Chương 18: Mục đích

Mặc kệ đám bên cạnh thằng đứng thằng ngồi một cách thấp thỏm, Nguyên Hãng vẫn nhàn nhã uống nước, thi thoảng lại nhón hạt bí cắn chơi cho đỡ buồn mồm. Thời này ngô và khoai tây còn chưa xuất hiện ở Đại Việt, ngoài lúa nước thì bí đỏ được xem là loại cây vừa là lương thực, vừa là rau.

Cũng không rõ nó xuất hiện từ khi nào ở Đại Việt nhưng có khá nhiều chỗ trồng nó, nhất là các châu huyện của phủ Tân Hưng và trấn Lạng Sơn. Loại cây này nhà quý tộc, qua lại đều xem là rau chứ không coi như lương thực ăn thay cơm.

Thấy vẻ mặt chẳng thèm để ý đến ai của Nguyên Hãng, thằng Đáng cứ như có kiến cắn dưới mông, nhấp nha nhấp nhổm, bộ dnagj muốn mà lại không dám nói. Mấy thằng khác cũng hệt như vậy. Cối cùng vẫn là thằng Đáng không đủ kiên nhẫn, nó ngồi đối diện với Nguyên Hãng, bắt đầu nói.

- Coi như mày giỏi, bọn tao đến đây quả thật có chuyện muốn nói với mày.

Nguyên Hãng vẫn không dừng động tác cắn hạt bí, chỉ thong thả nói.

- Tao vẫn nghe đây.

Thằng Đáng coi như không thấy vẻ mặt thèm đánh của Nguyên Hãng, lại tiếp tục nói.

- Không biết mày có được anh Uyên kể về việc nhập doanh sắp tới không?

Thấy nó nhắc đến anh mình, Nguyên Hãng cũng chăm chú hơn để nghe, miệng trả lời.

- Chuyện nhập doanh thì có vấn đề gì à, anh hai tao ở trong quân doanh suốt, chẳng mấy khi về nhà, cũng không thấy nói lại gì với tao cả.

Cái này Nguyên Hãng nói thật, anh cậu rất bận rộn, một tháng chỉ về nhà một vài lần, thời gian nói chuyện của hai anh em cũng không nhiều. Nghe bọn này nói hình như việc nhập doanh có vẻ không đơn giản như cậu nghĩ.

Thằng Đáng thấy vẻ mặt Nguyên Hãng ngẩn ra, đoán chừng cậu nói thật, liền tiếp tục nói.

- Tao tưởng với thằng mà lo xa nghĩ nhiều như mày phải tìm hiểu, nghe ngóng hết mấy chuyện đó rồi chứ, té ra không biết gì ráo à kkk

- Ê ta nói mày qua đây chỉ để nói móc tao thôi hả.

Nguyên Hãng vưà lườm vừa đá đểu thằng Đáng, đừng nhìn bề ngàoi cậu mới mười lăm, mười sáu tuổi nhưng tâm trí lại là của một người trưởng thành, ánh mắt và khí chất của cậu khiến đám thằng Đáng đều có e ngại.

Thực ra chính bọn nó cũng không nhận ra điều đó, không biết từ khi nào, cảm nhận của bọn nó về Nguyên Hãng đã thay đổi, từ một thằng quý tộc ăn chơi phá phách, vừa dốt vừa lười, xoay mình thành một kẻ chăm chỉ học hành, nhìn xa hiểu rộng.

Sự thay đổi của Nguyên Hãng vô tình kéo theo sự thay đổi của cả đám bạn bè xung quanh, tất cả đều diễn ra trong vô thức mà những người trong cuộc đều không nhận ra. Mà vì thế , đám thằng Đáng vô tình lại coi Nguyên Hãng thành kẻ dẫn đầu, nhất là sau cuộc thi vừa rồi.

Thấy Nguyên Hãng lườm mình thằng Đáng đưa tay gãi đầu, cười khan nói.

- Gì mà nóng tính vậy này, tao nói vào chuyện chính là được chứ gì. Chẳng là theo lệ cũ, mỗi người chúng ta sẽ được chia ra các doanh khác nhau để nhậm chức, cái này hình như là bốc thăm. Mà bốc thăm kiểu này thì hên xui lắm, mấy ông trong binh bộ mà không nhận tiền của người khác tao cứ đi đầu xuống đất. Cha tao bảo mình mà không đút tiền khéo bị đẩy vào vệ quân rách nào đấy thì đừng hòng thăng tiến

- Thằng Đáng nói đúng đó, cha tao cũng nói như vậy. Nghê đâu muốn vào vệ tốt thì tối thiểu phải lót tay năm chục quan tiền , muốn vào mấy vệ đứng đầu thì cần trăm quan.



Mấy thằng khác nhao nhao nói vào, Nguyên Hãng lúc này mới vỡ chuyện, xem ra chuyện mua quan bán chức rất phổ biến đây. Đợi bọn nó ồn ào xong, Nguyên Hãng mới nói.

