Chương 5: Tôn Thiên Thiên.

“Tiểu Bạch, cậu có sao không? Tôi nghe A Cường nói thang máy trong tòa nhà cậu gặp sự cố, mà cậu lại ở trong đó! Sao không nói với họ? Còn không gọi bác sĩ! Tôi đã gọi xe cấp cứu rồi, xe đang trên đường tới.”

Người đàn ông bên kia màn hình nói liên tục, xung quanh vang lên tiếng của mấy người dưới trướng “Máy bay đã sẵn sàng rồi”, “Anh Thiên, đi lối này”... những tiếng nói đầy vẻ kính trọng.

Người được gọi là anh Thiên nhìn chăm chú vào màn hình, càng thêm lo lắng: “Cậu khóc rồi kìa! Tôi sẽ gọi bác sĩ Trần đến ngay, đừng sợ, tôi cũng sẽ đến. Tôi đã nói khu nhà đó không may mắn rồi mà, hôm nay cậu phải chuyển đi ngay! Cái thang máy chết tiệt!”

Trong tiếng chửi thề ngày càng lớn, Úc Bạch vốn đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng dậy: “Đừng gọi xe cấp cứu, cháu không có khóc, bác sĩ Trần đã nghỉ hưu rồi!”

“Nói bậy, nước mắt còn trên mặt cậu kìa!”

“Đây là thuốc nhỏ mắt, thật đó, cháu vừa nhỏ mắt xong nè.”

Úc Bạch vội vàng giơ chai thuốc nhỏ mắt lên.

“Trời ơi, khóc cũng không sao mà,” anh Thiên khoát tay sinh động chỉ vào mắt mình, khuôn mặt thô ráp đong đầy tình thương của cha: “Lần đầu tiên tôi bị người ta chém đứt gân cũng khóc đấy, khóc to luôn, sau này quen rồi thì không khóc nữa, không sao đâu, khóc ra là ổn thôi.”

Úc Bạch từ từ hạ chai thuốc nhỏ mắt xuống, từ bỏ việc giải thích.

“Ừ, cháu khóc xong rồi, giờ không sao nữa, chú đừng gọi xe cấp cứu hay bác sĩ Trần đến, dù sao thì cháu cũng không bị thương, cũng không có vấn đề tâm lý.”

Úc Bạch bình tĩnh dùng camera điện thoại quay một lượt từ trên xuống dưới người mình.

Nếu xe cấp cứu và bác sĩ Trần ồ ạt kéo đến thật, cậu mới bị chấn thương tâm lý.

Anh Thiên nhìn chằm chằm vào màn hình, xác nhận cơ thể Úc Bạch thật sự không bị gì, tinh thần cậu cũng có vẻ ổn định: “Thật sự không sao chứ?”

“Không sao thật mà.” Úc Bạch cực kỳ bình tĩnh nói: “Cháu chỉ bị dọa sợ thôi.”

Anh Thiên thả lỏng, nhìn cậu một lúc rồi bất ngờ thở dài: “Cậu có nghĩ đến việc đeo kính áp tròng không? Như vậy trông cậu sẽ đẹp trai hơn nhiều, giống tôi hồi trẻ...”

Úc Bạch nhanh như chớp đeo lại cặp kính gọng đen, ôm lấy laptop, cầm điện thoại bước nhanh vào phòng làm việc.

Nền video lập tức chuyển từ chiếc sofa không đáng chú ý sang tủ sách đầy tiểu thuyết, tạp chí và truyện tranh.

“Chú Thiên, cháu phải viết bài rồi, hai ngày nữa phải nộp.” Nam thanh niên chất phác ru rú trong nhà ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, đẩy kính: “Chú cũng đừng chạy đến đây, chú cứ lo công việc của mình đi.”

“Được, cậu không sao là tốt rồi, tôi bận hai ngày nữa rồi về, có chuyện gì cứ nói với tôi, mấy người A Cường đều ở đó, gọi là có ngay. À, cậu không muốn chuyển đi à?”

“Không chuyển, cháu ở đây thấy ổn mà.” Ít nhất là trước hôm qua.

Chuyển nhà thật sự rất mệt, tự chuyển đã mệt, nhìn đám đầu trọc áo hoa giúp mình chuyển còn mệt hơn.

Dù sao bây giờ cũng chưa đến mức không thể ở được.

Úc Bạch nói chuyện thêm vài câu, cuối cùng cũng vượt qua được cuộc khủng hoảng - sự quan tâm và bảo vệ căng thẳng cao độ từ cựu đại ca xã hội đen.

Anh Thiên chính là người đàn ông cao lớn, xăm trổ đầy mình được cứu ở vạch kẻ đường năm xưa, từng là trùm xã hội đen của thành phố này, họ Tôn, tên có hai chữ Thiên.

... Tôn Thiên nghe đơn giản và mạnh mẽ, nhưng thật đáng tiếc, tên anh ta là Tôn Thiên Thiên.

Không hợp với vẻ ngoài, khí chất và nghề nghiệp của anh ta chút nào.

Nghe nói chính vì những lời chế giễu về cái tên này và một trận đánh nhau đã đưa thiếu niên Tôn Thiên Thiên bước vào con đường trở thành lão đại của đám du côn.

Úc Bạch suýt chút nữa đã kế thừa con đường này.

Cậu thừa hưởng mái tóc nâu tự nhiên và vẻ đẹp kinh người từ mẹ.

Người cha bình thường có lẽ chỉ để lại cho cậu sự kiên định và tính cách bình tĩnh không thể nhìn thấy.

Cậu lần đầu tiên gặp những người được cứu nhờ hành động dũng cảm của cha tại đám tang của ông.

Tôn Thiên Thiên là người đến sớm nhất, mặc áo tay dài che kín hình xăm, quỳ suốt đêm bên linh cữu, quay quanh anh ta là những tiếng khóc thương tiếc mãi không dứt.

Vị trùm xã hội đen từng nhiều lần đối mặt với cái chết, chưa bao giờ thấy tiếng khóc nào chói tai đến như vậy, anh ta mới nhận ra cuộc sống quý giá biết bao.

Anh hùng dũng cảm làm việc nghĩa qua đời, để lại một đứa trẻ mồ côi.

Những người lạ mặt ôm đứa trẻ vào, cậu bé mặc bộ vest đen, cổ áo sơ mi trắng chỉnh tề, khuôn mặt trắng trẻo mong manh, mái tóc nâu nhạt dưới ánh đèn chói sáng giống như nhòe đi, đôi mắt màu nhạt càng nhạt hơn, ánh mắt lặng lẽ in bóng nỗi buồn của cả căn phòng, nét đẹp tinh tế và lạnh lẽo trong tiếng bước chân thanh thúy của đôi giày da.

Tôn Thiên Thiên sững sờ.