Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Thử Nghiệm Hệ Thống

Chương 5: [HAIKYUU] Buổi tập huấn (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Đàn anh, chúng ta hiện đang hòa 1-1 với trường Shiratorizawa rồi đúng không?”

“Đúng vậy.”

Đây là sự thật cho nên không có gì là không thể nói ra cả. Chỉ là mỗi khi nghĩ đến cái khuôn mặt của Ushijima Wakatoshi và cách nói chuyện như thể đương nhiên của cậu ta, thì cả khuôn mặt Tooru đều nhăn nhó cả lên. Nhưng năm nay đã có Haru-chan tham gia đấu vòng loại, nhất định toàn đội sẽ giành chiến thắng.

“Đàn anh Satomi đã tham gia giải đấu vào năm ngoái sao ạ? Quả nhiên thật là lợi hại!” Hiện tại người có địa vị cao nhất trong lòng Tobio chính là Satomi Harumi.

Tooru tỏ vẻ mặt kiêu ngạo. Haru-chan của hắn đương nhiên là lợi hại rồi. Nhưng mà hình như học sinh năm nhất này có vẻ để ý nhiều đến Haru-chan thì phải?

Chỉ còn một tháng nữa là đến giải đấu toàn quốc, nên các trường trung học bắt đầu lao vào tập luyện căng thẳng. Trường trung học Kitagawa Daiichi cũng không không ngoại lệ. Trại huấn luyện, cấm trại, v.v là những hoạt động bắt buộc tham gia vào hàng năm.

Để tranh thủ thời gian, kế hoạch của huấn luyện viên sẽ là tập huấn nội bộ một tuần trước, sau đó được nghỉ ngơi một tuần. Tiếp theo sẽ là tập huấn cùng một trường khác trong một tuần nữa. Địa điểm tập huấn ban đầu là tìm phòng học trong trường để chọn làm chỗ nghỉ ngơi. Nhưng với trường Kitagawa Daiichi thì địa điểm này đã được đổi thành nhà Harumi.

“Làm phiền đàn anh rồi.” Kindaichi Yuutarou và Kunimi Akira cùng cúi đầu. Ở trong câu lạc bộ, những học sinh năm nhất như bọn họ thường nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của Harumi.

“À, ừm, không sao đâu. Nếu ở nhà tôi, thì mọi người có thể tập trung hơn cho việc luyện tập mà.” Harumi cũng nhận ra rằng bản thân rất được nhiều học sinh năm nhất yêu quý. Cậu cũng rất tò mò về điều đó, cậu cũng chẳng có làm gì cả, chỉ là thỉnh thoảng có hướng dẫn và động viên một chút.

“Nghe nói nhà đàn anh có phòng tập thể thao! Thật vậy sao ạ?”

Tinh thần hưng phấn này vừa nghe qua thôi cũng biết ngay là của Tobio. Sau một thời gian tiếp xúc, có thể nói Tobio là một trong những hậu bối được Harumi cưng chiều nhất. Cách nói chuyện cũng dần không còn câu nệ nữa, muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng.

Harumi đưa tay xoa tóc cậu ta, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi rồi mới nói: “Đủ để em tự tập luyện.”

Nghe thấy vậy, trong lòng Tobio càng thêm mong chờ. Cơ thể cậu ta đột nhiên lạnh hẳn, cứng ngắt quay đầu lại, đối mặt với Tooru. Đó là nụ cười kỳ dị nhất mà Tobio từng thấy.

Nhìn thấy tên quỷ nào đó sắp phát điên, Iwaizumi cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đi đến tát một phát vào gáy Tooru, đẩy hắn về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Đừng có cười thấy gớm như vậy. Hơn nữa, Harumi đã đi xa rồi kìa, cậu còn không mau đi nhanh nữa! Cẩn thận Harumi không cho cậu vào nhà đấy nhé!”

Tooru ôm đầu, phát hiện Harumi đã đi được một đoạn khá xa. Hắn cũng chẳng thèm thị uy vô ích với Tobio nữa mà vội vàng chạy đuổi theo cậu.

Hoàn toàn không có dáng vẻ của một tiền bối chút nào! Iwaizumi quay đầu lại vẫy tay với những học sinh năm nhất, bảo họ nhanh chóng thay quần áo về nhà thu dọn hành lý. Dù gì tối nay cũng phải tập trung tại nhà Harumi.

Nếu nói đến người vui vẻ nhất trong buổi tập huấn này chắc chắn đó chính là quản gia Tanaka. Ông cảm thấy cậu chủ nhà mình chỗ nào cũng hoàn hảo cả. Chỉ có điều là quá trầm tính thôi, nhưng cái tuổi này đáng lẽ ra phải hoạt bát hơn chứ! Có nhiều bạn bè cùng tuổi bên cạnh, cậu chủ sẽ càng hoạt bát hơn.

“Cậu Hajime, cậu Oikawa mời đi lối này. Vẫn là phòng của các cậu như mọi khi.” Quản gia Tanaka đưa hai người họ đến phòng. Hai người này thỉnh thoảng sẽ đến đây chơi, vậy nên phòng nghỉ đã được sắp xếp sẵn.

