Chương 5: Giao lưu một chút, miễn sau này em nhớ anh

Lúc tỉnh dậy, Lâm Yêu Yêu phát hiện giữa hai bắp đùi vô cùng chua xót.

Cảm giác đau âm ỉ giống như bị người nào đó trùm đầu, đánh cô một trận.

Máy tính vẫn đang phát chương trình, đồng hồ sắp chỉ năm giờ chiều. Nhớ đến lời bố Lâm dặn dò năm giờ đến phòng khám ngoại khoa tìm ông, Lâm Yêu Yêu vội vàng choàng dậy. Không biết luống cuống thế nào lại bị chiếc qυầи ɭóŧ vắt vẻo giữa hai chân làm ngã, Lâm Yêu Yêu giật mình.

Thảo nào cô thấy người bủn rủn như vậy, hóa ra vòng eo như bị ai đó giày vò một trận. Mật dịch bên trong chảy ra ghế, rớt xuống mặt đất, trên gót chân cũng toàn là thứ chất lỏng trong suốt kia. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Khuôn mặt thiếu nữ lại đỏ ửng, vừa nãy quả thật cô có nằm mộng xuân. Nhưng mà cô không nhớ mình mơ thấy Từ Văn Bân, không biết đối tượng trong mơ của cô có phải là anh hay không.

Lau chùi cả nửa ngày, Lâm Yêu Yêu đỡ trán, không khéo mật dịch đã chảy được hơn nửa bình nước khoáng mất.

Chuông điện thoại vang lên.

Lâm Yêu Yêu đón nghe, quả nhiên là ba Lâm gọi đến giục cô. Cô chỉ đành giặt sạch khăn lông nhỏ lau khô ráo bản thân, cảm thấy không chỉ mỗi nội hạch âʍ ѵậŧ đau xót mà dường như trong khe nhỏ cũng từng có dị vật cực lớn chen vào.

Cô đạp xe đến phía trước khu phòng khám bệnh, trên đường đi đột nhiên bị suy nghĩ vẩn vơ của mình dọa sợ. Chắc hẳn không phải vì cô an ủi quá nhiều mà bị nhiễm bệnh phụ khoa gì đó chứ.

Ba cô là một bác sĩ ngoại khoa được mọi người kính trọng, nếu cô mắc phải loại bệnh kia thì ba sẽ chôn sống cô mất.

Tâm trạng thấp thỏm kéo dài đến tận lúc Lâm Yêu Yêu ngồi trên bàn ăn tối. Hôm nay khoa ngoại cùng các phòng khám khác tổ chức liên hoan. Bởi vì hầu như mọi người đều ở gần đây nên ai nấy đều dẫn theo gia đình. Trong đó có một vài nhóc là học sinh học thêm môn Tiếng anh của mẹ cô nên Lâm Yêu Yêu được không ít người đến bắt chuyện.

Chỉ là cô không ngờ rằng Trần Thiện Gia cũng đến.

...

Lâm Yêu Yêu vẫn biết cô của Trần Thiện Gia cũng làm trong bệnh viện tổng hợp. Trên bàn ăn cậu ta toàn gọi điện thoại hoặc tủm tỉm gửi tin nhắn, hoàn toàn không chú ý đến Lâm Yêu Yêu.

Đến lúc vào phòng rửa tay Trần Thiện Gia mới nhìn thấy cô, gương mặt học bá bỗng trở nên cứng nhắc, lúng túng hai giây mới cười rộ lên: “Yêu Yêu cũng tới à, đã được nghỉ hè? Ở trường mới học vẫn tốt chứ?”

Trần Thiện Gia không khác hơn một năm trước là mấy. Đúng, chính vào tối trước ngày thi tốt nghiệp cậu ta cũng bày ra dáng vẻ này.

Trần Thiện Gia lớn hơn Lâm Yêu Yêu một tuổi. Nguyên nhân vì kỳ thi đại học năm trước không đạt kết quả tốt mới xin học bổ túc ở một trường cấp ba nổi tiếng của Phan Dương.

Mẹ Lâm thấy hai đứa sắp thi đại học liền bắt Lâm Yêu Yêu sang nhà cậu ta chơi nhiều hơn, đồng thời mượn cậu ta đề thi của trường đứng đầu Phan Dương.

Chủ nhật, Lâm Yêu Yêu mặt dày chạy sang nhà Trần Thiện Gia. Cũng đúng hôm ấy ba mẹ cậu ta không có nhà, Trần Thiện Gia đang ngồi luyện nghe. Trông thấy cô bé hàng xóm hình như vẫn thầm mến mình, cậu ta kéo thẳng cô vào phòng ngủ.

Ngày hôm đó xảy ra chuyện gì, chỉ có mình Lâm Yêu Yêu biết.

Sau này mẹ Lâm cằn nhằn bắt cô hỏi Trần Thiện Gia bí quyết cùng đề thi nội bộ của trường đứng đầu Phan Dương, Lâm Yêu Yêu chỉ đáp: “Cậu ta không cho.”

“Sao có thể.” Mẹ Lâm đương nhiên không tin.

Sau đó nhà họ Trần chuyển đi.

Ngày chuyển đi, Lâm Yêu Yêu mượn cớ phải luyện khẩu ngữ chạy đến nhà Lục Thi Vũ. Cô đứng trên ban công tầng thứ mười nhìn Trần Thiện Gia, tức giận đỏ mặt hừ một tiếng, vung tay về phía cậu ta mắng một câu: “Chúc anh cả đời này yếu sinh lý. Đồ tra nam chó chết!”

Chủ nhật bữa trước sang nhà cậu ta, Trần Thiện Gia đã ép buộc cô, một bên vừa cởϊ qυầи một bên vừa dụ dỗ: “Yêu Yêu, thi đại học xong chúng ta sẽ phải tách nhau. Để anh giao lưu một chút nhé, miễn sau này em nhớ anh...”

...

Lâm Yêu Yêu không để ý đến cậu ta, đáp lại một tiếng rồi rồi xách theo thịt quay cùng bánh màn thầu mà mẹ Lâm dặn, đạp xe về nhà.

Trần Thiện Gia chắn trước cửa cười cợt: “Yêu Yêu về nhà hả?”

Thiếu nữ dừng lại: “Anh đang chặn đường đấy.”

“Anh dẫn em về, tiện đường quay lại xem nhà cũ của anh, đi thôi.” Trần Thiện Gia đoạt lấy tay lái của cô.

Thiếu nữ vốn không muốn dây dưa với cậu ta, nghe thấy câu này đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhớ tới chú hàng xóm rất lạnh lùng đáng sợ kia, nhớ tới ba Lâm từng nói hắn là kẻ phạm tội gϊếŧ người.

Cô lại đổi ý, ánh mắt long lanh nhìn cậu ta, mở miệng đáp: “Được.”