Quyển 1 - Chương 4.2: Sờ dươиɠ ѵậŧ anh hai càng sờ càng lớn, em gái chủ động cầu hoan

Buổi chiều Tống Thần ở sân bóng mạnh mẽ phát tiết một phen tinh lực mới về nhà, mấy ngày nay không biết vì sao, thân thể hưng phấn khác thường, nhất là đến buổi tối, gần như là tới mức trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ, buổi tối hôm nào cũng đều phải sục một lần bắn ra rồi mới có thể hơi bình tĩnh một ít, thật vất vả ngủ được rồi thì lại chìm vào giữa nửa mộng nửa tỉnh, buổi sáng rời giường không ngoài ý muốn lại là trạng thái cương cứng.

Xách theo đồ ăn đi vào trong phòng bếp, đơn giản chuẩn bị xong đồ ăn, bưng chén đi vào nhà chính lại ngoài ý muốn phát hiện em gái đã sớm tắm xong ngồi ở trước bàn, Tống Thần sửng sốt: “Sao đã tắm rửa sớm như vậy rồi?”

Tống Nhược nhanh chóng quét mắt liếc một cái ở thân trên to lớn ướt đẫm, không hẳn là nói dối mà ngây ngô nói: “Em về sớm, không có việc gì làm cho nên đã đun nước tắm rửa trước.”

Tống Thần không nhận thấy có gì không đúng, gật gật đầu không nói gì.

Sau khi ăn xong anh hai đi tắm rửa, Tống Nhược mắc cỡ đỏ mặt đẩy cửa phòng anh ra, lặng yên đi vào ngồi ở mép giường, gió lạnh thoang thoảng từ ngoài cửa sổ thổi vào, phất qua nửa người dưới trần trụi mang theo từng đợt lạnh lẽo nhè nhẹ, trên giường không quá rộng rãi còn lưu lại dấu vết nam hài đã từng ngủ qua, khăn trải giường sau khi bị thay đi không cùng một bộ với gối đầu, có loại cảm giác không hợp nhau, lại như mọi lúc đang nhắc nhở cô cảm giác khuây khỏa khi tiếp xúc thân mật lần đó.

Chỉ là vừa mới nhớ lại như vậy, thân thể này đã tự phát mà phân bố ra hoa dịch ướt dính, vừa mới lên lên năm nhất mà thân mình cũng không khỏi quá dâʍ đãиɠ chút, suy xét đến này nhiệm vụ của thân thể này thì lại cảm thấy thật sự may mắn.

“Nhược Nhược?” Tống Thần cầm khăn lông lau mái tóc ngắn vẫn còn đang nhỏ nước ở trên đầu, thân thể vừa mới tắm rửa xong có vẻ trắng nõn hơn so với trước, ngón tay khớp xương rõ ràng cầm lấy khăn lông có vẻ phá lệ hữu lực, cũng phá lệ thon dài……

Nhất thời dưới thân lại chảy ra một cỗ nhiệt dịch.

Cô ngửi thấy trong không khí dần dần nồng đậm hơi thở ngọt ngấy, kẹp chân ngồi quỳ ở mép giường, “Anh hai, để em giúp anh.”

Chuyện như vậy cũng không phải cô chưa từng làm qua, Tống Thần không nghi ngờ gì, tùy ý mà đưa khăn lông qua, ngửa đầu hạ thấp người xuống tiện cho em gái lau tóc.

Tống Nhược thất thần mà lau tóc, tầm mắt lại lưu luyến ở ngũ quan góc cạnh rõ ràng của anh trai, nhất là cái mũi cao thẳng, xinh đẹp hoàn mỹ giống như tượng tạc, quả thực làm người hận không thể cưỡi ở bên trên làm cầu trượt, không biết có phải là tại chữ kia kí©h thí©ɧ tới cô hay không, cô đỏ mặt lực tay hơi mạnh suýt nữa kéo đến tóc của anh, vội vàng đẩy nhanh động tác trên tay, sau đó giao khăn lông nửa ướt vào trên tay Tống Thần.

Lúc anh quay lại Tống Nhược vẫn đang ở trong phòng anh, lúc trước ngồi ở mép giường đã biến thành nằm ở trong chăn đơn, ánh mắt Tống Thần tối lại, tạm dừng giây lát: “Nhược Nhược mau về phòng của mình đi.”

Tống Nhược ngẩng đầu, ngốc ngốc mà nhìn anh, “Em muốn ngủ cùng với anh hai.”

Tống Thần nhắm mắt, giây tiếp theo lại đột nhiên mở, tay duỗi ra phía sau, ván cửa làm từ gỗ phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’ mà khép lại, sau đó ‘răng rắc’ một tiếng tự động khóa lại, anh cũng không cùng cô tranh tấm chăn kia, một tay gối ở sau cổ nằm thẳng ở trên giường, vừa muốn duỗi tay kéo đèn, trên người nóng lên lại hơi nặng, thân thể mềm nhẵn như tơ lụa đè ở trên người, trần trụi không một mảnh vải.

Giọng nói của tiểu nữ hài vào ban đêm vô cớ trở nên quyến rũ: “Cô bé của Nhược Nhược lại ướt, nó nói nó muốn cậu bé của anh hai.”

Nói xong lời này, cô lại còn lớn mật mà sờ soạng xuống, cách quần ngủ chuẩn xác mà bắt lấy dươиɠ ѵậŧ đang ngủ say mà vẫn cực kỳ to lớn kia.