Chương 19: Được cứu

Triệu An An đã làm ban giám khảo ba ngày, cả người vừa mệt mỏi vừa bực.

Chuyện làm giám khảo này buồn chán muốn chết, người sống hoạt bát hiếu động như cô không thể chịu đựng được.

Thật vất vả mới xong một buổi, cô vội vàng chạy về phòng làm việc ăn chút đồ ăn vặt bổ sung thể lực.

Nhưng, cô vừa muốn vào phòng làm việc, liền thấy một sinh viên nam ló đầu ra nhìn ở cửa phòng Hệ chủ nhiệm, vẻ mặt căng thẳng, vừa nhìn đã biết đang làm cái gì đó không tốt.

Trong lòng nghi ngờ, thuận miệng hỏi một câu: “Cậu lén lút ở đây làm gì?”

Nam sinh kia vốn đang chột dạ, lại nghe được tiếng người la lên, vừa nhìn liền biết Triệu An An luôn đi bên cạnh Thượng Quan Ngưng, lập tức sợ co giò lên chạy, chẳng phiền bận tâm đến việc phải phòng thủ cho Quách Soái nữa.

Triệu An An thấy cậu ta bỏ chạy, không nghĩ ngợi gì đuổi theo.

Cô là cao thủ Taekwondo, lại thường bị Thượng Quan Ngưng ép chơi bóng vận động, so với nam sinh vừa lùn vừa thấp kia thì cô tố chất rõ ràng tốt hơn nhiều, chạy ra khỏi kí túc xá không bao lâu liền đuổi kịp.

Triệu An An trước giờ không có cảm giác của người làm thầy, không chút câu nệ một phát đạp ngã cậu ta xuống đất, hung dữ nói: “Đem đồ giao ra đây, nếu không gạch tên ra khỏi hồ sơ.”

Cô cho rằng cậu ta tới phòng làm việc là để trộm đề thi, kể từ lúc cuộc thi bắt đầu, đã không ít kì các sinh viên đến trộm đề thi rồi.

Nam sinh kia đang chạy nhanh liền bị một cú đạp ủa Triệu An An làm cho ngã chỏng vó, cả người tiếp xúc thân mật với đất, cảm thấy xương toàn thân như bể ra đến nơi.

Cậu ta cho rằng sự việc đã bị bại lộ, Triệu An An đã biết, sợ lại bị đánh, lập tức đem chìa khóa giao ra, khóc lóc nói to: “Em là bị ép buộc, không hề nghĩ sẽ hại Thượng Quan lão sư!”

Triệu An An trong lòng kinh hoàng, gấp gáp hỏi: “Cậu nói cái gì? Cái gì Thượng Quan lão sư? Nói nhanh!”

Cô vừa nói, vừa hướng nam sinh kia đạp hai cái.

Người kia bị đau, lại nói to: “Thượng Quan lão sư bị khóa trong phòng làm việc của chủ nhiệm rồi! Quách lão sư hiếu thắng hành hạ cô ấy!”

Triệu An An cảm thấy đại não ầm ầm vang lên, cái gì cũng không qua tâm, lập tức nắm lấy chìa khóa xông về phòng làm việc, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa.

Sau đó liền thấy Quách Soái đem Thượng Quan Ngưng đang bất tỉnh đè xuống đất, vừa đánh vừa mắng, xé rách áo quần cô ấy.

Đôi mắt cô lập tức đỏ lên, nhanh chóng đi tới, dùng hết sức lực lớn nhất từ khi sinh ra đến giờ một phát đá văng Quách Soái.

Quách Soái bị đạp một cú lăn xa ra ngoài, cả người đυ.ng vào góc bàn làm việc, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Triệu An An một cái ôm lấy Thượng Quan Ngưng, khóc lóc nói: “Tiểu Ngưng, cậu không sao chứ? Cậu tỉnh lại, tôi là An An này, cậu đừng làm tôi sợ!”

Thượng Quan Ngưng đầu tóc rối bời, mặt mũi sưng phồng không còn hình dáng, khóe môi lại không ngừng chảy máu, máu đỏ trên chiếc áo lông màu trắng bị xé tả tơi khiến cô nhìn thấy cũng giật mình, quần áo bên trong giữ ấm cho cơ thể đã bị xé gần một nửa, cả người trên dưới chỉ có chiếc quần jean màu lam nhạt còn tính là hoàn hảo, nhưng trên đùi máu cũng đang dần dần rỉ ra nhuộm đỏ.

Cô ôm Thượng Quan Ngưng, tay đưa ra sau đầu, một mảng ướŧ áŧ ấm áp.

Cô rút tay về nhìn, toàn bộ đều là máu.

Trong lòng Triệu An An vừa kinh vừa sợ, cô chưa bao giờ khóc lúc này vừa khóc vừa thở hổn hển.

May mắn hôm nay cô đến, may mắn cô nhất thời xúc đọng la lên một câu.

Cô ôm Thượng Quan Ngưng, không ngừng gọi cô: “Tiểu Ngưng... tiểu Ngưng cậu nhanh tỉnh...”

Thượng Quan Ngưng trong hoảng hốt nghe được có người gọi mình.

Cô cố sức mở to mắt, qua một lúc lâu mới nhìn rõ là Triệu An An.

Ý thức của cô đã bắt đầu không tỉnh táo, kiên cường chống đỡ giọng đứt quãng nói: “Bệnh viện... thuốc... bệnh viện...”