“Cháu cảm ơn ạ.”

“Cháu cảm ơn ạ~~”

Harumi nhìn Tooru một hồi lâu, rồi mới hỏi: “Tooru này, thực ra nếu cậu về nhà thì không có gì khác biệt đâu nhỉ.”

Vèo vèo!! Hai tiếng! Iwaizumi cảm thấy mình đã nghe thấy tiếng mũi tên đâm vào tim của ai đó thì phải. Trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hả hê, phải như vậy thì cái tên ngốc kia mới bớt làm trò hề đi!!

Tooru một tay ôm lấy ngực, tay còn lại đặt lên vai Harumi, vô lực yếu ớt như ai oán nói: “Mọi người đều có thể ở lại nhà Harumi, vậy tại sao tớ lại không được chứ? Chẳng lẽ cậu ghét tớ sao? Hu hu hu.”

Harumi lặng lẽ dời mắt không nhìn Tooru nữa, cái tiếng nức nở giả tạo kia thực sự khiến cậu không biết phải làm sao. Ngay sau khi nói ra câu đó, hắn liền có dự cảm chẳng lành. Không còn cách nào khác mà đưa ánh mắt ‘cầu cứu’ tới Iwaizumi. Thằng bạn chí cốt Iwaizumi nhận được ám hiệu, ngay lập tức tiến đến kéo Tooru ra khỏi người Harumi.

Harumi cũng nhân cơ hội nói thêm: “Cậu thích thì cứ ở lại, mau thay đồng phục đi! Iwaizumi cũng vậy.” Nói xong, cậu nhanh chóng chạy về phòng của mình. Hai người kia đứng nhìn nhau, cũng đành phải quay về phòng thay quần áo.

Hôm nay để mọi người có đủ thời gian thu dọn hành lý trước khi tập trung tại nhà Harumi, nên các hoạt động ở câu lạc bộ đã được hủy bỏ. Huấn luyện viên chỉ nói vài câu về địa điểm tập hợp và thời gian rồi giải tán.

Vẫn còn hơn một tiếng nữa mới đến thời gian tập hợp đã hẹn, các hầu gái đã sớm chuẩn bị sẵn phòng nghỉ và đang bận rộn chuẩn bị bữa tối thịnh soạn. Bọn họ không thể để cậu chủ mất mặt được! Harumi vốn muốn giúp đỡ một tay nhưng đều bị các cô đẩy ra ngoài.

“Đồng phục riêng của Haru-chan thực sự rất ngầu nha!!” Thật khiến người ta phải mở rộng tiêu chuẩn mà! May mà còn giữ được lý trí, Tooru vẫn chưa bộc lộ bản tính si mê mất hết liêm sĩ của mình, chỉ là không thể rời mắt khỏi làn da lộ ra ngoài của Harumi.

“Đúng là mặc đẹp hơn những người mẫu nhiều.” Iwaizumi hiếm khi mới đồng tình với quan điểm của Tooru. Ngay cả khi đi chơi với Harumi, cậu ta luôn gặp được những người nổi tiếng, riết rồi cũng thành quen.

Harumi im lặng, không muốn tiếp tục đề tài này liền nói: “Còn khoảng một tiếng nữa mọi người mới tới. Nhà tớ cũng không có đồ uống, hay chúng ta cùng đi mua một ít nhé?” Trong nhà chỉ toàn là trà, chắc hẳn không ai thích uống nó đâu.

Khi cả ba ở cùng nhau, ý kiến của Harumi luôn được ưu tiên hàng đầu, ba người quyết định từ chối yêu cầu đi xe của quản gia. Siêu thị cũng không ở xa lắm, vậy nên ba cậu nam sinh hoàn toàn có thể đi bộ đến đó được.

“Cái này được không?”

“Đồ ăn vặt ở đâu nhỉ? Hay là mua một ít nhé?”

“Có cần mua thêm một ít bánh mì không?”

Cuối cùng nhìn lại ba chiếc xe đẩy hàng đầy ắp, Iwaizumi và Tooru mới nhớ ra, khi Harumi mua đồ cho người khác, trừ khi có mục tiêu rõ ràng, không thì cậu sẽ mua bất cứ thứ gì mà cậu nhìn thấy.

Ba người cầm sáu túi mua sắm cỡ lớn, thấy Harumi vẫn còn đang suy tư như muốn mua thêm cái gì đó, cả hai nhanh chóng kéo cậu đi. Hiện tại đã quá đủ rồi! Quả nhiên quản gia Tanaka mới là người có kinh nghiệm!

Trên đường về nhà, thì bắt gặp Tobio đang hỏi đường. Từ ba thành bốn người đi chung. Tobio chu đáo cầm lấy một túi từ trong tay Harumi, Harumi mỉm cười nhìn cậu ta. Tobio lập tức xấu hổ cúi đầu bước đi.