- Ừ thì cứ cho là như vậy đi, nhưng nếu thế thì bọn mày phải bảo nhà lo tiền rồi chạy chọt đi chứ, tìm tao làm gì. Tao không có tiền cho chúng mày vay đâu nhé, tao còn nghèo hơn chúng mày.

Thằng Đáng vênh mặt lên nói.

- Ai thèm vay tiền mày chứ, chuyện lo lót đã có ông cụ ở nhà tao lo, nhưng cụ bảo tao qua tìm mày, hy vọng lúc mày diện kiến thượng hoàng có thể nói tốt về bọn tao một chút, nếu được thượng hoàng nhớ tên còn hơn chạy tiền gấp nghìn lần.

Mấy thằng xung quanh chỉ hận không thể bịt mồm thằng Đáng lại, có ai đi nhờ vả mà nói toạc móng heo như vậy đâu hả trời.Nhưng muốn bịt miêng snó thì cũng không kịp rồi, đành cười khổ nhìn nhau.

Đến lúc này Nguyên Hãng mới hiểu ra mục đích của bọn này, tính ăn theo cậu đây mà. Mấy lão già khôn như qủy vậy, tận dụng thời cơ nhanh thật. Nhưng bọn này cũng quá thẳng thắn rồi đấy, không lẽ đám lão gìa kia lại không dặn bọn nó nói như thế nào.

Điều này khiến Nguyên Hãng hơi hoài nghi, liền hỏi lại.

- Ê Đáng, bộ cha mày bảo mày nói thẳng ra với tao như vậy hả?

Thằng Đáng vẫn cái mặt bất cần nói.

- Đâu có, cha tao dặn phải nói vòng vo ý nhị, thế này thế kia, mà tao thấy phiền quá. Mày với tao còn lạ gì tính nhau mà phải vòng vo hơn nữa tao cũng chẳng nhớ nổi, dứt khoát nói thẳng cho nhanh.

Nguyên Hãng bật cười, thế này mới phải chứ. Thằng Đáng này tuy hơi ngáo nhưng vẫn đáng để làm anh em. Lại liếc nhìn xung quanh, thấy bọn kia chỉ cười khan cũng không dám thừa nhận như thằng Đáng.

- Thôi được rồi, tao cũng không trêu chúng mày nữa, nếu quả thật tao được diện kiến thượng hoàng sẽ nói tốt về mấy đứa chúng mày. Nhưng tao phải nói trước, tao sẽ căn cứ tình huống mà làm, hơn nữa cũng không biết bọn mày muốn vào vệ nào nên cũng đừng hy vọng tao thay chúng mày xin xỏ nhé.

Mấy thằng kia đều rồi rít cảm ơn, mục đích đến sớm đã đạt được rồi thế là bọn nó bắt đầu đi dạo loanh quanh xem có kiếm trác được gì không. Đừng nghĩ là con cháu quý tộc mà có khuôn phép, thời đại này nho giáo còn ảnh hưởng rất ít đến văn hóa của người Việt và thể chế chính quyền, các phép tắc cũng không nhiều như sau này.

Cơ bản vẫn là phép tắc của cha ông từ xưa truyền lại, ở thời kỳ đầu vương triều thậm chí các vua còn cho trải giường lớn để ngủ cùng anh em trong hoàng tộc để thể hiện sự đoàn kết của hoàng thất. Đáng tiếc sau vụ án của Huệ Vũ Đại Vương Trần Quốc Chẩn, sự đoàn kết này đã không còn.

Chỉ thoáng chốc mấy thằng đã chạy sạch, chỉ còn thằng Đáng và thằng Nam là ngồi lại với Nguyên Hãng. Thấy thằng Đáng có vẻ ngồi không yên, cậu hỏi nó.

- Thế nào, tao đã nói rồi sao vẫn thấp tha thấp thỏm như vậy, còn muốn nói gì nữa à.

Thằng Đáng lưỡng lự một hồi rồi mới nói.

- Cha tao định xin cho tao vào quân Thánh Dực vì cha tao nói đây là thân quân gần nhất của thượng hoàng và quan gia, khả năng thăng chức rất lớn. Nhưng tạo lại không thích vì vào quân thánh dực sẽ phải thích ba chữ “thiên tử quân” lên trán, dù là hoàng tộc cũng không ngoai lệ.

- Mày không thích thì có thể nói với ông cụ cơ mà.

- Tao nói rồi mà cha tao nói tùy vào tao, nhưng tao cũng không biết vào đâu mới tốt. Ê Đáng, mày dự định vào vệ nào đó.

Thằng Nam ngồi bên cạnh cũng dỏng tai nên nghe, thực ra nó cũng có vấn đề tương tự như thằng Đáng, tuy không thể lo lót vào được quân Thánh Dực nhưng nhà nó cũng đã lo lót cho nó vào quân Thần Sách, không thua kém quân Thánh Dực là mấy.



Nguyên Hãng nhìn mặt thằng Nam thấy biểu hiện cũng như thằng Đáng, xem ra cũng có câu hỏi như vậy. Theo tìm hiểu cua Nguyên Hãng, hiện nay cấm quân triều đình có tất cả hai mươi vệ quân và năm đô độc lập.

