Chương 353: Một ngày lãng mạn (3)

Editor: Vân

Dường như tất cả mọi người đều chú ý tới nơi phát ra tiếng đàn du dương, một chàng trai đang ngồi đánh đàn, đôi mắt chăm chú nhìn về một hướng.

Theo hướng ánh mắt ấy, có một cô gái nhỏ đang ngồi yên tĩnh.

Sắc mặt cô gái ấy có chút tái nhợt nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt cô giống như một thiên sứ, tách biệt với không gian xung quanh.

Cô cũng đang chăm chú nhìn về phía chàng trai đang đánh đàn, trên mặt tràn ngập vẻ ngọt ngào.

Cả một khoảng sân rộng lớn như thế dường như chỉ còn lại hai bọn họ, xung quanh là bóng tối bao phủ, nhưng chỉ có chỗ bọn họ là được ánh sáng vây lấy, cảnh tượng như vậy thật khiến người ta ao ước.

Bản nhạc kết thúc, rất nhiều người vỗ tay.

Mặc Ngâm Phong đứng dậy muốn rời đi, bỗng có một đôi giày Tây của nam bước đến bên cạnh anh.

Người đó nói: "Chào ngài, tôi là quản lý ở đay, tiểu thư củ chúng tôi đã thưởng thức bản Piano củ ngài và rất thích, muốn mời ngài làm thầy dạy Piano, tiền lương tuỳ ngài ra giá."

Mặc Ngâm Phong lúc này mới chú ý tới bên cạnh người đàn ông kia còn có một cô bé xinh đẹp, nhìn qua tầm mười bảy mười tám tuổi, vẻ mặt cao ngạo khi nhìn hắn bỗng nhiên lại xấu hổ mang chút e sợ.

Bởi vì có rất nhiều người cũng chú ý về phía này cho nên mọi người đều đoán được vị tiểu thư kia hẳn là rất coi trọng người đàn ông đánh Piano này.

Cũng đúng, dường như tất cả nữ nhân ở đây khi nhìn thấy người đàn ông này đều cũng sẽ động lòng.

Vẻ mặt Mặc Ngâm Phong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, cả người toả ra khí lạnh xa cách, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, vợ của tôi khẩu vị không tốt, tôi đánh đàn chỉ để cô ấy vui vẻ, mong cô ấy ăn nhiều một chút."

Nói xong, hán không liếc nhìn lại nửa cái, trực tiếp đi thẳng về chỗ ngồi.

Bởi vì vừa rồi mọi người đều dồn sự chú ý về phía hắn nên không gian xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

Sau khi Mặc Ngâm Phong nói những lời này, cả hội trường đều xôn xao, có người còn hưng phấn hét ầm lên.

Vừa rồi, mặc dù vẻ mặt của Mặc Ngâm Phong rất lạnh lùng nhưng giọng nói thì vô cùng cưng chiều.

Vị tiểu thư kia tức giận đến mức dậm chân, vội vã chạy đi.

Rất nhiều người để ý sau khi người đàn ông kia trở lại chỗ ngồi, trên mặt liền khôi phục lại vẻ ôn nhu, tỉ mỉ cắt nhỏ miếng thịt bò rồi đặt xuống trước mặt cô gái ngồi đối diện, sau đó ánh mắt hắn không rời đi ngay mà lưu luyến trên gương mặt cô.

Dường như cả thế giới của hắn chỉ còn một mình cô.

Đây nên là một người đàn ông như thế nào...

Cô gái kia thật hạnh phúc, mọi người đều nghĩ.

Lạc Tiểu Phàm chỉ ăn thêm một miếng, liền để dĩa xiên miếng thịt xuống, chậm rãi nói: "A Phong, sau này anh sẽ gặp báo ứng, anh nói xem, anh đã làm bao nhiêu cô gái tổn thương rồi."

Mặc Ngâm Phong cười nhạt không nói, chỉ đem chiếc dĩa kia nhét lại vào tay cô: "Ăn nhiều một chút."

