Quyển 1 - Chương 3.3: Lén cởϊ qυầи lúc anh hai ngủ, đại dươиɠ ѵậŧ cọ huyệt quá kí©h thí©ɧ

Lập tức hai tròng mắt thanh thuần không dính bụi trần xẹt qua một tia diễm sắc, đuôi mắt thuần khiết vô hại hơi đỏ lên, gợi lên một tia quyến rũ.

“Anh hai, Nhược Nhược không phải cố ý.”

Thịt và thịt kề sát là cảm giác mà lúc còn cách quần áo hoàn toàn không thể sánh bằng, Tống Nhược dần dần vứt bỏ những sự xấu hổ vô dụng kia đi, một tay nửa nắm dươиɠ ѵậŧ một tay đẩy cánh thịt khép kín ra, mông thoáng đẩy nhẹ về phía trước, qυყ đầυ nóng bỏng lửa nóng liền thân mật mà chống lên âm đế lộ ra, viên thịt trướng to như hạt đậu bị cọ đến mức gẩy loạn, màu hồng phấn dần dần đậm lên.

“Ưm a ~~~ côn ŧᏂịŧ của anh hai đang chơi hạt đậu nhỏ của Nhược Nhược.”

Mới chỉ cọ động vài cái, nhục hành khổng lồ đã hoàn toàn dính đầy nước sốt, còn có chất lỏng cuồn cuộn không ngừng từ miệng huyệt phấn nộn chảy ra, hai chân Tống Nhược dạng rộng khiến cho miệng huyệt cũng mở lớn đến mức tận cùng, chân tâm bình thường đóng chặt lúc này bốn phía cọ xát cự căn cương cứng nam tính, thiếu nữ trắng nõn non mềm cưỡi ngồi ở trên người nam hài cao lớn, thể hình của hai người khác nhau, màu da cũng cực kỳ đối lập, nhất là cây gậy thịt sẫm màu hung mãnh giữa hai chân kia, thật sự quá mức da^ʍ mi.

Cô vén tóc dài lên, tận lực gục đầu xuống mới miễn cưỡng nhìn thấy chân tâm mở ra một cái nhục động nhỏ nhỏ, miệng thịt ướt đẫm lúc đóng lúc mở giống như là đang khát vọng được lấp đầy, nhưng mà kể cả là lúc mở ra lớn nhất, cũng không thể nào lớn bằng được một nửa của dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng, Tống Nhược nhăn mi, cô biết cái miệng nhỏ này là muốn ăn hết nguyên cây côn ŧᏂịŧ, nhưng mà cô thật sự không rõ ràng lắm nên nuốt cây cự vật như thế vào kiểu gì.

Ngay cả ngày đó ở toilet nhìn thấy còn không to bằng kích cỡ của Tống Thần.

Tống Nhược càng thêm động tình, một tay đỡ thịt trụ dán chặt vào chân tâm ướŧ áŧ, thoáng lột huyệt thịt ra hàm mυ"ŧ một phần dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng, cúi người đè ở trên người Tống Thần, bộ ngực bằng phẳng mềm mại dán sát vào l*иg ngực cứng rắn, hai tròng mắt sáng rọi nhìn chăm chú vào hình dáng dương cương của thiếu niên, viên kiều mông kí©h thí©ɧ, tiếng thở dốc mềm nhẹ phát ra từ trong đôi môi trơn bóng, tốc độ phập phồng càng lúc càng nhanh, hô hấp của cô lúc nhanh lúc chậm, cho đến khi cô đột nhiên ngồi xuống, côn ŧᏂịŧ từ qυყ đầυ cọ huyệt thịt đến trụ căn, cực hạn khuây khoả xông tới, cao trào xưa nay chưa từng có đột nhiên đến, thân thể run lên, một lượng dâʍ ŧᏂủy̠ lớn phun trào ra.

“Đây là… Cao trào?”

Sắc trời bên ngoài dần dần sáng tỏ, cô không thể lại tham lam tìиɧ ɖu͙© tiếp, sợ anh trai giữa chừng tỉnh lại không nhìn thấy cô, không có cách đi thay qυầи ɭóŧ, lại thực sự không muốn gặp lại sự thờ ơ của anh, Tống Nhược suy nghĩ mãi cuối cùng dứt khoát không mặc, nhặt qυầи ɭóŧ ướt đẫm lên chà lau qua lau vài cái ở dưới thân hai người, cũng không trở lại chỗ cũ, mà cúi người ghé vào trên người Tống Thần, kéo chăn ở bên cạnh qua đắp lên trên người hai người, chân tâm còn kẹp dươиɠ ѵậŧ trướng đại của anh, nóng bỏng cực kỳ.

……

Đây tuyệt đối là một buổi sáng xấu hổ nhất trong đời của Tống Thần, lúc mông lung tỉnh lại anh lại mơ hồ cảm giác được dưới thân ẩm ướt, còn đang phỏng đoán có phải tối hôm qua chưa bắn hết hay không, sức nặng trên người đã nhanh chóng khiến cho anh tỉnh táo lại, ngay sau đó liền nhanh chóng nhận ra dươиɠ ѵậŧ đang chống vào thứ ấm áp gì.

Đại não bỗng dưng nổ vang, anh lập tức ý thức được thân thể đang lâm vào trạng thái bừng bừng phấn chấn, hơn nữa còn là lúc nhu cầu gấp rút cần phát tiết, anh vốn muốn lặng lẽ dịch em gái từ trên người xuống, ai ngờ vừa mới dịch chăn ra, cô gái đã mở đôi mắt nhập nhèm, ngây thơ mờ mịt mà nhìn anh, hai tay theo thói quen mà bám lấy nửa người trên của anh.

“Anh hai sớm.” Giọng nói mềm mại, làm cho người nghe sinh ra ý muốn bảo vệ.

Thiếu nữ ngẩn ra một hồi lâu mới dường như ý thức được động tác của anh, ngồi dậy cúi đầu nhìn tình trạng phía dưới, mờ mịt vô tội nói: “Tối hôm qua không biết vì sao qυầи ɭóŧ của Nhược Nhược lại bị ướt, cho nên Nhược Nhược mới cởi ra, nhưng mà quần của anh hai cởi lúc nào vậy?”

Nói xong lại một tay che lại đôi mắt, xấu hổ buồn bực nói: “Sao chỗ đi tiểu của anh hai cũng lộ ra thế?! Không biết xấu hổ!”

Tống Thần cũng mờ mịt mà chớp mắt một cái, liên tưởng đến giấc mơ kiều diễm hoang đường đêm qua, xấu hổ mà cười, giải thích nói: “Chắc là tối hôm qua anh hai mộng du.”