Tooru không vui nên đưa tay giật lấy chiếc túi khỏi tay Harumi. Kết quả là đi chưa được bao xa thì cánh tay hắn đều mỏi nhừ, bởi mới thấy chiếc túi nó nặng cỡ nào. Harumi bất đắc dĩ lấy lại túi, tiện tay sửa lại tóc cho hắn. Thực sự không biết cái thói tranh giành của hắn khi nào mới thay đổi được đây.

Nếu biết Harumi đang nghĩ gì, không cần Tooru trả lời, Iwaizumi chắc chắn sẽ nói với cậu: Có chết cậu ta cũng không sửa nổi đâu.

Khi bốn người về đến nhà, thì thấy Kindaichi Yuutarou, Kunimi Akira và một vài học sinh năm hai đã đến. Nhưng vẻ mặt bọn họ có chút vi diệu, như kiểu đang bất an ấy?

“A! Đàn anh!” Yuutarou cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy bọn họ trở về.

“Sao vậy, sao vậy, sao vậy~~? Các cậu gặp rắc rối gì rồi phải không?” Tooru nghiên đầu, giọng nói kéo dài khiến mấy người đối diện đồng thời cứng đơ người.

Mọi người nhìn nhau, sau đó Yuutarou ngập ngừng giải thích. Nói rằng huấn luyện viên khát nước, cậu ta thấy trên bàn có một ly nước nên đã đưa cho huấn luyện viên uống. Hậu quả của việc một hơi nốc hết ly là huấn luyện viên bắt đầu trở nên mơ màng và sau đó có dấu hiệu tình trạng say rượu.

Say rượu à? Harumi chuyển ánh nhìn sang quản gia Tanaka ở bên cạnh, quản gia lại còn đắc ý gật gật đầu. Trong ấn tượng của ông về buổi đầu tiên tập huấn, cái tên huấn luyện viên kia không ngừng cằn nhằn khiến mấy đứa nhỏ không được ăn ngon. Vậy nên, ông đã âm thầm lên kế hoạch khiến huấn luyện viên kia nốc ao.

“Không sao. Ông Tanaka, phiền ông đưa huấn luyện viên vào phòng nghỉ ngơi giúp cháu. Nếu thầy ấy có tỉnh dậy vào giữa đêm và đói bụng, vậy thì phải làm phiền đến ông rồi.”

Quản gia Tanaka thực hiện đúng trách nhiệm đỡ lấy huấn luyện viên không gầy lắm rời đi. Học sinh năm nhất và năm hai đều trợn tròn cả mắt, đây là việc không sao đó hả.

“Cậu chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Lời của hầu gái khiến mấy người vốn đang đói bụng không khỏi nuốt nước bọt. Dù sao huấn luyện viên đi rồi, cũng không cần phải để ý nữa. Sau khi mọi người ngồi vào bàn thì bắt đầu động đũa.

Không cần phải nói, Iwaizumi và Tooru lớn lên cùng nhau nên cũng không cần khách sáo. Năm hai khá ổn, như Yuutarou đã đói bụng từ lâu nên ăn rất nhanh, Akira cũng im lặng thưởng thức bữa tối. Chỉ có Tobio ngồi bên cạnh Harumi trông có vẻ rất lo lắng.

“Muốn ăn gì thì cứ ăn đi, không thì em sẽ đói bụng đấy.” Dưới ánh mắt ai oán của Tooru, Harumi gắp tôm chiên đặt trên dĩa của Tobio. Tobio cũng không biết bản thân đang lo lắng cái gì nữa. Chắc do quá thân thiết với đàn anh, cho nên cậu ta muốn để lại ấn tượng tốt với các đàn anh ở đây.

“Cậu không biết thì tôi ăn đây. Ôi trời, ngon quá đi!” Tobio không kịp phản ứng, thì Tooru đã gắp lấy con tôm bỏ vào mồm nhai.

“Đàn anh Oikawa!!!” Người này nhất định là cố ý! Ngau khoảnh khắc này, hình ảnh ‘ưu tú’ của Tooru bắt đầu được hình thành trong lòng Tobio.

Nhưng cũng nhờ có Tooru, mà Tobio không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện khác. Cậu ta chỉ muốn ăn hết tất cả mọi thứ mà Tooru thích. Tôn trọng đàn anh sao?! Cái suy nghĩ đó, cậu ta đã quăng hết sau đầu rồi.

“Tớ làm tốt lắm đúng không?” Tooru không những khıêυ khí©h Tobio, mà còn lén ghé vào tai Harumi để xin công. Harumi dở khóc dở cười, chỉ đành nói: “Cậu muốn được thưởng gì nào?”

Không biết từ bao giờ, việc xin phần thưởng sau khi tranh công đã trở thành một điều mặc định giữa hai người họ. Làm nhiều quá nên Tooru coi đây là chuyện đương nhiên luôn rồi.

Sau khi nhận được câu trả lời mình muốn, Tooru cười đắc ý.

“Tối nay, tớ muốn ngủ với cậu!”
« Chương TrướcChương Tiếp »