Chương 13

Trong thành nhỏ gần tông môn, chúng ta nghe được tin tức từ một vài tu sĩ đang uống rượu nói chuyện phiếm.

Lục đại môn phái của Nhân tộc đang vây công tông môn ta, kêu gọi giao yêu nữ Nhã Tưởng ra!

Họ nói ta phát rồ tàn sát một môn phái nhỏ mà bọn họ đang chưởng quản, gà chó không để lại.

Sư tôn tức giận, đã giao thủ với bọn họ ba hiệp.

Ta kinh hãi.

Kéo đại sư huynh đi đường tắt chạy nhanh về tông môn.

Dọc đường đi, bầu không khí trong tông môn ngột ngạt đến khó thở, đệ tử nào cũng vội vàng.

Có một số người còn bị thương.

Tôi lo lắng vội lao thẳng vào đại điện.

Trên đại điện, sư tôn đang ngồi thiền điều tức.

Mấy trưởng lão vây quanh một chỗ, mặt ủ mày chau thương thảo cái gì đó.

Nhị sư đệ tinh mắt nhìn thấy ta trở về liền kinh hỉ chạy tới.

"Đại sư tỷ, tỷ về rồi!"

Ta gật đầu.

Nhị sư đệ bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, hắn hoảng hốt đẩy ta ra ngoài: "Không, Đại sư tỷ tỷ không thể trở về, tỷ đi mau!"

Giọng nói của nhị sư đệ không nhỏ, ánh mắt mọi người đều bị thu hút.

Sư tôn cũng mở mắt, nhíu mày nhìn ta: "Sao con lại trở về?"

Nói xong lại chuyển ánh mắt sang trên người đại sư huynh, không vui nói: "Không phải ta đã truyền âm cho con bảo con dẫn theo sư muội trốn đi rồi sao?"

Đại sư huynh không có cách nào: "Con không có ngăn cản được."

Cuộc đối thoại của họ làm ta bỗng chốc sửng sốt.

Ta quay đầu nhìn về phía đại sư huynh: "Huynh đã biết từ lâu?"

Ta lại nhìn về phía những người trong đại điện: "Cho nên, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?"

Nhị sư đệ siết chặt nắm đấm, lòng đầy căm phẫn hét lên: "Những người đó nói tỷ là yêu!"

"Bọn họ còn nói tỷ là gian tế Yêu tộc phái tới! Nói tỷ diệt cả tông phái Thanh Thành!"

"Sư tôn tiến lên lý luận lại bị bọn họ nói là bao che yêu nghiệt!"

Ta trầm mặc: "..."

Bên tai ta ù đi, chỉ còn lại có một câu - bọn họ nói tỷ là yêu!

Trái tim dường như bị siết chặt.

Cuối cùng cũng không thể giấu được nữa.

Ta bước từng bước nặng nề đến đại điện.

Hướng sư tôn quỳ xuống.

Phải rất lâu sau ta mới mở miệng.

"Sư tôn, là lỗi của con, là con giấu diếm mọi người."

"Con thật sự là yêu, bán yêu."

Lời vừa nói ra, trong điện liền xôn xao.

Nhị sư đệ không dám tin nhìn ta: "Đại sư tỷ?"

"Ta biết."

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của sư tôn xuyên qua đại điện ồn ào, nổ tung bên tai ta.

Ta mê mang: "Hả?"

Đại sư huynh đi tới vuốt ve đầu ta.

"Ta cũng biết."

Ta càng mê man hơn: "Hả?"

Nhị sư đệ: "Hả?"

Chúng trưởng lão: "Hả?"

Đại sư huynh chắn trước mặt ta lớn tiếng nói: "Các vị, sư muội của ta đúng là bán yêu, nhưng sư muội của ta không làm những tội ác kia! Chúng ta không thừa nhận!"

"Nửa năm qua, ta vẫn luôn ở cạnh sư muội, ta có thể làm chứng."

"Sư huynh."

Ta chưa bao giờ cảm thấy bóng lưng đại sư huynh lại vĩ đại như thế.

Đại trưởng lão vuốt râu mép: "Ta đã nói mà, sư điệt Nhã Tưởng tuy tàn bạo, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ác độc như diệt tông này!"

Mặt ta phức tạp.

Họ cứ như vậy… Tiếp nhận?

Nhưng ta là yêu! Là yêu đó!