Chương 16

Mặt ta vô cảm giơ lò luyện đan lên, chuẩn bị ra một đòn nữa.

Một giọng nói già nua vang lên trong không trung: "Lăng Tiêu, ngươi đừng u mê không tỉnh nữa, giao yêu nữ ra đây ta sẽ tha c/h/ế/t cho ngươi!"

Tiểu sư muội cười nhìn qua: "Đó là lão tổ phái Đạo Huyền, cường giả hậu kỳ Hóa Thần, nếu hắn ra tay, sư tôn nhất định sẽ chết!"

Ta siết chặt nắm đấm.

Giống như đáp lại lời nói của nàng ta, giọng nói già nua lại vang lên.

"Nếu không, ta sẽ khiến ngươi c/h/ế/t không toàn thây!"

Nhưng lão vừa dứt lời.

Một giọng nói còn vang dội hơn lão ta, giọng nói mang theo cơn thịnh nộ như sấm vang vọng toàn bộ chiến trường.

"Lão bất tử, ngươi dám!"

Một bóng người màu đỏ rực quen thuộc từ phía chân trời nhanh chóng lao vào chiến trường.

Đánh một quyền vào mặt lão tổ kia.

Từ góc độ của ta, có thể nhìn thấy một cái răng bay ra từ trong miệng lão tổ.

Mấy tiếng kinh hô đồng thời vang lên.

"Đó là! Chưởng môn!"

"Chưởng môn đến rồi!"

"Nữ ma đầu xuất quan?"

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trên trời dưới đất đều ngừng lại.

Động tác của chưởng môn gần như chỉ để lại dư ảnh, tất cả mọi người có thể nghe thấy chỉ là tiếng nắm đấm chạm vào da thịt.

Cuối cùng, chưởng môn đánh một quyền vào trên bụng lão tổ và đánh lão bay ra ngoài.

Lão tổ đυ.ng nát mười mấy đỉnh núi, không biết đã rơi xuống nơi nào.

Toàn bộ nơi này rơi vào một sự im lặng đáng sợ.

Các cao thủ của lục đại tông môn đồng loạt nuốt nước bọt.

"Lão già kia, thật cmn đáng đánh!"

Chưởng môn lắc cổ tay, dịch chuyển đến bên cạnh sư tôn.

Nhìn vết thương của sư tôn, sắc mặt chưởng môn vô cùng lạnh lùng.

"Các ngươi thật trâu bò! Thật sự coi Huyền Khê ta là chốn không người!"

Khi chưởng môn nói chuyện với sư tôn, thanh âm lập tức dịu lại.

Nhìn về phía sư tôn, trong mắt hiện lên sự đau khổ không thể kiềm chế được.

"Ngoan, không sao rồi, nơi này giao cho ta, biến về trước đi, tiết kiệm thể lực."

Sư tôn do dự một lúc rồi gật đầu.

Kết quả là, trước mắt bao người.

Sư tôn của ta, biến thành một con hồ ly trắng như tuyết!

Cái đuôi lông xù quấn quanh cổ chưởng môn.

Mọi người đều trợn tròn mắt tại chỗ, kể cả ta.

Sư tôn cũng là yêu!

Một người đối diện run rẩy chỉ vào sư tôn: "Một tông môn ba con... Hai bán yêu, cái này còn ra thể thống gì?"

Chưởng môn lạnh lùng nhìn hắn: "Sao, ăn hết gạo nhà ngươi à! Liên quan quái gì tới ngươi!"

"Ngươi..."

Chưởng môn vung ra một quyền, lại thêm một loạt đỉnh núi nổ tung.

Người nọ im lặng.

"Còn đánh nữa không?" Chưởng môn hỏi.

Trước thực lực tuyệt đối, tất cả mọi người đều câm miệng.

Lúc này chỉ thấy tiểu sư muội lắc đầu không thể tin nổi, nàng ta không còn giữ được lý trí trước đó nữa, lẩm bẩm một mình: "Không thể, điều này không thể nào, nàng ta là bug à?"

Những gì nàng nói tiếp theo, ta không còn nghe thấy nữa.

Cuối cùng ta không thể kiên trì nổi và ngất xỉu.

Trước khi nhắm mắt, ta mơ hồ thấy chưởng môn vẫy tay với ta.

Cơ thể ta nhẹ nhàng bay lên sau đó thu nhỏ.

Ta thấy một cái đuôi lớn mọc ra từ xương cụt của mình.

Thì ra, ta là sóc?