Chương 12

Tại nhà họ Đường, Đường Hưng Nghiệp, Liễu Như Vân và con trai của họ là Đường Gia Minh đang ngồi ăn tối.

Thấy việc liên hôn với Vệ gia có triển vọng, Đường Hưng Nghiệp lấy ra chai rượu ngon để uống: "Như Vân, em dạo này giao lại công việc của công ty giải trí Tinh Thần, giao công ty cho Dật Thần đi. Lúc trước anh đã nói với Dật Thần, nếu nó có thể kết hôn với Vệ Quân, anh sẽ giao Tinh Thần Giải Trí cho nó, anh là cha không thể thất hứa."

Tinh Thần Giải Trí tuy đứng tên Đường Hưng Nghiệp, nhưng những năm qua ông luôn giao cho Liễu Như Vân quản lý, lợi nhuận cũng do bà ta nắm giữ.

Liễu Như Vân dừng tay đang gắp thức ăn, vẻ mặt thoáng qua một chút không vui: "Cái này..."

Chưa kịp nói gì, Đường Hưng Nghiệp đã dịu giọng an ủi: "Anh biết công ty này em đã quản lý nhiều năm, chắc chắn không nỡ, nhưng em nghĩ xem, sau khi liên hôn với Vệ gia, nhà họ Đường chúng ta sẽ khác trước, lấy được dự án Liên Vân Loan chẳng phải dễ như trở bàn tay, lại thêm mối quan hệ thương mại xuất nhập khẩu với Vệ gia, giá trị tài sản của chúng ta sẽ tăng gấp trăm lần, đến lúc đó em muốn mở công ty gì anh cũng sẽ giúp em mở."

Liễu Như Vân nghiến răng, nghe thì hay lắm, nhưng Vệ thiếu gia trông không phải là người dễ đối phó, ai biết cuộc hôn nhân này có thành không.

Ngay cả khi thành công, họ cũng chưa chắc nhận được những lợi ích lớn như Đường Hưng Nghiệp mong muốn từ Vệ gia.

Nếu thật sự muốn cho Đường Dật Thần thứ gì, để lôi kéo lòng đứa con trai tìm về giữa chừng này, Đường Hưng Nghiệp có không ít tài sản, sao cứ phải lấy công ty giải trí của bà ta để đưa cho Đường Dật Thần!

Liễu Như Vân trong lòng tính toán rõ ràng, nhưng bề ngoài vẫn tươi cười: "Đều là người một nhà, có gì mà không nỡ, Dật Thần muốn thì cho nó thôi, em chỉ lo nó còn trẻ, không biết giới giải trí phức tạp ra sao, sợ nó bị người ta ức hϊếp."

"Có Vệ gia làm chỗ dựa, không ai dám ức hϊếp nó."

Đường Hưng Nghiệp chìm trong những ảo tưởng của mình, không để ý đến ánh mắt mà Liễu Như Vân lén đưa cho con trai.

Đường Gia Minh khẽ gật đầu với Liễu Như Vân, ra hiệu yên tâm.

Đường Gia Minh ho khan hai tiếng, thu hút sự chú ý của Đường Hưng Nghiệp, giả vờ do dự: "Cha, mẹ, con có chuyện không biết có nên nói hay không."

Đường Hưng Nghiệp đang vui vẻ: "Người một nhà có gì mà không thể nói."

Đường Gia Minh nói: "Mấy ngày trước trong tiệc rượu, con thấy anh trai có cử chỉ thân mật với một ngôi sao, anh ấy về nhà không bao giờ đòi hỏi gì, chỉ duy nhất lần này đề nghị muốn công ty giải trí của ba, có phải là vì ngôi sao đó không?"

Thấy sắc mặt của Đường Hưng Nghiệp trở nên âm u, Đường Gia Minh vội vàng nói: "Con biết không nên suy đoán bừa bãi về anh, nhưng sợ rằng giữa hai người họ có điều gì, để nhà họ Vệ biết thì sẽ rất tệ."

Đường Hưng Nghiệp trầm giọng nói: "Sao con không nói sớm cho ba biết!"

Nếu Đường Dật Thần thực sự có tình nhân bí mật, để nhà họ Vệ biết, thì không phải là kết thân mà là gây thù chuốc oán.

Nhà họ Đường không thể chịu nổi bất kỳ sự trả thù nào từ nhà họ Vệ.

Đường Gia Minh khó xử nói: "Lúc đó con không nghĩ nhiều, cũng sợ hiểu lầm anh. Giờ càng nghĩ càng lo, nên mới nói với cha mẹ."

Liễu Như Vân giả vờ mắng Đường Gia Minh: "Con thật không biết nặng nhẹ, dù muốn bảo vệ anh cũng không thể che giấu chuyện lớn như vậy, may mà con tỉnh ngộ nói ra, không thì hại cả nhà ta rồi."

Bề ngoài là mắng Đường Gia Minh, nhưng thực ra là khen hắn không cố ý gây xích mích mà là vì tình anh em, muốn che giấu cho Đường Dật Thần.

Mặt khác, lời nói có tính dẫn dắt rất mạnh, "che giấu cho anh" chẳng phải là nói Đường Dật Thần thực sự có tình nhân, thậm chí có thể vì vậy mà gây hại cho họ.

Sắc mặt của Đường Hưng Nghiệp càng thêm đen kịt, đúng lúc này, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng còi xe "bíp bíp".

Ba người nhìn ra ngoài, thấy Đường Dật Thần bước xuống từ một chiếc taxi.

Đường Gia Minh khẽ nhếch môi, rồi nhanh chóng giấu đi, nói: "Không phải anh nói sẽ đi ăn với Vệ thiếu gia sao? Sao anh lại tự về?"

Nghe vậy, lòng Đường Hưng Nghiệp trùng xuống, xem ra là ông đã vui mừng quá sớm, nếu Vệ Quân thực sự có tình cảm với Đường Dật Thần, sao có thể để cậu tự bắt taxi về.

Đường Dật Thần vừa vào cửa đã nghe thấy lời của Liễu Như Vân.

"Ông Đường, Tiểu Thần về rồi, ông đừng nổi nóng với con, hỏi rõ ràng chuyện gì đã xảy ra."

Đường Dật Thần ngơ ngác: "Nổi giận gì? Con đã làm gì?"

Đường Hưng Nghiệp kìm nén cơn giận: "Con có phải giấu chúng ta mà lén lút với một ngôi sao không, và việc con đòi lấy công ty Tinh Thần Giải Trí là vì hắn?"

Đường Dật Thần sững sờ, sau đó liếc nhìn Liễu Như Vân, bắt gặp tia sáng chớp nhoáng trong mắt bà ta.