Triệu An An nhanh chóng nghe rõ: “Chúng ta đi bệnh viện, tiểu Ngưng, cậu cố gắng chịu đựng!”

Cô một tay ôm Thượng Quang Ngưng, một tay nhanh chóng móc ra điện thoại.

Điện thoại rất nhanh được bắt máy, Triệu An An cái gì cũng không quan tâm, khóc nói: “Anh, bọn em đang ở trường học, tiểu Ngưng đã xảy ra chuyện, anh nhanh chuẩn bị bác sĩ.”

Không cần biết xảy ra chuyện gì, cô đầu tiên sẽ nghĩ đến anh họ, nếu như ngay cả anh họ cũng không giải quyết được, cô chắc chắn, không còn ai có thể làm được.

Cảnh Dật Thần trong lòng hoảng hốt, Triệu An An là kiểu người trời có sập xuống cũng không bao giờ khóc, hiện tại khóc ra nông nỗi vậy, có lẽ Thượng Quan Ngưng xảy ra chuyện lớn.

Trong lòng anh như bị nhéo đau một cái, một loại cảm xúc chưa từng có lan tràn từ trong người ra đến tận tay chân.

Cảnh Dật Thần không thèm quan tâm đám người đang hướng về phía anh báo cáo tình trạng hoạt động của công ty, một mặt đi thẳng ra ngoài, một mặt ra lệnh A Hổ: “Chuẩn bị trực thăng! Mang theo tổ y tế, đến đại học X!”

A Hổ nhanh chóng xác nhận, sau đó gọi máy bay trực thăng và tổ y tế.

Đại học X nằm ở ngoại ô thành phố, cách trụ sở tập đoàn Cảnh Thịnh đang ở trung tâm hơn một nửa thành phố A.

Nhưng, sau khi kết thúc điện thoại của Triệu An An, chỉ có sáu phút, Cảnh Dật Thần đã xuất hiện trước mặt cô cùng Thượng Quan Ngưng.

Cô nhìn thấy anh họ xuất hiện, trong lòng thở ra nhẹ nhõm, cả người cũng xụi lơ ngồi xuống nền.

Cảnh Dật Thần biết Triệu An An không có chuyện gì, cũng không nhìn cô, trực tiếp đến bên cạnh Thượng Quan Ngưng.

Vừa nhìn cả người cô, anh đau lòng tột đỉnh.

Anh cởϊ áσ khoác của mình đem Thượng Quan Ngưng bọc lại, nhẹ nhàng ngồi xuống bế cô lên, đi ra khỏi kí túc xá, vào thẳng trực thăng.

“Kiểm tra cô ấy, không để xảy ra sai sót.”

Giọng anh lạnh như băng, cả người trên dưới tản ra hơi thở lạnh lùng, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng không có một tia biểu tình.

Mà những người quen thuộc của anh hiểu, anh đang vì người trong lòng mà giận dữ.

Cảnh Dật Thần vừa bước vào văn phòng đã biết xảy ra chuyện gì, thấy có người dám tổn thương cô, anh có một loại phẫn nộ tê tâm phế liệt.

Anh chưa bao giờ biết, anh đã ôm cô gái ở trong lòng một cái.

Toàn bộ những người làm việc cơ mật cùng tổ y tế hằng năm đều đi theo Cảnh Dật Thần, cho đến bây giờ, chưa từng thấy anh ôm qua bất kì cô gái nào, hơn nữa, cũng chưa từng thấy anh tức giận như thế.

Rõ ràng rồi, tổ y tế đã hiểu tại sao đoàn bọn họ hôm nay chỉ toàn là nữ.

Bọn họ nhanh chóng kết nối người Thượng Quan Ngưng với các thiết bị y học, bắt đầu cho cô kiểm tra toàn bộ cơ thế.

Triệu An An nhìn anh họ ôm Thượng Quan Ngưng đi, trong lòng cuối cùng cũng buông lỏng, đảo mắt thấy Quách Soái đang nửa chết nửa sống nằm vất vưỡng trên mặt đất, đi tới một cú đá thật mạnh, nhất định đem hắn bất tỉnh đá cho tỉnh.

“Mang hắn đi!”

Triệu đại tiểu thư một tiếng ra lệnh, người của Cảnh Dật Thần liền đến đem người rời đi.

Đợi Triệu An An lên máy bay, trực thăng rất nhanh cất cánh, rời khỏi trường học.

Mà cả đại học X bởi vì chiếc máy bay kia liền sôi nổi.

“Đây là vị lão sư có may mắn như thế nào, bạn trai lái máy bay trực thăng đến đón! Quá đặc biệt, khí phách quá rồi, cái gì trai tân BMW tất cả đều bỏ đi!”

“Ở kí túc xá nhất định phải là lão sư sao, nói không chừng đó là sinh viên đấy, chẳng quam cô gái này thật làm người khác ghen tỵ!”

“Nếu có người nguyện ý dùng phi cơ trực thăng đến đón tôi, tôi lập tức gả cho anh ấy! Mặc kệ anh ấy trưởng thành bề ngoài có ra làm sao!”

“Trời ơi, cô chẳng lẽ không nhìn thấy sao? Từ trên máy bay xuống là một người đàn ông rất rất đẹp trai nhé, cả người giống như từ trong TV bước ra, tôi chưa từng gặp qua ai đẹp trai như thế!”

...