Chương 1-5: Đạo sĩ xuống núi

Thế nhưng, ngay tại lúc đội trưởng bước nhanh qua, một tảng đá vốn lung lay sắp đổ trên núi cuối cùng cũng bị không tải được gánh nặng mà rơi thẳng xuống dưới.

Đội viên hoảng sợ mà mở to hai mắt nhìn, muốn nhanh tay lẹ mắt đi kéo đội trưởng—— nhưng có người còn nhanh hơn anh ta. Một bóng dáng trắng xám nhanh đến mức gần như để lại tàn ảnh trong không khí bổ nhào về phía đội trưởng, che chắn rồi kéo người lăn về phía trước một chút, hòn đá vừa vặn cọ sát sau lưng bọn họ rồi lao mạnh xuống sơn cốc.

Những hành động này diễn ra liền mạch lưu loát, phát sinh chớp nhoáng, nếu không phải tảng đá kia rơi xuống sơn cốc phát ra tiếng động lớn, bọn họ thật sự cho rằng đó là một giấc mơ. Người thanh niên vừa che chắn cho đội trưởng trên người khó tránh khỏi sẽ có vài chỗ trầy da, nhưng cô hoàn toàn không quan tâm, thay vào đó cô chống gậy gỗ đứng dạy rồi đưa một tay về phía đội trưởng còn đang ngỡ ngàng và kéo anh ta lên. .

Đội trưởng lúc này mới dần tỉnh táo lại, cũng đỡ cô đứng dậy, không khỏi kinh ngạc nói: "Tiểu bằng hữu, thân thủ thật tốt a! Vừa rồi cảm ơn cậu"

Triều Kim Tuế khẽ mỉm cười, gật đầu với hắn. Khuôn mặt vốn dĩ bởi vì quá tinh xảo mà có vẻ nữ tính, nay lại nhờ khí chất bình thản, trầm tĩnh mà mạc danh nhiều hơn vài phần khí độ xuất trần tựa trích tiên cao cao tại thượng. Dù cả người dính đầy bùn đất, dơ dáy nhưng vẫn tỏa ra hương vị cao quý của tiên nhân ngụ tại cửu thiên chi thượng, khiến cho tất cả mọi người mê muội mà nhìn.

Một vài thành viên trong nhóm lúc này mới định thần lại, cùng với niềm sung sướиɠ sống sóng sót sau tai nạn đều nhao nhao hướng Triều Kim Tuế nói lời cảm tạ.

Bọn họ cực kỳ cẩn thận mà kiểm tra thương tích trên người Triều Kim Tuế, ngạc nhiên phát hiện ra vậy mà chỉ có một chút trầy da. Chỉ là chút vết thương đó do che chắn cho đội trưởng mà nặng thêm một chút, sau đó bọn họ nhanh chóng đưa cô xuống núi.

Dọc theo đường đi các đội viên bao gồm đội trưởng đều rất tò mò về thân thủ mà cô vừa mới thể hiện nhưng thấy cô không đề cập đến, mặc dù trong lòng có hưng phấn gặp được cao thủ võ lâm nên cũng không có mạo muội mà hỏi han. Mọi người đều biết người bị mắc kẹt là một tiểu minh tinh, trong tiềm thức còn cho rằng cô ấy là một ngôi sao võ thuật. Tuy là như thế, bọn họ vẫn không nhịn được nhìn thiếu niên kia, trong lòng chỉ biết cảm thán một tiếng, minh tinh chính là minh tinh, lớn lên tuấn tú, tinh xảo như vậy, lại biết võ thuật, chả trách nổi tiếng như vậy.

Đây dù sao đều là những nam nhân thô kệch cũng không quá quan tâm đến tin tức giải trí, nếu để ý sẽ biết cô hoàn toàn không phải là một ngôi sao võ thuật, mà là bình hoa nổi tiếng của làng giải trí, bị vô số người khinh thường tiểu idol ẻo lả Triều Kim Tuế

Lúc sắp đến cửa ra, đội trưởng vẫn đang cảm tạ Triều Kim Tuế, nếu cô không phản ứng nhanh, anh nhất định không có khả năng sống sót dưới tảng đá to lớn đó, huống hồ thiếu niên này tiến lui thỏa đáng, vô cùng lịch sử, khiêm tôns, hảo cảm của đội trưởng đối với tiểu thiếu niên này đã đạt tới đỉnh điểm, nói lời cảm tạ cũng phá lệ chân thành hơn.

Triều Kim Tuế nghe vậy, rốt cuộc nói, “Không cần nói cảm ơn, huynh đài mạo hiểm nguy hiểm như vậy lên núi, là vì cứu bần đạo, hẳn là tại hạ phải là người nói lời cảm tạ mới đúng, mới vừa rồi chẳng qua là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.”