉ! Không chỉ dùng ánh mắt trần trụi quyến rũ hắn, mà còn thực hiện những động tác khıêυ khí©h đầy ẩn ý, khiến hắn gần như muốn nổi điên.

Dưới cơ thể Bùi Yến Uyên như sắp nổ tung, gân xanh nổi lên trên cánh tay, tim hắn đập nhanh như muốn phá vỡ l*иg ngực. Trong đầu hắn tràn ngập lửa giận, không thể tin được tác dụng của loại thuốc này mạnh đến vậy, hắn gần như nghi ngờ rằng liệu mình có chết trước khi bác sĩ riêng của hắn đến hay không.

— Đặc biệt là với sự khıêυ khí©h tận tình của thiếu niên này.

“...”

Lạc Nghị Chi cực kỳ khó chịu, nóng đến mức đá văng chăn ra, để lộ ngực trần trắng mịn và hai chân dài thẳng tắp, tức thì làm không khí trong phòng như bùng cháy.

Cơ bắp của Bùi Yến Uyên căng lên.

“Sao lại khó chịu thế này...”

Lạc Nghị Chi thở hổn hển, đôi má ửng đỏ, khóe mắt sáng rực, anh không ngờ rằng cơ thể này lại bị trúng thuốc mạnh đến vậy, tác dụng của thuốc ập đến như vũ bão, không để lại chút đường lui! Hơn nữa, anh vốn là người sống theo cảm xúc, trước đây chưa từng gặp ai khiến anh rung động nên chưa từng có quan hệ với ai nhưng giờ thì cái cảm giác thèm khát này quả thật quá đáng sợ!

Anh thực sự sợ rằng mình sẽ chết vì cảm giác này.

Sau một hồi cố gắng nhẫn nhịn, Lạc Nghị Chi cuối cùng không chịu nổi nữa. Ánh mắt anh lướt qua người đàn ông cường tráng đầy dương khí trước mặt, sau ba giây, đôi mắt anh lóe lên vẻ quyết tâm, rồi bất ngờ nhảy bổ về phía hắn.

Kiếp trước khi anh chết vẫn còn là trai tân, kiếp này chẳng lẽ lại chết mà vẫn giữ tiết tháo!

Đầu óc của Bùi Yến Uyên đã bị cơn sốt thiêu đốt, thế nên hắn thực sự bị Lạc Nghị Chi ôm trúng. Cảm giác tiếp xúc khiến toàn thân hắn run rẩy, cả hai đổ người xuống giường.

“Cút—”

Thấy Bùi Yến Uyên sắp nổi giận và đẩy anh ra, Lạc Nghị Chi cũng nổi điên: "Anh bao nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ không làm được? Nếu anh không làm được thì không sao, tôi sẽ đối tốt với anh, dù sao tôi cũng sẽ giải được thuốc này!”

Sau đó, anh dứt khoát cưỡi lên hông người đàn ông trước mặt, thực hiện một trong những hành động khiến anh hối hận nhất trong đời.

“Nếu anh không làm được thì ngoan ngoãn nằm xuống, còn nếu anh làm được thì đè tôi xuống mà làm đi!”