Chương 12

Bây giờ xem ra đầu óc nàng ta quá tốt.

Chưởng môn cười híp mắt nói: "Được rồi, hiện tại xin ngươi giải thích lại một lần nữa."

Tiểu sư muội khó khăn từ trên mặt đất đứng lên, hung hăng lau đi vết máu ở khóe miệng.

Nàng căm tức nhìn chúng ta, hoàn toàn không còn sự yếu đuối như xưa nữa.

"Tốt, tốt lắm, lần này coi như ta thua, các ngươi đừng quá đắc ý, ta sẽ quay lại!"

Nói xong tay nàng ta bắt đầu sử dụng pháp quyết.

Nhận ra có gì không đúng, ta buột miệng: "Không đúng, nàng ta muốn chạy!"

Chưởng môn nhíu mày, một chưởng đánh tới.

Trong không khí vang lên tiếng rêи ɾỉ của tiểu sư muội, nhưng người cũng đã biến mất.

Đánh trúng nhưng không ngăn được nàng ta trốn thoát.

Chưởng môn khó chịu hừ một tiếng: "Hừ~ chạy còn rất nhanh."

Nàng phân phó đại sư huynh đi điều tra lai lịch của tiểu sư muội.

Rồi sau đó đi về phía ta.

Ta nhìn chưởng môn từng bước tới gần, trong đầu đột nhiên vang lên lời chưởng môn vừa rồi.

Giấu diếm thân phận lẻn vào tông ta...

Thật ra...... Ta cũng giống giống vậy.

Ta không dám nhìn thẳng vào mắt chưởng môn.

Giờ khắc này, ta dường như đã hiểu được sự lo lắng lúc ấy của tiểu sư muội.

Dưới ánh mắt của chưởng môn, ta cảm giác như mình đang trơ trụi.

Như thể tất cả những gì ta có đều vô hình.

Cả người ta không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn chưởng môn đưa tay về phía ta.

Sau đó......

Bóp mặt ta?

Ta: "?"

"Đứa ngốc kia, ta xuất quan lâu như vậy còn chưa thấy con cười với ta, ta nhớ rõ ràng lúc bế quan, con vẫn là một tiểu nữ tu dương quang sáng sủa mà."

Hai tay chưởng môn bóp tới bóp lui mặt ta giống như đang nhào bột.

"Hửm? Có phải có ai khi dễ con, chọc con không vui không? Là tiểu ma chủng vừa rồi sao?"

Ta ngơ ngác nhìn chưởng môn, cảm nhận được ấm áp trên tay nàng, chẳng biết vì sao mũi có chút cay cay.

"Ôi, sao lại khóc rồi? Không khóc không khóc, chưởng môn ôm một cái, ta không chịu được nhất là mỹ nhân rơi lệ."

Sư tôn đã ra ngoài nhưng vẫn trốn tránh chúng ta.

Chưởng môn lại bế quan.

Không biết kết cục của tiểu sư muội thế nào.

Cả thế giới dường như đột nhiên yên tĩnh lại.

Nhưng ta luôn cảm thấy đây là sự bình yên trước cơn bão.

Gần đây Tu Tiên giới xảy ra mấy việc lớn.

Yêu Hoàng của Yêu giới bệnh nặng, dưới gối hắn không có con.

Mấy tướng lĩnh dưới trướng rục rịch.

Tình hình Ma tộc cũng không an ổn lắm.

Bọn họ không ngừng quanh quẩn ở giao giới hai tộc, dường như muốn gây chiến.

Nếu đúng là vậy.

Vậy không lâu nữa, Nhân tộc sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến khốc liệt.

Trước đó, ta muốn tìm nửa sau của cuốn mật quyển để giải quyết vấn đề huyết thống.

Ta nói với sư tôn muốn xuống núi tu luyện.

Sư tôn rất vui vẻ, dặn ta có thể ở bên ngoài chơi nhiều hơn.

Đại sư huynh nhất quyết phải đi cùng ta.

Không biết huynh ấy đang nghĩ gì.

Chúng ta đã đi rất nhiều nơi.

Hoàng cung Nhân tộc, hậu hoa viên của Yêu Hoàng, dưới gối đầu của Ma Hậu...

Không có gì cả.

Mặt khác, đại sư huynh đi theo ta suốt chặng đường lại kinh hôn bạt vía.

Chớp mắt nửa năm đã trôi qua.

Chúng ta tay trắng trở về.

Nhưng đại sư huynh hình như không muốn trở về, vẫn khuyên ta chơi thêm một lát.

Ừm... Huynh ấy ham chơi như vậy từ khi nào?