Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Hành Trùng Hành Hành [Lương Chúc]

Chương 1: Hoa Đào Ủ Rượu

Chương Tiếp »
Tác giả có lời muốn nói: Nghe nói hôm nay thích hợp thổ lộ, cho nên Văn Tài ta khai văn thổ lộ.

Tháng tư, thư viện Ni Sơn đã có vài phần xuân ý.

Hoa đào đã nở rộ vài phần, Vương Huệ nằm dưới gốc cây hoa đào, hai mắt mang chút mê man. Nàng thế mà lại trở về năm mười ba tuổi. Thiếu nữ đậu khấu niên hoa*, vốn nên cao lớn xinh đẹp động lòng người, lại bởi vì hình thể mà che giấu ngũ quan ưu thế.

(*Đậu khấu niên hoa: là cách gọi tuổi của thiếu nữ, khoảng 13-14 tuổi)

Vương Huệ từ từ thở dài một hơi, nàng suýt nữa đã quên chính mình đã từng trải qua giai đoạn thiếu nữ như vậy. Này thật đúng là lịch sử lặp lại mà.

Đông Tấn phân loạn, chỉ trong vòng mấy chục năm ngắn ngủi, khởi nghĩa nổi lên đã không dưới trăm lần. Nhìn lại đời trước, thư viện có thể xem như là yên ổn nhất vào thời đó. Sau này, Vương Lan gả cho Tuân Cự Bá, còn nàng lại rời khỏi trường cùng với Sơn trưởng và Sơn mẫu, muôn sông nghìn núi đều đi qua, cuối cùng mang theo tro cốt cùng di nguyện của Sơn trưởng Sơn mẫu trở lại Ni Sơn, một thân một mình, chung thân chưa gả.

Ở lại Ni Sơn, gửi gắm tình cảm nơi sơn thủy, đảo qua đảo lại mười mấy năm. Cuối cùng bình yên nhắm mắt, lại quay về thời kỳ thiếu niên.

Nghĩ vậy, Vương Huệ lại thở dài một hơi.

Vương Lan hái một bông hoa đào mới nở, thừa dịp Vương Huệ ngây người liền cắm lên búi tóc của nàng. Cảm thấy rất hợp với nàng, cười nói: “Sao vậy, cảnh xuân đẹp thế này mà sao lại trưng ra vẻ mặt sầu khổ thế?”

Vương Huệ đầu tiên là hoảng sợ, thấy là Vương Lan, ngữ khí cũng dịu lại: “Chỉ là cảm thấy hoa nở lần này quá nhiều. Những thứ tốt đẹp phần lớn đều ngắn ngủi.”

“Bởi vì như vậy mới trân quý.” Vương Lan xoa xoa tóc dài của Vương Huệ, “Nếu muội muốn níu giữ lại, thì đi hái chút hoa đào đi, hoa đào ủ rượu, bất quá phong lưu.”

Cái gọi là hoa đào ủ rượu, đó là ngắt lấy hoa đào mới nở hong khô, lại ngâm trong rượu, sau nửa tháng có thể uống.

Vương Huệ chớp chớp mắt: “Phải làm rượu như thế nào mới không ủy khuất chúng nó đây?”



Nàng ngơ ngẩn suy nghĩ trong chốc lát, lại nói tiếp: “Tỷ nói đến hoa đào ủ rượu, ta lại nhớ tới có thể lấy đào thật ủ rượu, không bằng chúng ta năm nay dùng hoa đào với đào ủ rượu đi.”

Nàng cười đến mi mắt cong cong, mấy ngày nay Vương Huệ gầy đi rất nhiều. Mặc dù ai nhìn vào cũng bảo nàng chỉ đầy đặn một chút, nhưng Vương Huệ biết, cái “một chút” của mọi người so với chữ “béo phì” cũng chẳng khác nhau mấy.

Vương Lan cực kỳ thích dáng vẻ thoải mái của muội muội nhà mình, lúc này cũng nở nụ cười.

Nàng xưa nay đều mặc xiêm y màu trắng, hiện tại đứng ở vườn đào lại càng nổi bật, trên mặt còn có vài phần xinh đẹp động lòng người.

Tóm lại, Vương thị tỷ muội đều là những nhân vật phong lưu, mỹ nhân xinh đẹp.

Vương Huệ nhìn cây đào, rồi lại nhìn Vương Lan dưới gốc đào, đột nhiên nhớ tới những học sinh sẽ nhập học sang năm.

Tuy đã qua ngần ấy năm, nàng vẫn có thể nhớ kỹ tên của những người đó: Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài, Tuân Cự bá cùng với Mã Văn Tài. Lương Chúc hai người hóa điệp trở thành một câu chuyện truyền kỳ, Tuân Cự bá cùng Vương Lan bạc đầu giai lão, mà Mã Văn Tài, tuy rằng được phong tướng quân, thế nhưng kết cục lại là chết trên chiến trường. Có lẽ, đối với hắn, đây là kết cục tốt nhất rồi.

Nàng cho rằng, Mã Văn Tài người này tuy rằng tính tình cao ngạo, lại dính chút bệnh sĩ của sĩ tộc, nhưng bản tính lại không phải là người xấu, hơn nữa đối với Chúc Anh Đài toàn tâm toàn ý, nhưng chính là bởi vì chen chân vào câu chuyện của Lương Chúc, nên sau khi chết mới bị người ta phỉ nhổ. Nàng thậm chí cảm thấy, Lương Chúc giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết thoại bản, mà những người như nàng đều là vai phụ, bất quá cũng chỉ là góp chút công sức cho tình yêu của hai người mà thôi.

Nghĩ vậy, nàng do dự một lát, vẫn hỏi Vương Lan một câu: “Tỷ Tỷ, nếu mai sau ta có làm chuyện gì khiến tỷ không vừa ý, tỷ cũng không nên tức giận quá nha.” Cũng không nên ngăn cản. Nhưng nàng cuối cùng vẫn là đem những lời này nuốt xuống.

Vương Lan trên mặt có hơi kinh ngạc, nhưng nàng vẫn dịu dàng cười: “Tiểu Huệ là một cô nương tốt, tất nhiên sẽ không làm chuyện xấu, nếu là có, cũng là có nguyên do, tỷ tỷ làm sao mà trách muội được?”

Vương Huệ không tiếp tục cái đề tài này.

Nàng phồng má lên như trẻ con, nàng phải tự tay đi hủy nhân duyên của người khác đó, đó có phải là chuyện xấu hay không hả!
Chương Tiếp »