Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Hành Trùng Hành Hành [Lương Chúc]

Chương 2: Hoa Đào Ủ Rượu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vương Huệ từ trước đến nay luôn có cái tính nôn nóng, ở ban đêm trốn trong ổ chăn cùng Vương Lan kề tai nói nhỏ về ý định tìm kiếm nguyên liệu ủ rượu, ngày hôm sau lại đi theo Vương Lan học dược lý. Tuy rằng Ni Sơn có rất nhiều đồ vật đều là thương hộ dưới chân núi tự mình đưa lên, nhưng Vương Huệ lại muốn tìm thứ tiêu khiển, vì thế liền sinh ra ý niệm xuống núi.

Thấy nàng bộ dáng nóng nảy, Vương Lan cười cười, cố ý chọc nàng: “Tiểu Huệ hôm nay đứng ngồi không yên như vậy, không bằng ngồi chế một phương thuốc cho bình tĩnh lại.”

“Tỷ tỷ.” Vương Huệ vội la lên, “Tỷ biết tính ta vốn thế mà.”

“Hấp tấp bộp chộp, khó thành đại sự.” Vương Lan chọc chọc cái trán của nàng. Lại thấy muội muội nhà mình bộ dáng như vậy, nhịn không được nói, “Về sau lấy chồng rồi làm sao muội có thể lo liệu việc nhà?”

Vương Huệ thật sự không hiểu vì cái gì mà người bên cạnh nàng luôn nghĩ xa như vậy.

Nàng giật nhẹ ống tay áo của Vương Lan, vô cùng đáng thương nói: “Tỷ tỷ, Ta muốn tự mình xuống núi mua rượu.”

Vương Lan vốn cũng chỉ là chọc nàng, thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng không tự chủ mềm xuống.

Nàng nói: “Chuyện xuống núi này, bên ngoài là do phụ thân làm chủ, nhưng toàn Ni Sơn ai không biết phụ thân luôn luôn nghe mẫu thân, muội tốt nhất là đi tìm mẫu thân đi. Muội nói với bà ấy công dụng của rượu hoa đào, rồi nói thêm vài câu lấy lòng, bà ấy nhất định sẽ cho muội xuống núi.” Nàng rốt cuộc vẫn là cảm thấy Tiểu Huệ quanh năm suốt tháng ở trên núi cũng không tốt, Vương Lan vốn là người tính tình trầm lặng. Nhưng Vương Huệ rõ ràng là một người năng nổ, giống đóa hoa đào, làm sao có thể sinh tưởng một mình nơi rừng núi?

Vương Huệ sắc mặt vui vẻ, cười nói: “Vẫn là tỷ tỷ suy nghĩ chu toàn.”

Nàng không đợi Vương Lan nói thêm, liền xoay người chạy bước nhỏ ra ngoài.

Bỏ lại Vương Lan đứng nhìn theo bóng người dần biến mất.

Sơn trưởng đang ở chuẩn bị soạn bài, thấy tiểu nữ nhi chạy vào, cũng chỉ nhàn nhạt một câu: “Sao hôm nay lại tới chỗ này?”

“Con tìm mẹ.” Vương Huệ cười đến mi mắt cong cong, thập phần vui mừng.

Sơn trưởng thấy nàng như thế, cũng thả nhẹ ngữ khí: “Mẹ có thể giải quyết được thì cha cũng có thể giúp Tiểu Huệ giải quyết.”



Vương Huệ nhẹ nhàng ở trong lòng thở dài một tiếng.

“Tiểu Huệ, con tìm ta có việc gì?” Sơn mẫu đẩy mành ra, ngữ khí bình đạm, cười đến đoan trang hào phóng.

Nhưng mà, Vương Huệ nhìn thấy rõ ràng mặt Sơn trưởng cứng lại một chút.

Ông khụ khụ một tiếng, ám chỉ Sơn mẫu ở trước mặt hài tử cho ông một chút mặt mũi.

Thế nhưng cuối cùng đổi lại là tiếng cười khẽ của Vương Huệ cùng với khoé môi cong lên của Sơn mẫu ở bên cạnh.

“Mẹ, con muốn xuống núi.” Tiểu Huệ kéo tay Sơn mẫu, nói cực kỳ nghiêm túc.

