Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Hung Tiểu Sư Muội

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chưởng môn dẫn ta đi gặp tiểu sư muội.

Tiểu sư muội bị nhốt trong địa lao, có chút chật vật.

Ta có vài vấn đề vẫn chưa thể nghĩ ra.

Tại sao tiểu sư muội lại cố chấp muốn g/i/ế/t chúng ta như vậy?

Ta vốn tưởng rằng nàng là gian tế Ma tộc phái tới, chủ yếu là vì châm ngòi khiến cho Nhân tộc nội loạn.

Nhưng bây giờ nghĩ lại hình như lại có gì đó không đúng.

Chưởng môn uy hϊếp nàng: "Cho dù ngươi không nói, ta cũng có thể lấy ra trí nhớ của ngươi, chắc hẳn người không muốn lại nếm thử tư vị bị lấy trí nhớ ra một lần nữa đúng không?"

Mặt tiểu sư muội tái nhợt, oán hận trừng mắt nhìn chưởng môn.

Nàng ta nói, thế giới của chúng ta thực ra là một trò chơi.

Chúng ta đều là NPC.

Tiểu sư muội là người chơi, thân phận Ma tộc là nàng ngẫu nhiên rút trúng.

Cho nên nàng ta không phải là gian tế.

Nàng cần đạt tới tu vi nhất định mới có thể qua cửa.

Nếu không nàng ta sẽ bị mắc kẹt trong trò chơi.

Nàng đã thử tự tu luyện nhưng tốc độ quá chậm.

Cuối cùng, nàng ta phát hiện ra một kỹ năng ẩn giấu.

Chính là hấp thu công lực của người khác và chuyển chúng thành của mình.

Sau khi chạy trốn khỏi chỗ chúng ta, điều đầu tiên nàng nghĩ đến là xúi giục Ma tộc tấn công Nhân tộc.

Như vậy nàng có thể ngồi ngư ông đắc lợi, lặng lẽ hấp thu tu vi trong hỗn chiến.

Nàng cũng đã thuyết phục được Ma tướng!

Bởi vì Ma Vương là một kẻ chỉ có não yêu đương và suốt ngày quanh quẩn bên Ma Hậu.

Một chút dã tâm thống nhất thiên hạ cũng không có!

Bất đắc dĩ, nàng lại đem ý niệm đánh lên nội bộ Nhân tộc.

Cuối cùng nàng ta thành công châm ngòi quan hệ Nhân tộc, dẫn phát nội loạn.

Ta yên lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Vấn đề cuối cùng, tại sao ban đầu lại chọn chúng ta?"

Tiểu sư muội lườm một cái: "Bởi vì các ngươi ngốc, mềm lòng, mà tu vi lại mạnh."

Ta: "..."

Ta muốn chửi thề, nhưng ta nhịn được.

Chưởng môn hỏi ta: "Không cần hỏi gì nữa à?"

"Không còn."

Trong mắt tiểu sư muội, chúng ta chỉ là một đám số liệu, c/h/ế/t thì c/h/ế/t.

Nhưng đối với ta mà nói, những số liệu mà nàng ta gọi đều là người sống.

Có máu có thịt, có thể chạy nhảy.

Những cảm xúc và ràng buộc nảy sinh giữa chúng ta thực sự có thể trải nghiệm nhận được.

Nếu những điều này đều là giả thì cái gì là thật?

Thế giới hiện thực trong miệng nàng ta nhất định là chân thật sao?

Chưởng môn ghét bỏ nhìn tiểu sư muội: "Được, vậy tên này đã vô dụng phải không, nếu không thì g/i/ế/t?"

Ta: "À... Cũng được."

Trên mặt tiểu sư muội không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn nhếch khóe miệng, dương dương tự đắc.

"Các ngươi không g/i/ế/t c/h/ế/t được ta đâu, chỉ cần ta không qua cửa thì như vậy ta sẽ không ngừng sống lại trong trò chơi này!"

"Ồ?"

Chưởng môn hứng thú: "Không tin, g/i/ế/t thử xem đã."

Tiểu sư muội: "?"

Chưởng môn dễ dàng móc ra một thanh đao đâm vào tim tiểu sư muội.

Tiểu sư muội: "Ngươi!"

Trái tim vỡ nát, tiểu sư muội đã c/h/ế/t.

Sau vài hô hấp, tiểu sư muội lại mở mắt ra một lần nữa, nhìn chưởng môn chửi ầm lên: "Ngươi có bệnh à!"

Chưởng môn có vẻ ngạc nhiên.

"Ấy? Là thật này."

Sau đó hỏi ta: "Con có muốn thử không?"

Ta: "..."

Ta từ chối.

Chưởng môn giống như tìm được thứ gì đó thú vị: "Được, vậy sau này giao thứ này cho ta đi."

Tiểu sư muội hậu tri hậu giác lộ ra biểu tình hoảng sợ.

"Người muốn làm gì?"

Trong địa lao trống trải truyền ra tiếng cười tà ác của chưởng môn.

« Chương TrướcChương Tiếp »