Chương 48: Anh vén váy cô lên!

Lệ Tư Thừa thấy vẻ mặt thành thật của cô vợ nhỏ, đáy mắt xẹt qua ý cười khó phát hiện, trên mặt vẫn là bộ dạng lạnh lùng, trầm ổn.

Ánh mắt di chuyển xuống dưới, nhìn thấy khóe môi Tô Thiên Từ hơi mở, dường như có chút kinh hãi mà nhìn anh.

Mê người!

Đột nhiên trong lòng Lệ Tư Thừa như có ngọn lửa thiêu đốt, anh nhỏ giọng: “Cứ để như vậy đi.”

Thanh âm từ tính, trầm ấm, mê hoặc lòng người. Như có một cọng lông vũ đang nhẹ nhàng lay động ở bên tai, Tô Thiên Từ cảm giác trên người, nháy mắt liền nổi lên một trận da gà.

Người đàn ông này, đúng là yêu nghiệt!

Lệ Tư Thừa đứng dậy, nhìn người phụ nữ bị mình ép đến nằm im trong góc sofa.

Anh cúi đầu, thong thả, ung dung lấy ra thuốc trị vết bỏng, “Vén lên.”

Trong đầu Tô Thiên Từ là một trận ‘ong ong’, cô đỏ mặt, đột nhiên bò dậy, duỗi tay hòng muốn đoạt lấy thuốc mở ở trong tay anh, nói: “Tôi tự bôi!”

Lệ Tư Thừa cao 1m88, còn Tô Thiên Từ chỉ cao có 1m65, cho dù cô có đứng ở trên sofa thì cô vẫn có cảm giác bị áp bức.

Anh chỉ hơi xoay người tránh đi, Tô Thiên Từ ngay cả tay anh cũng chưa đυ.ng tới, mà ngược lại đâm đầu vào l*иg ngực rắn chắc của anh.

Nóng quá!

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tô Thiên Từ khi chạm vào da thịt của anh.

Đau!

Đây là cảm giác mà Tô Thiên Từ cảm nhận được sau cú va vào đó.

Quá cứng!

Cô xoa xoa cái mũi nhỏ, ánh mắt long lanh như trực chờ rơi xuống.

Ngay lúc cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh thì Lệ Tư Thừa hoi cong khóe môi lên, cười nhẹ một cái.

Tiếng cười rất khẽ, rất nhỏ, trong chớp mắt nó liền biến mất không thấy tăm hơi.

Anh hơi cúi đầu xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, “Nhào vào ôm tôi? Hửm?”

Trong lòng Tô Thiên Từ không khỏi run lên lên, cô lui về phía sau cách xa anh một khoảng!

Hừ, ai muốn ôm anh ta chứ!

Ánh mắt Lệ Tư Thừa rơi xuống vùng bụng dưới của cô một lần nữa, lặp lại, “Vén lên.”

“Không…”

“Tôi giúp cô bôi thuốc.”

“Tôi…” Mặt Tô Thiên Từ như mông khỉ, cô đang nghĩ xem phải dùng cái lý do gì để cự tuyệt anh, thì bàn tay anh đã nhanh hơn một bước, đi tới trước mặt cô rồi.

Lệ Tư Thừa không nói nhiều, liền ven váy ngủ của cô lên, Tô Thiên Từ kinh hô một tiếng, vội đè tay anh lại, nhưng sức lực yếu ớt của cô làm sao chống lại được sức mạnh của anh, rất nhanh anh đã đẩy được bàn tay của cô ra.

“Buông tay, tôi bôi thuốc giúp cô.”

“Tự tôi có thể…”

“Cô nấu mì cho tôi thì bây giờ để tôi giúp cô bôi thuốc, không phải công bằng sao?”

“Không cần, anh đi ăn mì đi.”

“Buông ra.” Thanh âm của Lệ Tư Thừa đã hiện lên vài phần không vui, “Không cần khiêu chiến với sự nhẫn nại của tôi.”

Nội tâm Tô Thiên Từ căng thẳng, nhưng cuối cùng, vẫn phải rút tay về.

Bỏ đi!

Chỉ là bôi thuốc thôi mà, cái gì không nên xem thì anh cũng xem rồi, thêm một lần này nữa cũng chẳng sao!

Người đàn ông này lại cố chấp quật cường tới đáng sợ. Nếu anh đã quyết định việc gì thì thật khó có thể thay đổi!

Tô Thiên Từ hiểu rõ tính tình của anh, cô cắn môi, vén váy lên.

Lệ Tư Thừa dùng nước sạch, sau đó nhẹ nhàng lau lên phần bụng bị bỏng của cô.

Động tác rất nhẹ, Tô Thiên Từ không cảm giác được một chút đau đớn nào, nhưng lại… hơi ngứa!

Khẽ co người lại, Tô Thiên Từ cắn môi, sợ chính mình cười ra tiếng.

Lệ Tư Thừa bôi thêm một lượt thuốc nữa, rồi mới vặn nắp thuốc trị bỏng, hướng lên trên đó mà bôi.

Cảm giác lành lạnh truyền từ phần bụng dưới đến, còn có chỗ kia hơi rát.

Tô Thiên Từ khẽ nhíu mắt lại, dựa vào trên sô pha, thân thể khẽ run.

Thật sự rất ngứa!

Tuy nhiên, có một cảm giác không thể giải thích được, từ phía trên dưới bụng chậm rãi bốc cháy, làm cho cả người cô đều đắm chìm trong cảm giác này.

Lệ Tư Thừa rõ ràng đã nhận ra sự biến đổi của cô, bên trong đôi mắt thâm thúy khẽ xẹt qua tia âm u, trong đầu liền hồi tưởng lại hương vị buổi tối hôm đó, theo bản năng mà liếʍ liếʍ môi.

Miệng đắng lưỡi khô…