Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Hung Tiểu Sư Muội

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ta lau chùi lò luyện đan lớn của mình và giục đại sư huynh đi ra, nhưng tiểu sư muội lại nắm chặt đại sư huynh không buông.

"Đại sư huynh, sư tỷ sẽ đánh c/h/ế/t ta sao?" Tiểu sư muội sợ hãi hỏi.

Nàng ta sợ.

Nàng ta nói như vậy là muốn lấy lùi làm tiến ép ta ngại động thủ. Nhưng nàng ta không ngờ ta khó chơi, nhiều người kéo ta cũng không thể kéo đi.

Mặt đại sư huynh lộ vẻ xấu hổ, muốn đẩy tiểu sư muội lại đẩy không ra. Đôi lông mày xinh đẹp xoắn lại với nhau, cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng khuyên ta.

"Nhã Tưởng, thân thể của tiểu sư muội không tốt."

Ta giơ tay không để cho hắn nói tiếp, sau đó nói ra lời vừa rồi nói với chúng sư đệ.

"Huynh đau lòng muội ấy thì có thể lên cùng, muội không ngại."

Đại sư huynh: "..."

Đại sư huynh mỉm cười, lễ phép đè tay tiểu sư muội lại.

"Vù" Huynh ấy rút tay mình ra rồi lui ra ngoài ba mét.

Tiểu sư muội ngẩn ngơ, nàng bĩu môi sắp khóc.

"Tiểu sư muội, không cần sợ, sư tỷ muội xuống tay rất có chừng mực, cùng lắm chỉ có thể nện muội vào trong đất mà thôi, yên tâm, chúng ta sẽ đào muội ra."

Đại sư huynh đứng ở xa xa, cố gắng an ủi tiểu sư muội.

Nhưng ta cảm thấy như nàng không được an ủi.

Trên bãi sân trống, ta đứng đối diện tiểu sư muội.

Môi nàng gần như mím thành một đường thẳng.

Gió thổi bay góc áo nàng, ta không bỏ lỡ sự âm u trong mắt nàng ta.

Trong thoáng chốc, ta nhìn thấy tiểu sư muội trùng với thân ảnh kiếp trước của nàng.

Dưới chân giẫm lên vô số thi hài. Những hài cốt này là đồng môn của ta.

Nàng ta cười đến điên cuồng lại đắc ý. Trên khuôn mặt quen thuộc là sự lạnh lùng mà ta chưa từng thấy.

Nàng ta từng nói với ta: "Ngươi đúng là khó g/i/ế/t, nhưng không sao, ngươi c/h/ế/t thì ta liền qua cửa, đại sư tỷ đến phát huy một chút giá trị cuối cùng của ngươi đi."

Nàng ta thành công rồi.

Trận chiến đó ta bại, cái giá phải trả là t/ử v/o/n/g.

Nhưng hôm nay, ta nắm chặt lò luyện đan của mình.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta định để nàng ta nằm nghỉ nửa tháng.

Tốt lắm.

Xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.

Ta co người lại ngã xuống đất.

Tiểu sư muội cách ta chỉ có nửa bước không biết làm sao nhìn bàn tay của mình, thì thào nói: "Ta...... Ta còn chưa chạm vào tỷ ấy."

"Phụt!" Ta phun ra một ngụm máu.

Tiểu sư muội hoảng hốt lùi lại vài bước.

"Ta... ta thật sự còn chưa chạm vào tỷ ấy."

"Nhã Tưởng!"

"Sư tỷ!"

Đám người đang thảo luận đây là chiến thuật mới gì ở đằng xa đều biến sắc.

Nhận ra có gì không đúng liền chạy vội chạy về phía ta và vây quanh ta.

Tiểu sư muội không biết bị ai đặt mông chen qua một bên. Nàng nóng nảy: "Cái này, sao lại còn ăn vạ? Ta thật sự không chạm vào tỷ ấy!"

Bên tai là tiếng la hoảng hốt của các sư đệ.

Huhu huhu, làm như thể ta không còn nữa.

Mặc dù đám nhóc con này bình thường thấy ta như chuột thấy mèo sợ vô cùng, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn rất lo lắng cho người làm đại sư tỷ như ta.

Trong lòng ta được an ủi.

"Đại sư tỷ, tỷ làm sao vậy? Tỷ đừng dọa ta mà!"

Nhị sư đệ của ta bị dọa sợ.

Nhìn xem, vành mắt đã đỏ hoe lên vì sợ hãi.

Ta muốn nói với hắn ta không sao, nhưng ta đau đến không mở miệng được.

Lần này huyết mạch phản phệ quá khác thường.

Rõ ràng trước đó ta đã áp chế rồi, thế sao lại tới đột ngột và mãnh liệt như vậy?

Chuyện này chưa từng xảy ra.

Ta mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó, nhưng lại không thể bắt được.

Đại sư huynh trầm mặt, là vẻ nghiêm túc ta chưa từng thấy qua.

Huynh ấy vừa chuyển linh khí cho ta, vừa muốn kiểm tra mạch của ta.

Ta không dấu vết né tránh, thở hổn hển và gắng gượng nói chuyện với thanh âm bình thường.

"Không sao đâu, ta ăn mấy viên đan dược quá hạn nên hơi đau bụng thôi."

"Huhu, đã nói đừng ăn mấy thứ gì đó linh tinh, đan dược quá hạn thì vứt bỏ đi, tông môn chúng ta cũng không phải nghèo đói, thường ngày đừng có keo kiệt như vậy!"

Ta: "...

Thấy không, vẫn ngu ngốc như vậy.

Ta đẩy mọi người ra và trở về nơi ở của mình.

Đại sư huynh nhất quyết muốn đi theo ta về.

Lúc đầu ta không muốn.

Dù sao lúc ta đang dưỡng thương thì xung quanh nên càng ít người càng tốt, nhưng nhớ tới ánh mắt không rõ ý tứ của tiểu sư muội trước khi rời đi, ta lại đổi ý.

"Nhã Tưởng, muội bế quan thật sự không cần ta đi theo giúp muội hộ pháp sao?"

"Không cần đâu đại sư huynh, huynh chỉ cần ở bên ngoài trông chừng muội là được rồi."

"Nhớ kỹ, trước khi ta xuất quan, huynh nhất định không được rời đi."
« Chương TrướcChương Tiếp »