Chương 24

Cậu chưa đến mức ngốc nghếch ngồi chờ bánh từ trên trời rơi xuống.

Theo kinh nghiệm mười năm làm việc trong ngành giải trí của cậu, trên trời sẽ không rơi xuống bánh mà chỉ rơi xuống mồi câu.

Chuyên câu cá ngốc.

Bây giờ người đó gọi điện cho cậu, có nghĩa là Liễu Như Vân đã hành động.

Đường Dật Thần bắt máy: "Alo, có chuyện gì vậy?"

Người bên kia nói: "Đường thiếu, quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, mấy ngày nay tổng giám đốc Liễu đang vận động các diễn viên hàng đầu của công ty rời đi."

Đối với công ty giải trí, những ngôi sao nằm ở đỉnh tháp kim tự tháp mới thực sự là người kiếm tiền.

Nếu Liễu Như Vân thực sự kéo họ đi hết, thì cho dù có giao công ty cho cậu, cũng chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.

Đừng nói đến chuyện kiếm nhiều tiền, e rằng không có tiền để duy trì các khoản chi tiêu cần thiết.

Việc bù lỗ tiền để trả lương cho nhân viên cũng không phải là không thể xảy ra.

Đường Dật Thần không bất ngờ, hỏi: "Vậy thái độ của họ thế nào?"

"Trừ Lăng Thành và Vạn Chi Hân bị nắm thóp trong tay bà ta, quyết đoán chấm dứt hợp đồng ra đi, những người khác vẫn đang lưỡng lự, đều muốn tranh thủ điều kiện có lợi hơn."

Những ngôi sao trong công ty không dám đứng về phía nào trong cuộc nội đấu của nhà hào môn.

Một mặt, Liễu Như Vân có nền tảng sâu dày, quan hệ rộng rãi trong giới giải trí, không thể đắc tội.

Mặt khác, thiếu gia nhà hào môn mới được tìm về, quay lại chưa bao lâu đã nắm trong tay công ty, trông cũng không dễ đối phó.

Đường Dật Thần hiểu rằng họ sẽ không lưỡng lự lâu. Nếu cậu không hành động, những người này sẽ nhanh chóng nghiêng về phía Liễu Như Vân.

"Thêm nữa, tôi tình cờ nghe được, hình như sổ sách của công ty có vấn đề, tổng giám đốc Liễu những năm qua không ít lần trốn thuế."

Đường Dật Thần ngạc nhiên nói: "Liễu Như Vân dám không làm sạch sổ sách mà đi, không sợ tôi tiếp quản công ty xong sẽ tố cáo bà ta trốn thuế sao?"

Người ở đầu dây bên kia nói: "Chuyện này tôi không thể can thiệp, nếu muốn biết thêm, cậu phải tìm người bên bộ phận tài chính."

Đột nhiên Đường Dật Thần bừng tỉnh, hiểu rõ mưu tính của Liễu Như Vân.

Đây là một lần thăm dò, thăm dò xem cậu có tâm cơ hay không.

Nếu cậu ngốc nghếch, sẽ không phát hiện ra vấn đề sổ sách.

Đây còn là một âm mưu.

Nếu cậu thông minh hơn một chút, phát hiện ra vấn đề, nhưng khi đó công ty đã đứng tên cậu, một khi bị phát hiện trốn thuế, sẽ truy cứu trách nhiệm Liễu Như Vân, nhưng cậu và công ty chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy.

Công ty không có những ngôi sao hàng đầu đã khó tồn tại, nếu xảy ra scandal trốn thuế, với áp lực dư luận tiêu cực, e rằng sẽ phá sản.

Nếu công ty đầu tiên cậu tiếp quản sau khi trở lại nhà hào môn lại phá sản, tin tức này lan truyền ra ngoài thì sau này mọi người sẽ nghĩ cậu là kẻ vô dụng, và cậu sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được.

Ngay cả khi kết hôn với nhà họ Vệ, cậu cũng bị các gia tộc hào môn khác coi thường, thấp kém, khó hòa nhập vào giới của họ.

Vì vậy, Liễu Như Vân muốn ép cậu dù phát hiện ra vấn đề sổ sách cũng phải tiếp tục che giấu, thậm chí phải cầu xin người nhà họ Đường giúp đỡ quản lý công ty.

Như vậy, cậu cũng trở thành đồng phạm trốn thuế, chỉ có thể bị họ trói buộc trên cùng một chiếc thuyền, mặc họ thao túng.

Quả là một kế độc, nếu cậu không phát hiện sớm, đến lúc đó sẽ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Đường Dật Thần cười lạnh, cậu không tin Đường Hưng Nghiệp không biết kế hoạch của Liễu Như Vân.

Một mặt giả làm người cha hối hận, đưa thẻ ngân hàng và nhà, một mặt nhờ tay Liễu Như Vân bày kế độc, đúng là người cha tốt của cậu!

"Alo? Đường thiếu, cậu vẫn đang nghe chứ?"

Đường Dật Thần bừng tỉnh: "Ừ, tôi biết rồi, cậu làm rất tốt, ..."

"Đông đông đông!" Tiếng gõ cửa vang lên.

Đường Dật Thần: "Tôi sẽ xử lý, bên này tôi còn có việc, tạm vậy nhé."

Đường Dật Thần cúp điện thoại đi mở cửa, thấy Lương Lạc đứng đó: "Anh đến đây làm gì?"

Lương Lạc nhìn Đường Dật Thần ăn mặc chỉnh tề, trong phòng lờ mờ truyền ra tiếng nước, rõ ràng là Vệ Quân đang tắm một mình.

"Cậu ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói."

Vừa rồi Vệ Quân ôm Đường Dật Thần rời đi, lại lâu không thấy ra, Lương Lạc khó chịu theo đến đây, dù đoán được hai người có thể đang làm gì, anh ta vẫn không kìm được mà gõ cửa muốn ngăn cản.

Từ nhỏ đến lớn, chưa có thứ gì anh ta muốn mà không có được!

May mà anh ta đến kịp, hơn nữa bây giờ xem ra, lời Đường Dật Thần nói vừa rồi có lẽ không phải là sự thật, nếu không Vệ Quân sao lại một mình đi tắm.

Nhìn thấu suy nghĩ của Lương Lạc, Đường Dật Thần đóng cửa phòng lại, đứng ở cửa chậm rãi nói: "Anh ấy vì yêu tôi, tôn trọng tôi, mới tự mình chịu đựng, không tùy tiện đối xử với tôi."

"Biểu hiện thực sự của tình yêu là làm cho đối phương vui vẻ hạnh phúc." Đường Dật Thần tiếp tục đả kích, "Còn cái gọi là tình yêu của anh chỉ mang lại phiền toái, khiến anh ấy chán ghét."

"Vậy anh còn muốn tiếp tục cái gọi là tình yêu đó không?"