Chương 2: Nghịch Thiên Long Môn

Hôm sau, Hoàng thức giấc trên chiếc giường quen thuộc,đôi mắt Hoàng nhìn xa xăm về nơi khung cửa sổ, chiếc điện thoại di động vang lên bài hát báo thức vui tai: "Là ngày đẹp trời mây xanh nắng vàng, em gọi anh để nói chia tayyyy"

Bỗng nhiên, một giọng nói cắt ngang tâm trạng đang chill của Hoàng:

"Mả bố chúng mày, không có tiền mà còn đòi ăn sang, muốn ăn quỵt của bà à."

Lời nói là của cô bán phở đầu hẻm, còn người bị chửi là một ông lão già nua, tay run run móc từ trong túi ra vài đồng bạc lẻ. Lão già sau đó nói giọng nhỏ nhẹ:

"À, cô ơi. Tôi còn có nhiêu đây thôi, cô thông cảm cho tôi nhé."

"Không có thông cảm thông cống gì hết. Hôm nay ông phải trả đủ tiền cho bà mới được đi."

"Cô ơi....."

Từ trên gác nhìn xuống, Hoàng ngao ngán lắc đầu. Cái hẻm này từ khi Hoàng chuyển tới sống thì đã không yên bình như vùng quê của Hoàng rồi. Đột nhiên chiếc điện thoại hiện lên dòng tin nhắn: "Ê, tí đem sách Lịch Sử nha, sách tao chó cắn rồi." Kèm một loạt biểu cảm như muốn vả vào mặt người xem. Hoàng thở dài một hơi, sau đó vệ sinh cá nhân, rồi xuống xách xe đi học. Trong lúc dắt xe ra ngoài ngõ, Hoàng ghé lại quán phở, nơi mà cuộc đấu khẩu một chiều đang diễn ra khốc liệt. Hoàng nhẹ nhàng móc trong túi ra 50 nghìn, sau đó nói với cô chủ quán:

"Đây, con trả tiền cho bác này. Khỏi cảm ơn."

Sau đó Hoàng lên xe phóng vèo đi. Để lại sau lưng những câu chửi của cô bán phở và ánh mắt biết ơn của ông lão kia. Thật ra, Hoàng chẳng giàu có gì cả, chỉ là lòng thương người được di truyền từ bố mẹ, chứ Hoàng làm gì có tiền mà thể hiện. Haizz.

Đang tung tăng đạp xe đến trường, Hoàng nhìn thấy 2 cô em xinh đẹp đang đi trước mình liền nổi hứng trêu chọc. Hoàng liền đạp xe vượt lên trước thì "Ầm." Một chiếc xe bán tải chạy quá tốc độ đã đâm thẳng vào Hoàng. Hoàng hẹo ngay sau đó.

"A A A. Cứu."

Hoàng chợt mở mắt gào to, những gì vừa diễn ra chắc chỉ là mơ!

"Không, ngươi không mơ. Ngươi thực sự đã chết."

" Hả ? Ai vậy ? Sao tối quá vậy?" Hoàng nhìn xung quanh để tìm nơi phát ra âm thanh, nhưng xung quanh Hoàng chỉ còn bóng tối, mọi thứ im lặng đến lạ thường.

"Ta sao. Ha ha ha. Ta chỉ là một lão già sắp chết. Còn lý do tại sao ngươi ở đây, lão cũng không biết. Chắc có lẽ dư âm từ trận chiến đó đã làm cho thời-không rối loạn. Mà ngươi tên Hoàng đúng không?" Âm thanh tựa như vang vọng giữa không gian , giọng của một lão già.

"Đúng. Sao ông biết. Mà đây là đâu? " Hoàng ngơ ngác hỏi lại.

"Nơi này à, ngươi ngước nhìn lên phía trên đi." Phía trên cao, một luồng sáng vàng hiện ra sau đó hoá thành 4 chữ "Nghịch Thiên Long Môn."

"Đúng, nếu ngươi đến được đây thì có lẽ cơ thể ở thế giới của ngươi đã chết. Hiện tại ngươi có hai lựa chọn: Một là chấp nhận cái chết, sau đó linh hồn ngươi sẽ tiêu tán. Hai là tiếp tục sống, trong một thân phận mới, một thế giới hoàn toàn mới. Ngươi chọn đi, lẹ lẹ chứ ta không có thời gian đâu."

"Sống." Hoàng dứt khoác nói.

"Được, vậy thì sau này trở đi, tên của ngươi sẽ là Vũ Nhật Hoàng. Ha ha ha."

Âm thanh cứ vang vọng trong không gian. Mãi mãi........

"Chát!"

"Ui da!"

"Thiếu gia, người có bị làm sao không?"

"Con trai của mẹ, con có sao không???"