Chương 34: Đến Bi Châu

Người dịch: Nxkhiêm

Phủ Hoài An tổng cộng có hai châu chín huyện, hạt nhân ở hồ Hồng Trạch bên cạnh Sơn Dương, Thanh Hà, trong đó Hải Châu tới gần biển rộng, Bi Châu tiếp cận kênh đào. Chỗ Phong Nguyên cần đến chính là Bi Châu.

Mấy ngày sau, Phong Nguyên mang thủ hạ rốt cục đi đến Bi Châu.

Bi Châu trên danh nghĩa là châu, nhưng trên thực tế cũng chỉ tương đương với huyện thành. Trong những năm gần đây, phủ Phượng Dương nhiều lần bị lưu tặc công chiếm, Bi Châu cũng thường thường đối mặt uy hϊếp.

Lưu tặc quá cảnh, binh lửa vô tình, thành trì nguyên bản tới gần kênh đào phồn hoa một đời, bây giờ hoang vu không ít. Phong Nguyên dẫn người xông thẳng vào trong thành, tiếp quản thành trì.

Còn về phần tri châu của Bi Châu, trong tay chỉ có mấy trăm binh sĩ thủ thành, căn bản là không có cách chống đối.

Bây giờ các vùng ở phương Bắc của Đại Minh hỗn loạn không thể tả, thường thường có lưu tặc chiếm cứ huyện thành châu phủ, Phong Nguyên không có lấy ra thân phận thực của mình, mà là giam lỏng tri châu ở trong nha môn, mượn danh nghĩa của hắn chưởng quản toàn bộ Bi Châu.

Ở trong Bi Châu, sơn trại chiếm núi làm vua, còn có các lộ thủy tặc nhiều vô số kể.

Sau khi chiếm cứ thành trì, Phong Nguyên lập tức dán bố cáo, bắt đầu chiêu mộ thanh niên trai tráng, biên luyện lính mới, đồng thời sai Khương Anh Kiệt cùng Hoàng Thủ Chính phân biệt dẫn người xuất kích, càn quét hết sạch sơn tặc chung quanh thành trì.

Đợi đến khi thành trì tạm thời yên ổn, Phong Nguyên lưu lại Khương Anh Kiệt cùng Cổ Như Kim giữ nhà, chính mình mang theo Triệu Hoành lên phía Bắc Sơn Đông, chuẩn bị đi gây sự với Sa Thiên Quảng.

Lúc trước Sa Thiên Quảng dẫn người cướp giật phục linh cùng thủ ô, dù không cướp được bảo dược nhưng đã gϊếŧ mấy vị võ sư bảo vệ, cũng kết thù với Phong Nguyên, mối thù này không thể không báo.

Tính cách của Phong Nguyên chính là có ân phải đền, có cừu oán tất báo! Đương nhiên, nếu như có thể tiện đường đoạt lấy sơn trại của Sa Thiên Quảng, tiếp nhận thế lực, thủ hạ của hắn thì không thể tốt hơn rồi.

Kế hoạch ban đầu của Phong Nguyên là chuẩn bị dẫn đội lính bắn súng lên phía Bắc, khi đó thực lực của hắn còn chưa đột phá, đối phó một thế lực lớn trên giang hồ, nhất định phải mượn dùng ngoại lực.

Mà hiện tại hắn đã luyện thành tầng thứ hai của Hồn Thiên Huyền Công, thực lực đã có thể sánh ngang với cao thủ đỉnh cấp trên giang hồ, đối phó Sa Thiên Quảng không cần lại hưng sư động chúng, chỉ mang theo Triệu Hoành cũng có thể trấn áp Ác Hổ Câu.

Dựa theo Triệu Hoành từng nói, toàn bộ Sơn Đông đều là phạm vi thế lực của Ác Hổ Câu, bất luận hoạt động vào nhà cướp của chặn đường cướp đoạt nào, đều phải nộp lên cho Ác Hổ Câu một phần.

Địa vị Ác Hổ Câu của Sa Thiên Quảng ở Sơn Đông cũng giống như Kim Long Bang ở Nam Trực Đãi, đều là thế lực hùng bá một phương.

Nếu như thu phục thủ hạ thế lực của Sa Thiên Quảng, Phong Nguyên sẽ có thêm nhiều vô số con mắt ở trong địa giới Sơn Đông. Còn về phần Sa Thiên Quảng, nếu như người này thức thời, Phong Nguyên sẽ lưu hắn một mạng, nếu như không thức thời thì cứ gϊếŧ thôi.

Trong địa giới Sơn Đông, trên đường khắp nơi đều có xương trắng, trong núi rừng thỉnh thoảng truyền đến ô ô quỷ khóc, mặc dù là ban ngày, ánh mặt trời chiếu sáng mặt đất, cũng làm cho người ta có một loại cảm giác âm trầm.

Trước đây không lâu, đại tướng A Ba Thái của Mãn Thanh suất lĩnh Thanh binh tàn phá Sơn Đông, lũ phá thành trì, bắt gϊếŧ Lỗ Vương Chu Dĩ Phái, chia binh cướp Lê Châu, Thượng Châu, Thanh Châu còn tiếp tục xuôi Nam thẳng tới Phủ Hoài An ở Hải Châu. Lúc rút quân về còn công phá Thương Châu, Thiên Tân, Mật Vân, tù binh hơn ba trăm nghìn bách tính, cướp gần ba triệu lượng của cải.

Các nơi châu huyện của Sơn Đông bị chiến tranh tàn phá, khắp nơi bừa bộn. Chỉ có điều là ở trong hoàn cảnh này, những lục lâm sơn trại kia lại càng sinh động, không ngừng có sơn tặc xuống núi, còn có lưu dân tráng kiện cướp huyện thành.

- Đây là dấu hiệu quốc gia sắp sửa diệt vong!

Nhìn thấy cảnh tượng như thế này, Phong Nguyên thở dài không thôi. Bây giờ, các tỉnh ở phương Bắc của Đại Minh đã thối nát, hiệu lệnh của quan phủ thậm chí ra không được thành trì. Khắp nơi đều là lưu dân, hơi bất cẩn một chút sẽ biến thành lưu tặc tàn phá tất cả.

Ở trong môi trường này, Phong Nguyên nhìn thấy vẫn có không ít địa chủ thân hào nhân cơ hội thu gom đất đai, trữ hàng, nâng giá, phát tài.

Còn có như tổng binh Lưu Trạch Thanh bây giờ đóng giữ Sơn Đông, lúc Thanh binh đến kẻ này cuống quít chạy trốn, chờ sau khi Thanh binh lui quân, lại trở về phát uy ở trên người bách tính.

Địa chủ thân hào, quan binh lưu tặc, hơn nữa các châu phủ thối nát không thể tả. Phong Nguyên thực sự là không nhìn thấy một tia hi vọng nào ở trên người quan lại của Đại Minh cả.

Đại Minh bây giờ đã giống như là một người bệnh nặng sắp chết, muốn sống sót thì phải xuống tay ác độc, cắt xuống toàn bộ u ác tính nát lở ở các châu phủ trên khắp Đại Minh. Chỉ có quyết tâm tìm hi vọng sống trong tuyệt cảnh, mới có thể chấn chỉnh lại vận nước.

Bây giờ hoàng đế Sùng Trinh không làm được điểm ấy, Phong Nguyên lại không kiêng dè chút nào.