Sơn mẫu nhíu mày một chút: “Đầu năm nay không được yên bình lắm, con vẫn nên lại ở trên núi cho an toàn.” Nhưng thấy ánh mắt ảm đạm của Vương Huệ, Sơn mẫu cũng không cự tuyệt ngay: "Con xuống núi làm gì?”

“Mua rượu.” Vương Huệ thành thật trả lời.

Lần này đến phiên Sơn trưởng nhíu mày: “Mua rượu làm cái gì, con còn chưa đủ tuổi đâu”

Tuy rằng Ngụy Tấn tôn trọng danh sĩ phong lưu, tất nhiên cũng không cấm đoán danh sĩ uống rượu. Nhưng Sơn trưởng Sơn mẫu cảm thấy hai đứa con của mình vẫn còn quá nhỏ, nên cũng nhắc nhở các nàng không nên uống rượu. Lúc này, thấy Vương Huệ đưa ra thỉnh cầu như vậy, hắn theo bản năng cự tuyệt.

“Nhưng mà, cha với mẹ đều đủ tuổi uống mà.” Tiểu Huệ chớp chớp mắt, “Con cùng với tỷ tỷ thấy hoa đào ở thư viện nở đúng lúc, mới chuẩn bị dùng hoa đào này ủ rượu.”

Sơn trưởng Sơn mẫu đều là sinh ra từ dòng dõi thư hương, tự nhiên cũng biết ủ rượu hoa đào.

"Tóm lại là con muốn ủ rượu cho ta sao?” Sơn mẫu cười như không cười nhìn Tiểu Huệ. Không ai hiểu con như mẹ, bà tất nhiên là biết Vương Huệ vẫn có chút tâm tư nhỏ.

“Con bảo đảm mỗi ngày chỉ uống một ly.” Vương Huệ giơ lên tay thề.

“Ta đây cũng không ngăn cản con.” Sơn mẫu nhẹ nhàng gõ đầu Vương Huệ, “Đến giờ trở về, không được ham chơi.”



Con gái nhỏ cuối cùng đã trưởng thành, không thể cùng cha mẹ chia sẻ bí mật nữa rồi.

Xuống núi, làm sao có thể đơn giản là vì ủ rượu được?

“Phu nhân.” Sơn trưởng còn có ý định giãy giụa một chút, “Tiểu Huệ dù sao cũng là nữ hài tử.”

Sơn mẫu quăng cho Sơn trưởng một cái liếc mắt: “Ta bảo Tô An đi theo nàng.” Bà suy nghĩ một chút, lại nói với Vương Huệ “Con phải mang theo mũ có rèm.”

Vương Huệ suy nghĩ một chút, Sơn mẫu thế mà lại lo lắng thái quá cho nàng như thế.

Tựa hồ như nhìn thấy biểu tình của Vương Huệ, Sơn mẫu bổ sung nói: “Mấy ngày nay con đã gầy đi nhiều, càng thêm có phong thái của tuổi trẻ. Bây giờ đang loạn thế, dung mạo đẹp không nhất định là chuyện tốt.”

Vương huệ trịnh trọng gật đầu. Kiếp trước, bởi vì dung mạo xinh đẹp của nàng mà đã gây ra nhiều tai hoạ.

Nhìn thấy bóng dáng nữ nhi đi xa, Sơn trưởng trong nháy mắt đột nhiên có cảm giác nữ nhi đi rồi sẽ không trở về nữa.

Ông lắc đầu, cảm thấy chính mình nghĩ nhiều. Có thể là bị trận phong hàn nguy hiểm của Tiểu Huệ mấy ngày trước doạ đến.

“Tiểu Huệ mấy ngày nay ổn trọng không ít.” Sơn mẫu yên lặng mở miệng.

“Nhưng rốt cuộc vẫn là tính tình nóng nảy .” Sơn trưởng đồng tình.

Sơn mẫu lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn, phun ra hai chữ: “Đồ ngốc.”

Nàng kéo vạt váy xoay người đi.

Sơn trưởng ngốc đứng tại chỗ suy tư thâm ý trong lời nói của bà, cuối cùng không thu hoạch được gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »