Chương 6

Khi đại sư huynh đến, ta đang lấy lò luyện đan ra.

Lò luyện đan đặt xuống đất gây nên một lớp bụi đất.

Tiểu sư muội nhìn lò luyện đan còn cao hơn nàng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Đại sư huynh nghi hoặc nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"

Nhị sư đệ nhỏ giọng giải thích: "Tiểu sư muội muốn tỷ thí với đại sư tỷ một phen."

Đại sư huynh: "?"

Lúc này tiểu sư muội như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, liều mạng cầm lấy cánh tay đại sư huynh.

Nước mắt lưng tròng: "Sư huynh."

Đại sư huynh nhìn về phía ta, ta nhún nhún vai.

Không phải việc của ta.

Ta cũng không ngờ tới.

Vừa rồi, có lẽ tiểu sư muội cảm nhận được càng lúc càng nhiều ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm nàng.

Nàng cắn môi, rất không cam lòng.

Nàng cúi đầu không thấy rõ thần sắc.

Ta biết nàng ta đang tự hỏi.

Kết quả của tự hỏi là...

"Đại sư tỷ, muội biết tỷ nhìn không thích việc muội tới đưa linh tuyền cho các sư huynh, nhưng muội cũng chỉ là không nỡ nhìn bọn họ quá vất vả, tỷ có bất mãn gì cứ hướng về phía muội là được, cần gì phải trút trên người các sư huynh."

Ta im lặng.

Lại là chiêu này.

Tiểu sư muội đã quen với việc đặt mình vào thế yếu để giành được sự đồng cảm, châm ngòi ly gián.

Kiếp trước, đây là thủ đoạn nàng thường làm, ta gặp qua quá nhiều lần.

Chỉ là khi đó mặc dù ta cũng cảm thấy lời nói của tiểu sư muội là lạ nhưng lại không thể nói là lạ chỗ nào.

Nhưng đáng tiếc, cho dù tiểu sư muội rất cố gắng châm ngòi, thì đến cuối cùng cũng chỉ là gia tăng độ hảo cảm của các sư huynh đệ đối với nàng.

Mà đối với ta, bọn họ cũng không xa cách mấy.

Không có biện pháp, thiên hạ đều biết tông môn của ta là kiếm tu, thực lực mạnh mẽ.

Nhưng vạn vật trên thế gian có được tất có mất.

Thực lực mạnh nhưng chỉ số thông minh... Không cao lắm.

Nói trắng ra là hơi ngốc.

Tiểu sư muội châm ngòi ly gián, ta nghe không ra nên bọn họ đương nhiên cũng nghe không ra.

Hầy, thật vô nghĩa.

Lần nào thủ đoạn cũng giống nhau, ta cảm thấy hơi chán.

Nhưng câu tiếp theo của tiểu sư muội.

"Sư tỷ, nếu tỷ thật sự muốn trút giận, sư muội nguyện ý tỷ thí với tỷ một phen!"

Mọi người: "!"

Ta: "!"

Ta biết mà!

Tiểu sư muội luôn mang đến kinh hỉ cho ta.

"Có thể!" Ta lời ít ý nhiều, sự hưng phấn trong mắt như muốn thành hiện thực.

Nỗi bực tức bị đè nén trong cơ thể dường như đã tìm được lối thoát.

Và sau đó chính là một màn mà đại sư huynh nhìn thấy.