Quyển 1 - Chương 38: Chỉ là chơi đùa mà thôi

Trong phòng khách biệt thự Cố gia.

Kiều Tịch Hoàn đưa Dụ Lạc Vi ngồi xuống sofa, Dụ Lạc Vi càng tỏ ra bộ dạng thục nữ ngay cả dáng ngồi ở trên ghế sofa cũng rất nũng nịu, giống những cô gái nhỏ. So với dáng vẻ ở Kiều gia, quả nhiên khác nhau một trời một vực.

Tề Tuệ Phân và Cố Tử Tuấn từ trên lầu đi xuống. Tề Tuệ Phân vẫn duy trì hình tượng quý phu nhân đoan trang, tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười hòa ái nhưng mà lộ ra rất có khí phách.

“Dì.” Dụ Lạc Vi vừa nhìn thấy Tề Tuệ Phân đi tới vội vàng đứng lên chào hỏi.

Tề Tuệ Phân gật đầu, lộ ra vẻ cao quý nói: “Ngồi đi.”

“Cám ơn dì.” Dụ Lạc Vi cười thật ngọt ngào, biểu hiện tốt dáng vẻ của tiểu thư khuê các.

Vài người ngồi ở trên sofa.

Tề Tuệ Phân không có mở miệng nói chuyện, cũng không ai dám chủ động mở miệng.

Không gian tựa hồ có chút im lặng, khiến Dụ Lạc Vi hơi khẩn trương.

“Vi Vi.” Tề Tuệ Phân rốt cục cũng mở miệng, giọng nói mãi mãi không nóng không lạnh, ngữ điệu cũng không nhanh không chậm.

“Dạ, dì.”

“Nghe nói con từ Hàn Quốc trở về mấy ngày rồi.” Tề Tuệ Phân hỏi.

“Dạ được vài ngày rồi.”

“Tại sao không đến nhà chơi?. Lúc chị của con mới gả đến Cố gia, con cũng thường xuyên đến đây chơi.” Tề Tuệ Phân nhìn qua rất thân thiết.

“Trở về mấy ngày, con phải học xử lý chuyện làm ăn của ba con, ba con lớn tuổi rồi, muốn con học tập thật tốt để giúp đỡ cho ông ấy.” Dụ Lạc Vi cười trả lời, vội vàng lấy lòng nói:

“Sau này con sẽ thường xuyên đến chơi với dì.”

“Đến chơi với dì thì không cần, nhưng con là em gái của Hoàn Hoàn, là thông gia của Cố gia, nên đi lại nhiều hơn.” Tề Tuệ Phân nói thẳng.

Nụ cười trên mặt Dụ Lạc Vi thoáng cái cứng đờ, giống như bị chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt, cô cắn môi chỉ có thể dùng nụ cười để che giấu sự xấu hổ trong lòng, ngượng ngùng cười:

“Dạ.”

“Đúng rồi, Vi Vi, con đã 23 tuổi rồi, có bạn trai chưa?” Tề Tuệ Phân nhìn như quan tâm hỏi.

“Con…” Dụ Lạc Vi đem ánh mắt đặt ở trên người Cố Tử Tuấn.

Cố Tử Tuấn hoàn toàn không có nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, cầm di động bắt đầu chơi trò chơi, căn bản không quan tâm đến bất kì phản ứng của người nào.

“Con nhìn chị của con xem, 19 tuổi đã gả vào nhà họ Cố rồi. Tuy rằng phụ nữ bây giờ tán thành việc kết hôn muộn. Nhưng vẫn phải tìm bạn trai rồi, Tử Tuấn.” Tề Tuệ Phân đột nhiên gọi tên Tử Tuấn.

Đôi mắt Dụ Lạc Vi sáng lên.

“Từ bé, con đã chăm sóc cho đứa em gái này, bên cạnh con thấy có đứa bạn nào tốt thì giới thiệu cho con bé 1 người đi.” Giọng nói của Tề Tuệ Phân hơi trách cứ nói.

Sắc mặt của Dụ Lạc Vi thay đổi một chút, nhưng muốn giấu cũng không che giấu được.

“Ở đâu có giới thiệu tốt như vậy?” Cố Tử Tuấn có chút không kiên nhẫn nói.

“Tại sao lại không, không phải con có người bạn họ Chương à?. Mẹ thấy cậu ta cũng không tệ, trong nhà làm mua bán nhỏ, bản thân lại là nhân viên công vụ, bình tĩnh, vững vàng, thật tốt. Cũng khá môn đăng hậu đối với nhà Vi Vi. Hôn nhân muốn hạnh phúc thì phải môn đăng hậu đối mới được, con nói có phải không Vi Vi?” Tề Tuệ Phân hòa ái, dễ gần hỏi Dụ Lạc Vi.

Dụ Lạc Vi cắn môi, sắc mặt đều đã trắng bệch.

Nếu như đến đây còn không hiểu ý của Tề Tuệ Phân muốn nói thì Dụ Lạc Vi cô chính là con ngốc, rõ ràng chính là chê xuất thân của cô không xứng với Cố Tử Tuấn.

“Có thể là vậy.” Dụ Lạc Vi kiên trì trả lời, trong lòng lại có đủ loại khó chịu.