Nếu như trước đây, toàn bộ các vệ cấm quân đều phải thích lên trán ba chữ “ thiên tử quân” thì hiện giờ chỉ còn năm đô độc lập mới thích ba chữ này lên trán. Năm đô độc lập bao gồm : Thánh Dực, Thần Sách, Thiên Thuộc, Thiên Cương, Chương Thánh.

Dù danh nghĩa là đô nhưng thực chất biên chế của chúng là là quân. Mỗi đô đều có một tướng quân chỉ huy, quân số đều cỡ 2400 đến 2500 người. Năm đô này thực chất chính là thân quân của thượng hoàng và quan gia, làm nhiệm vụ bảo vệ trực tiếp hoàng thành và triều đình.

Hai mươi quân còn lại dù đều là quân cấm vệ nhưng chỉ phụ trách việc phòng ngự, trị an ở thành ngoài và các vùng xung quanh kinh thành. Biên chế của các quân cũng không đều nhau.

Nhiều có khi tới bốn, năm ngàn quân; nhưng ít thì lại chỉ có khoảng hơn ngàn quân mà thôi. Nguyên nhân của việc này chính là do những trận đánh liên tiếp trong thười gian gần đây khiến nhiều vệ quân bị tổn thất lực lượng lớn nhưng lại chưa thể bổ xung.

Trong khi đó nhiều vệ quân trong quá trình chiến đấu lại tuyển mộ, thu nhận thêm quân từ các vùng đóng quân khiến quân số tăng cao. Hiện giừo triều đình chưa kịp điều chỉnh lại biến chế nên chỉ đành để như vậy.

Tất cả cấm quân đều được liệt vào hàng thượng quân, từ trang bị đến tiêu chí tuyển chọn, lương bổng đểu là cao nhất. Trong đó quân của năm đô độc lập lại là tuyển trong tuyển. Quân của năm đô này được trang bị tốt nhất, lương bổng cao nhất, cũng dễ dàng thăng tiến nhất.

Chính vì vậy nó đều là cái đích của đám con cháu tông thất nhắm vào. Nguyên Hãng đoán chừng không chỉ có hai thằng này. Xem ra cha cậu lcú trước dự đoán chỉ là tình huống đối với lính thường và con cháu quan lại thấp mà thôi.

Suy nghĩ một hồi cậu mới nói cho hai thằng suy nghĩ của mình.

- Tao định sẽ xin vào quân Thần Vũ.

- Quân Thần Vũ??

Hai tiếng hô ngạc nhiên đồng thời cùng vang lên. Thằng Đáng và thằng Nam đồng thời nhìn chăm chú vào Nguyên Hãng, thằng Nam lên tiếng trước.

- Anh Hãng, em không hiểu sao anh lại muốn xin vào quân Thần Vũ, cha em nói trong số các quân thì Thần Vũ và Thần Sách là hai quân yếu nhất, hiện giờ mỗi quân chỉ có chừng hơn ngàn người, tướng lĩnh chỉ huy cũng là ít nhất.

- Đúng đó, cha tao bảo kẻ nào xui xẻo mới bị chuyển đến đó, sao mày lại đâm đầu vào đó.

Nguyên Hãng chỉ cười nói với hai thằng.

- Vậy tao hỏi chúng mày một câu nhé, chúng ta vào quân ngũ đều là vì chức quan. Theo như tao biết, năm đô độc lập và năm quân đứng đầu hiện giờ đều có đủ quân số và tướng lãnh chỉ huy. Vậy nếu chúng ta vào đó thì sẽ được xếp vào vị trí nào.

- Tao đoán cùng lắm là phó đô, liệu mấy thằng nhóc như tao với tụi mày có đè áp được đám ma cũ ở đó không. Chưa kể vào được đó có thằng nào không phải con cháu một vị vương gia, không thì cũng là quan hệ dây mơ rễ má với thân vương nào đấy.

- Tóm lại là chẳng kẻ nào dễ chơi cả. Vào đó không khéo bị bọn ma cũ nó biến thành cu li thì ráng mà chịu.

- Nếu tao xin vào mấy quân thấp hơn, tuy đãi ngộ kém một chút nhưng bù lại có nhiều điều lợi. Thứ nhất vì chỉ huy còn thiếu nên ít nhất cũng được làm đô trưởng, không khéo còn mò được một chức phó doanh không chừng. Thứ hai, vì thiếu quân nên lần này tất nhiên sẽ phải bổ sung tân quân, mà tân quân chính là đám thi bảng ất mấy hôm trước đó, toàn là nông dân, lại chẳng dễ chỉ huy hơn đám ma cũ à.

Nghe Nguyên Hãng phân tích xong, hai thằng bên cạnh bắt đầu trầm tư, những điều Nguyên Hãng nói quả thật rất có lý, khến cả hai bắt đầu lung lay. Nguyên Hãng cũng không nói thêm nữa, chỉ giải thích nhưu vậy , còn quyết định như thế nào lại là do bản thân mỗi người.