Chương 5

Tiếng cười trong lớp học đạt đến cao trào.

Trương Đình giờ phút này lại đứng lên.

“Có vui không Vương Quyên? Còn nhiều điều vui hơn nữa, từ từ tận hưởng đi.”

Tôi cắn chặt bờ môi khô khốc, lấy vở bài tập xé vài trang giấy trải lên ghế, ngồi xuống lần nữa.

Lúc này giáo viên tiếng Anh bước vào, lớp học trở lại yên tĩnh, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Trước giờ học, giáo viên yêu cầu lớp trưởng thu bài tập được giao tối qua.

Thật trùng hợp, Trương Đình là lớp trưởng tiếng Anh.

Cô ta nhận được bài tập của tôi, thấy bộ dáng tôi co quắp bất an, đắc ý mà cười.

“Thầy ơi, Vương Quyên không làm bài tập.”

Giọng nói lớn đến mức dường như muốn cho cả trường nghe thấy.

Cô giáo tiếng Anh cau mày: “Sao lại thế này?”

Tôi lắp bắp giải thích: “Thầy ơi, em làm rồi, chỉ là, chỉ là em quên, mang theo.”

Loại bào chữa cũ rích này, cô giáo rõ ràng không tin.

Bà mắng tôi hai câu, bắt tôi đi ra ngoài đứng.

Trong tiếng cười nhạo của các bạn cùng lớp, tôi bước ra khỏi lớp học.

Hành lang trống vắng chỉ có một mình tôi.

Phía sau là tiếng đọc sách râm ran.

Tôi chợt cảm thấy chính mình lạc lõng với thế giới này.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi nhìn thấy được một người lạc lõng khác.

Trì Dục đứng ở trung tâm sân thể dục, nhìn thấy tôi ở xa.

Nhưng tại sao hắn lại ở chỗ này?

Hắn không đi học sao?

Hắn yên lặng nhìn tôi chăm chú.

Gương mặt như ngọc của hắn được ánh nắng chiếu rọi, sáng rực như được dát vàng.

Thật là có khí chất của một vị anh hùng tái thế.

Tôi lo lắng vẫy tay với hắn.

Một lúc lâu sau, hắn cũng vẫy tay lại, tôi mới chú ý thấy hắn đang cầm một thứ gì đó trong tay kia, đó chính là cặp sách của tôi.

Chờ tôi lấy lại tinh thần, Trì Dục đã biến mất.

Tôi ngẩng cổ tìm kiếm.

"Vương Quyên!"

Giọng quát tháo của cô giáo tiếng Anh cùng với cuốn sách của bà đập vào đầu tôi.

Làm rối loạn mái tóc của tôi.

"Sắp thi đại học rồi, phạt đứng mà còn không ngoan ngoãn."

Tôi khóc lóc lắc đầu, liếc nhìn thấy ánh mắt cười trộm của đám người Vu Thiến.

Lúc này, một đôi giày vải trắng xuất hiện trong tầm mắt, tiếp theo là cặp sách của tôi.

Tôi ngẩng đầu, thấy Trì Dục liếc mắt nhìn chiếc quần ướt của tôi, trên mặt có chút tức giận không thể che giấu.

Tôi vội vàng cảm kích nhận lấy, sau đó từ bên trong lấy ra bài tập tiếng Anh.

Cô giáo tiếng Anh mặt mũi khó xử ho khan một tiếng, bảo tôi mau chóng đi vào lớp học.

Tôi gật đầu, nắm lấy nắm tay đang siết chặt của Trì Dục.

"Anh, cảm ơn anh, anh mau trở về đi thôi."

Ánh mắt hắn cứng lại, khóe môi cong lên, vuốt ve đầu tôi rồi đi.