Cô biết Kiều gia không thể so với Cố gia, nhưng điều kiện của bản thân cô tốt như vậy, từ bé thành tích đã xuất sắc, cô tự mình đạt học bổng đến Hàn Quốc du học, cũng học quản lý kinh doanh. Diện mạo lại xinh xắn, tri thức hiểu lễ nghĩa, ít nhất tốt hơn gấp một trăm lần so với bộ dạng ngu ngốc của Kiều Tịch Hoàn, dựa vào cái gì Kiều Tịch Hoàn có thể gả vào Cố gia còn cô lại không thể!

Đôi mắt cô căng thẳng nhưng làm thế nào cũng không nuốt trôi cục tức này!

“Hôm nay Cố Diệu hẹn vài người bạn làm ăn ăn cơm, bác cũng phải đi, Vi Vi buổi chiều con ở lại ăn cơm rồi về, bác bảo tài xế đưa con về, đừng khách sáo nha.” Biểu hiện của Tề Tuệ Phân hết sức gần gũi.

Trong lòng suy nghĩ cái gì, tất cả mọi người đều biết rõ.

Lần này Dụ Lạc Vi đến Cố gia, đã bị mất hết mặt mũi, trong lòng cũng nhận lấy vô vàn sỉ nhục.

Cho nên lúc sau khi Tề Tuệ Phân rời đi, cô ta cũng viện cớ ra về.

Cố Tử Tuấn cũng không nói gì, chỉ treo cao biểu cảm như mọi chuyện hoàn toàn chẳng liên quan gì đến mình.

Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi: “Cậu với Dụ Lạc Vi đang nói chuyện yêu đương sao?”

Cố Tử Tuấn nhướng mày: “Chị nói gì đấy?”

“Tôi làm sao mà biết?” Kiều Tịch Hoàn trợn trắng hai mắt.

“Mọi người chỉ chơi đùa mà thôi.” Cố Tử Tuấn duỗi người đứng lên, quay đầu, bỗng nhiên rất nghiêm túc nói:

“Nếu so sánh, tôi càng thích chơi với chị hơn.”

Kiều Tịch Hoàn thờ ơ nhìn anh ta.

“Hãy khuyên nhủ em gái của chị thật tốt đi, tôi không có cảm giác với cô ta, bằng không sao tôi lại dẫn cô ta về để mẹ tôi…” Cố Tử Tuấn chậm rãi nói, khóe miệng lại nhếch lên: “Chỉ có điều, con người của tôi, ai đến cũng đều không cự tuyệt, nếu như ai thích chơi, thì tôi cũng rất sẵn sàng.”

Nói xong Cố Tử Tuấn xoay người lên lầu.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của Cố Tử Tuấn, suy nghĩ cũng cảm thấy không cần thiết phải xen vào việc của người khác.

Đối với Dụ Lạc Vi, cô cũng không có lòng tốt đến mức đó.



Hôm sau.

Kiều Tịch Hoàn gần đây rất thích ngủ nướng, sáng nay lại dậy rất sớm, thậm chí người bên cạnh còn đang ngủ say.

Nhưng mà, chỉ một tiếng động của cô, người đó bỗng nhiên mở to mắt, dường như người ngủ say không phải là anh ta, khi mở mắt ra không có mang theo bất kì cảm giác uể oải nào, thậm chí ánh mắt có chút sắc bén.

“Cô dậy sớm như vậy làm gì?” Cố Tử Thần hỏi cô, lộ ra vẻ tỉnh táo.

“Có việc, chuyện của khỉ con anh cứ mặc kệ” Kiều Tịch Hoàn từ trên giường đứng dậy, vọt vào toilet rửa mặt, sau đó nhanh chóng thay một bộ quần áo khác ra khỏi phòng, trực tiếp đi ra cửa chính.

Một chiếc xe hơi màu đen đang đậu ở trước cửa. Lái xe đang dựa trên cửa xe chờ đợi, nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn đi tới vội đứng thẳng thân thể.

“Đại thiếu phu nhân.”

“Chiếc xe này có phải dùng để đưa Cố Minh Lộ đi học không?” Kiều Tịch Hoàn trực tiếp hỏi.

Lái xe chi chi ngô ngô, có chút khϊếp đảm nói: “Vốn là vậy, nhưng sau đó Cố Minh Lộ thiếu gia nói cứ để cho Cố Minh Lý thiếu gia ngồi, cho nên hiện tại…Hiện tại chính là dùng để chở Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt tiểu thư đi học.”

Kiều Tịch Hoàn mím chặt môi, quả nhiên là như thế, đôi mắt cô căng thẳng: “Từ giờ trở đi, chiếc xe này chỉ dùng để chở Cố Minh Lộ đi học thôi, nếu như thằng bé không đi thì anh cứ để trống cho tôi. Nếu như có người không thuận theo thì anh cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi đưa số điện thoại cho anh.” Nói xong, Kiều Tịch Hoàn đọc một dãy số.

Lái xe vội vàng nhớ kỹ.

Kiều Tịch Hoàn dặn dò xong, trở về phòng tiếp tục ngủ ngon.

Con người của cô hơi lười, thời điểm không có chuyện gì thì thường xuyên ngủ.

Cố Tử Thần bị Kiều Tịch Hoàn làm không hiểu ra sao cả, chẳng qua là khi Kiều Tịch Hoàn đi vào giấc ngủ lần nữa, thì anh đã rời giường.

Kiều Tịch Hoàn ngủ đến 9 giờ, thì nhận được điện thoại của lái xe.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.

Lão hổ không phát uy, thì bọn họ tưởng cô là mèo bệnh sao!