Chương 15

Đường Dật Thần quả nhiên nghe lời ông lại hẹn Vệ Quân, và việc Vệ Quân đích thân đến đón đủ chứng tỏ Đường Dật Thần có trọng lượng trong lòng anh.

"Vệ thiếu gia, cậu đến tìm Tiểu Thần sao?" Đường Hưng Nghiệp thấy Vệ Quân liền nhiệt tình ra đón, mời anh vào ngồi, "Vệ thiếu gia, cậu ngồi đi."

Vệ Quân mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói: "Không cần ngồi, tôi đón Đường Dật Thần rồi đi ngay."

Ngũ quan của Vệ Quân rõ ràng, không cười thì toát ra khí thế lạnh lùng, trẻ tuổi nhưng đã khiến người khác phải khϊếp sợ.

Đường Hưng Nghiệp hơi chột dạ, quay sang nói với Liễu Như Vân: "Vừa nãy không phải đã bảo người đi gọi Tiểu Thần rồi sao? Sao vẫn chưa xuống? Bà mau đi xem thế nào."

"Tiểu Thần chắc là đang thay đồ, Vệ thiếu gia ngồi xuống uống chén trà đã." Đường Hưng Nghiệp tranh thủ giới thiệu con trai thứ của mình đang đứng bên cạnh, hy vọng sau này trong công việc có thể được Vệ Quân giúp đỡ, "Đây là Gia Minh, chắc Vệ thiếu gia chưa gặp qua, cậu ấy là em trai của Tiểu Thần."

Đường Gia Minh trước đây chỉ nghe nói về Vệ Quân, chưa từng có cơ hội gặp mặt.

Nghe đồn Vệ Quân là thiên tài, có đầu óc kinh doanh và thủ đoạn, trong giới hào môn ở Giang Thành, anh ta có vị thế dẫn đầu.

Ban đầu, Đường Gia Minh nghĩ có lẽ do gia đình họ Vệ giàu có nên người ta mới tâng bốc Vệ Quân như vậy, nhưng giờ gặp trực tiếp, hắn tự nhiên tin vào những lời đồn.

"Chào Vệ thiếu gia, lần đầu gặp mặt, mong được giúp đỡ."

Đường Gia Minh cố gắng thể hiện vẻ mặt thân thiện, mỉm cười nhiệt tình và đưa tay ra.

Vệ Quân lạnh lùng nhìn Đường Gia Minh một cái, rõ ràng không có ý định bắt tay làm quen.

Vệ Quân lớn lên trong gia đình hào môn, sao có thể không nhìn ra những toan tính của gia đình này.

Việc anh và Đường Dật Thần đóng vai cặp đôi yêu thương bên ngoài không có nghĩa là anh cần phải tỏ ra thân thiện với người nhà họ Đường.

Hơn nữa, dựa trên những gì Đường Dật Thần nói với anh, cậu ta cũng không có thiện cảm với người nhà họ Đường, thậm chí là chán ghét.

Nụ cười trên mặt Đường Gia Minh dần biến thành sự lúng túng vì không được ai đáp lại.

Người giúp việc vừa lên gọi Đường Dật Thần đi xuống, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng khách: "Đường tiên sinh, cậu Tiểu Thần nói chân đau, không thể xuống lầu được, bảo..."

Người giúp việc nhìn người đàn ông có khí chất mạnh mẽ, không dám nhìn thẳng vào anh ta: "Bảo Vệ tiên sinh... bế cậu ấy xuống lầu."

"Thằng nhóc này thật quá tùy hứng." Đường Hưng Nghiệp nghe xong sửng sốt, Đường Dật Thần sao dám yêu cầu Vệ Quân như vậy.

Sợ làm Vệ Quân phật ý, ông vội nói: "Vệ thiếu gia, xin đừng giận, để tôi lên xem sao."

"Không cần, tôi lên là được." Vệ Quân nói xong không đợi ai phản ứng, liền bước nhanh lên lầu.

Gia đình họ Đường nhìn nhau kinh ngạc, ai cũng ngạc nhiên.

Vệ Quân thực sự định bế Đường Dật Thần xuống sao?

Đường Dật Thần đang đứng một chân nhảy nhót trước tủ quần áo tìm kim cài áo.

Cậu mặc một chiếc áo khoác màu xám bình thường, phối với quần rộng thụng, trông rất chỉnh tề và dài dặn, vừa lịch sự nhưng không quá trang trọng, lại tăng thêm vẻ ngoan ngoãn, rất hợp để gặp người lớn.

Chỉ có điều cậu đã quen mặc đồ cao cấp, mắt nhìn cũng trở nên khắt khe, cảm thấy chiếc áo khoác này quá bình thường, cần một chiếc kim cài áo để tạo điểm nhấn.

Mà Đường gia lại không chuẩn bị nhiều đồ đạc cho đứa con mới tìm về, nói gì đến những phụ kiện tinh tế như kim cài áo.

Người giúp việc ra ngoài quên đóng cửa, Đường Dật Thần nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thấy Vệ Quân liền ủy khuất giơ tay về phía anh.

"Chồng ơi, bế em ~"

Khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó, đáng thương lại đáng yêu, như chú mèo con bị ức hϊếp chạy về nhà kêu oan, rất dễ khiến người đàn ông sinh lòng bảo vệ.

Vệ Quân ánh mắt thâm trầm, đứng yên không động, nhìn thấy Đường Dật Thần nhảy lò cò lại, chân kia hoàn toàn không chịu lực, liền nhíu mày hỏi: "Sao lại nặng hơn rồi?"

Đường Dật Thần vừa khóc vừa kể lại câu chuyện bi thảm của mình.

Vệ Quân bị biểu cảm của cậu làm cho bật cười, không những không an ủi mà còn chế giễu: "Đồ ngốc."

Rõ ràng lúc khống chế kẻ xấu thì rất gọn gàng và dứt khoát, vậy mà lại có thể liên tiếp tự làm mình bị thương, đúng là kỳ lạ.

"Rõ ràng đều là ngoài ý muốn, không liên quan gì đến trí tuệ cả!" Đường Dật Thần không hài lòng, tự biện hộ cho mình.

Nhìn "đồ ngốc" quá đáng thương, Vệ Quân không để cậu tiếp tục đứng một chân nữa, liền bế cậu xuống lầu.

Đã có kinh nghiệm, Đường Dật Thần nhanh chóng tìm vị trí thoải mái khi được bế kiểu công chúa, giơ tay ôm cổ Vệ Quân, sau đó thoải mái dựa vào lòng anh.

Thật thoải mái! Cơ ngực của chồng thật săn chắc!