Sau này khi ra ngoài, Lạc Tiểu Phàm mới biết được nguyên nhan vì sao Mặc Ngâm Phong không thích dạo phố.

Hắn đi đến đâu cũng có thể khiến người khác quay đầu nhìn lại, giống như hắn chính là một cảnh đẹp vậy.

Mặc dù cô bị hắn nắm tay, vừa nhìn dã biết là một đôi tình nhân.

Nhưng lúc nào cũng có người mượn cơ hội vờ ngã vào người hắn hoặc là hỏi đường hắn,..

Đều do cái gương mặt điển trai kia.

Mặc Ngâm Phong căn bản là không hề để ý tới những người đó, mới vừa rồi còn có một cô gái đi đến trước mặt bọn họ, Mặc Ngâm Phong không hề lên tiếng, né tránh, cô gái kia liền ngã nhào trên mặt đất, Mặc Ngâm Phong đến nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp nắm tay cô rời đi.

Lạc Tiểu Phàm khoa trương gọi Mặc Ngâm Phong là yêu nghiệt chuyển thế.

Trong lòng cô thậm chí còn có cảm giác đắc ý.

Khi hai bọn họ ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi đã là chiều tối, Đất Trời nhuộm một màu vàng óng, trời chiều thật đẹp.

Cô tựa đầu vào vai hắn, lẳng lặng nhìn ánh chiều tà, giờ khắc này cô cảm thấy thật hạnh phúc.

"A Phong, sao anh lại biết chơi Piano?"

"Khi còn nhỏ đã học hai năm." Hắn nhàn nhạt nói.

Cô cũng không thể hiện vẻ gì là ngạc nhiên, mạc dù cô chưa bao giờ biết Mặc Ngâm Phong biết đánh đàn, ca hát giỏi như vậy.

Nhưng đối với người không có gì không làm được như anh, cô cũng không lấy gì làm ngạc nhiên.

Chẳng qua là cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người đàn ông ưu tú như vậy thích mình, thực sự là không tưởng tượng nổi.

"A Phong, đồng ý với em một chuyện có được không?" Giọng nói của cô bỗng nhiên có chút mất mát.

"Không được." Hắn thuận miệng nói.

Lạc Tiểu Phàm ngẩng đầu nhìn hắn, bất mãn nói: "Em còn chưa nói chuyện gì mà."

Mặc Ngâm Phong thành thật nói: "Tiểu Phàm, đừng nói với anh, sau khi em chết anh nhất định phải sống hạnh phúc. Anh nói cho em biết, không có em, anh tuyệt đối không thể sống hạnh phúc được, cho nên anh không thể đồng ý với em được, em nhất định phải khoẻ lại."

Lạc Tiểu Phàm khẽ ngây ngốc, làm sao hắn biết được cô định nói những lời này.

Cô định nói gì đó nhưng môi vừa hé ra đã bị đôi môi khác ngăn lại, đem tất cả những lời cô định nói nuốt ngược vào trong. Đôi môi kia bá đạo, hung hắng cắn nuốt đôi môi mềm mại của cô, giống như muốn chiếm đoạt cô vậy.

Đại não cô thiếu dưỡng khí, cuối cùng tất cả những điều muốn nói đều quên sạch.

Thời gian dần qua, động tác của Mặc Ngâm Phong trở nên ôn nhu hơn.

Sau khi gặm nhấm đôi môi cô, hắn rời môi sang bên tai cô, cắn nhẹ, hơi thở quấn quít bên ti cô, mang theo tính chiếm hữu, đem cô bao trùm lại, rất ấm áp...

"Chú ơi, chú..."

Bên cạnh truyền đến giọng nói ngây thơ của một bé gái, Lạc Tiểu Phàm đột nhiên đẩy Mặc Ngâm Phong ra, lúc này cô mới ý thức được bọn họ đang ở chỗ đông người.

Quả nhiên, có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía họ.

Lạc Tiểu Phàm bất giác đỏ mặt.

"Cô, chú, hai người mua hoa đi."