Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàng Xóm Tôi Là Thần Sáng Thế

Chương 22: Vòng lặp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuy sửa sai kịp thời là tốt, nhưng có cần nhanh như vậy không?

Không thể báo trước cho cậu một tiếng rồi quay ngược thời gian sao?!

Cậu hoàn toàn không có chút chuẩn bị tâm lý nào!

Úc Bạch thở phào nhẹ nhõm, trong tâm trạng phức tạp nên càng không để ý đến cảm giác lạ lẫm trong lòng - cái nhìn cuối cùng, trên mặt hồ xám xanh đột nhiên dậy sóng, dường như cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng cậu không kịp nghĩ thêm chi tiết, vì lúc này bác sĩ Trần đã lộ ra vẻ mặt rất quen thuộc với cậu.

Sau khi cha cậu bất ngờ qua đời, bác sĩ Trần được cử đến để làm liệu pháp tâm lý, lúc đó bà cũng đã nhìn cậu với ánh mắt như thế này.

Đầy tình yêu thương và lo lắng, luôn sẵn sàng đối mặt với sự sụp đổ tinh thần của cậu.

“...” Úc Bạch nhớ lại biểu hiện vừa rồi của mình, cố gắng giải thích: “Xin lỗi bác sĩ Trần, vừa rồi cháu hơi mất tập trung.”

“Không sao.” Bác sĩ Trần dịu dàng: “Cậu muốn nghỉ ngơi một chút không? Hay chúng ta tiếp tục nói chuyện? Tôi rất tò mò về những hiện tượng kỳ lạ cậu nói.”

Đừng tò mò.

Nguyên nhân đằng sau quá kinh khủng với người bình thường.

Úc Bạch bình tĩnh lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng, thoải mái: “Bác sĩ Trần, có phải vừa rồi đã làm bác sợ không?”

“Hửm? Sao lại nói vậy?”

“Vì cháu vừa rồi cũng cảm thấy sợ.” Mắt Úc Bạch sáng lên, phấn khích: “Cháu nghĩ ra một câu chuyện rất thú vị, bây giờ chỉ muốn viết ngay!”

Bác sĩ Trần im lặng một giây.

Rồi bà nhìn cậu đầy thăm dò.

Úc Bạch cắn răng tiếp tục: “Dùng đoạn đối thoại trước của chúng ta làm mở đầu được không? Cháu thấy rất hay... khi nào viết xong sẽ mang cho bác xem, hoặc gửi cho bác.”

Xin lỗi, kỹ năng diễn xuất của cậu không tốt lắm.

Dù sao cậu chỉ là một nhà văn hạng ba khao khát cuộc sống bình yên, không hiểu vì sao lại gặp những chuyện kịch tính thế này.

Úc Bạch mất một lúc mới thuyết phục được bác sĩ Trần rằng cậu chỉ bị cảm hứng bất ngờ làm mất kiểm soát, chứ không phải bị điên.

Sau đó, cậu theo quy trình tặng quà, bên trong đựng một bức tượng thiên sứ bằng gốm tinh xảo.

“Chúc bác nghỉ hưu vui vẻ.” Úc Bạch kìm nén cảm xúc phức tạp, vội vàng ôm bác sĩ Trần: “Cảm ơn bác suốt những năm qua.”

“Có cả quà à - ơ?”

Bác sĩ Trần bị ôm bất ngờ, nước mắt cảm động chưa kịp rơi đã cười trước.

Bà xoa đầu Úc Bạch: “Cậu bé này, hôm nay lạ quá.”

Úc Bạch chân thành: “Không, cháu chỉ quá vui thôi.”

“Thật sao?” Bác sĩ Trần cười lớn hơn, đùa: “Vui vì tôi nghỉ hưu, không làm phiền cậu nữa à?”

“...Đương nhiên không phải!”

“Đúng đúng đúng, không phải.” Trong cái ôm chia tay, bác sĩ Trần cười vỗ lưng cậu, “Tôi nghĩ rồi, sau khi nghỉ hưu, tôi vẫn sẽ rất nhớ cậu.”

“Tiểu Bạch, khi nào rảnh nhớ gọi cho tôi, đừng nghĩ là làm phiền tôi nhé.”

Chàng trai tựa đầu vào vai bà rầu rĩ đáp nhẹ: “Cháu nhớ rồi ạ.”

Lần này tạm biệt bác sĩ Trần, Úc Bạch lại hơi nghẹn ngào.

Có lẽ vì cuộc sống bình thường trở lại làm cậu cảm động.

Chia tay bác sĩ Trần, Úc Bạch ra về.

Cậu đi qua thang máy trong tòa nhà, cố ý đi cầu thang bộ.

Ít nhất trong ngày đặc biệt này, cậu sẽ không đi thang máy.

Đây mới là biểu hiện thực sự của chấn thương tâm lý sau sự cố thang máy.

Xuống cầu thang, Úc Bạch gọi điện thoại.

Cậu đợi một lúc mới có người nghe máy.

“Alo?” Giọng nói quen thuộc vang lên, thở hổn hển: “Tôi vừa tập deadlift - có chuyện gì đó Tiểu Bạch? Gọi tôi có việc à?”

“Ừ, có việc.” Úc Bạch hỏi: “Cậu muốn ăn dưa hấu không?”

“Dưa hấu?” Nghiêm Cảnh ngạc nhiên, do dự nói: “Tôi muốn ăn... nhưng dưa hấu nhiều đường, không ăn nhiều được, tôi đang chuẩn bị thi đấu.”

“Tôi thấy quả dưa hấu khổng lồ, to như quả bóng yoga.”

“Thật á!” Nghiêm Cảnh không nghĩ ngợi đáp: “Tôi ăn! Cậu ở đâu? Tôi đến ngay!”

Lối suy nghĩ thiếu logic quen thuộc, nhưng không phản ứng gì với chuyện dưa hấu.

Vậy có lẽ chỉ có mình cậu mang ký ức về quá khứ.

Thế cũng tốt, dù sao tâm lý cậu cũng vững hơn người thường.

Chỉ cần cậu quên đi ký ức này, thế giới sẽ trở lại bình thường.

Úc Bạch thở phào nhẹ nhõm, nói đều đều: “Ồ, tôi nhìn nhầm, hóa ra là quả bóng yoga vẽ hình dưa hấu.”

“Hả?” Nghiêm Cảnh cố hiểu cậu đang nói gì: “Cái gì kỳ cục vậy?”

“Đúng, kỳ cục, không biết ai nghĩ ra.” Úc Bạch nói sang chuyện khác: “Tôi muốn đến nhà cậu ở vài ngày, được không?”

“Được chứ! Mẹ tôi mới nói cậu thuê nhà không tốt, về nhà tôi ở đi, bà ấy nhớ cậu lắm, à, không phải bà ấy gọi cho cậu chứ?”

“Không có.” Nhưng Úc Bạch đã biết điều đó: “Tôi chỉ nhớ bác thôi.”

“...” Nghiêm Cảnh hít một hơi thật sâu: “Mẹ tôi nghe chắc sẽ vui lắm, nhưng nói thật thì tôi nghe hơi sợ đó.”

“Tiểu Bạch, cậu không sao chứ! Bị bệnh? Hay bị bắt cóc? Đây là mật mã gì à! Trời ơi giờ tôi phải làm sao - ”

Úc Bạch lạnh lùng cắt ngang trí tưởng tượng của cậu ta: “Tôi có việc, cúp máy đây, tạm biệt.”
« Chương TrướcChương Tiếp »