Chương 16

Bài hát sắp hát đến đoạn kết, Diệp Du đột nhiên cảm giác được một chút lạnh lẽo. Tuy rằng giọng hát của cậu vẫn ổn định như trước nhưng không hiểu sao mà muốn nổi da gà.

Lâm Đông nhịn không được muốn đỡ trán. Không phải vì anh ta cảm thấy Đỗ Nghiêu tự tin quá mức mà bởi vì biết tính cách của Đỗ Nghiêu là một người không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua. Thủ đoạn xảo quyệt lại hung ác của anh ta nếu dùng trên người kẻ địch thì còn có thể nói dùng binh đánh giặc phải hành động dối trá, đối với kẻ địch mà có lòng thương xót chính là tàn nhẫn với người mình. Nhưng nếu như dùng để tìm người yêu thì anh ta đã bắt đầu nhịn không được mà cảm thấy có chút thương xót thay cho Diệp Du.

Tiếng hát hoàn hảo, kết thúc hoàn hảo, tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên từ dưới sân khấu, những binh lính bình thường lạnh lùng cứng rắn giống như sắt thép giờ phút này đều lộ ra ánh mắt dịu dàng, khóe miệng cũng không tự giác mang theo một chút ý cười. Diệp Du liên tục dùng quân lễ để cúi chào nhưng tiếng vỗ tay vẫn không ngừng vang lên. Bởi vì Diệp Du còn phải chuẩn bị cho tiết mục tiếp theo cho nên phó đoàn trưởng không thể không sai người khép rèm che lại trong tiếng vỗ tay vô cùng nồng nhiệt.

Trưởng đoàn ngồi xem biểu diễn cùng các vị lãnh đạo quân đội. Tuy rằng lúc đầu ông ta rất kinh ngạc không biết vì sao ca sĩ lại biến thành Diệp Du nhưng ông ta rất hài lòng với hiệu ứng tốt hơn nhiều so với mong đợi của cậu ấy. Nhất là sau khi nhìn thấy nụ cười hài lòng và tán thưởng trên mặt các vị lãnh đạo trong quân đội thì trong lòng ông ta cũng rất vui mừng và tự hào. Dù sao binh lính của đoàn văn công biểu hiện đặc biệt tốt thì ông ta cũng được hưởng chút hào quang thay. Tựa như những sĩ quan dưới tay ông nếu có một chiến sĩ đặc biệt xuất sắc thì bọn họ cũng sẽ tự hào như vậy.

Sau khi kéo rèm che lại, Diệp Du xoay người đi về phía hậu trường, hai người phó đoàn trưởng cùng đội trưởng Cao đang tươi cười đứng ở cửa ra vào nghênh đón cậu.

“Biểu hiện của cậu so với lúc luyện tập vừa rồi còn phát huy tốt hơn một chút, không sai không sai, thật sự là không tệ!" Đội trưởng Cao vừa cười khen ngợi Diệp Du vừa nghĩ phải làm thế nào để cướp người của đội trưởng Hứa từ ban nhạc cụ về đội thanh nhạc.

“Cậu còn trẻ như vậy mà đã có thể bộc lộ tài năng đáng kinh ngạc như thế này, sau này cậu phải chuyên tâm đi theo các giáo viên mà cố gắng luyện tập, khẳng định có thể có một tương lai tươi sáng!” Ánh mắt phó đoàn nhìn Diệp Du cũng không giống như lúc trước. Trong doanh trại những binh lính bình đồng da sắt nhiều như nước chảy, trong đoàn văn công này hàng năm cũng có vô số người vào rồi lại đi, phó đoàn trưởng ở đoàn văn công nhiều năm như vậy, ai là người đáng giá bồi dưỡng ông ta vẫn nhìn ra được. Lúc trước ông ta cảm thấy trong nhóm tân binh này người có tiềm lực nhất chính là Diệp Thần nhưng hiện tại xem ra là do ông ta kết luận quá sớm.

“Được rồi được rồi, màn kế tiếp vẫn để cho cậu ấy lên sân khấu. Các anh nên để cho cậu ấy nghỉ ngơi, đứng ở chỗ này ngăn cậu ấy làm gì?" Đội trưởng Hứa tới tìm người đẩy đội trưởng Cao ra rồi kéo Diệp Du đi.

Diệp Du trở lại hậu trường thời gian nghỉ ngơi nhiều nhất cũng khoảng hai ba phút xong liền phải lập tức lên sân khấu. Những người khác đều nhìn cậu, có mang vẻ mặt phức tạp, còn có tỏ ra hâm mộ nhưng phần lớn là tâm trạng phức tạp lại ghen tị. Diệp Thần ngồi ở trong góc tận lực không biểu lộ cảm xúc của mình ra.

"Mau uống một ngụm nước rồi nghỉ ngơi một chút." Quý Văn vừa nhìn thấy Diệp Du tới thì lập tức tiến lên đưa nước giúp cậu kéo ghế ra để cậu ngồi xuống, sau đó tự mình ngồi xuống ghế bên cạnh vẻ mặt phấn khích nói: “Cậu thật sự quá giỏi. Tôi biết cậu nhất định có thể hát hay mà, còn lừa tôi nói chỉ biết hát hai câu. Tôi nói này, tại sao cậu lại giấu nó? Có nhiều hơn một loại tài năng sẽ có thêm một cơ hội, Nhiều kỹ năng thì không lo đói, người khác thì hận không thể mang những gì mình biết đều biểu hiện ra bên ngoài, nhưng cậu có bản lĩnh thật sự nhưng lại chỉ thích đem nó giấu đi.”

“Đây không phải là do không thể giấu được sao?" Diệp Du buông ly nước xuống nói: “Tôi chỉ nghĩ, nếu bản thân đã quyết định vào ban nhạc vậy thì chỉ cần chuyên tâm kéo cây vĩ cầm của tôi là được rồi, tránh cho có người cảm thấy cái gì tôi cũng nhất định phải giành cho được, chuyên môn cướp đi cơ hội biểu hiện của người ta.”

“Cướp cơ hội thì sao? Nơi này có ai mà không phải liều mạng muốn tranh thủ thê, nhiều cơ hội cho mình chứ? Bản thân không có bản lĩnh còn muốn trách người khác giành lấy danh tiếng à. Đã thấp bé còn trách người khác đứng quá cao à? Bản thân tham ăn còn trách người khác ăn không béo. Tóm lại mặc kệ cái gì đều là người khác sai còn mình mới là đúng, kỳ thật chính là ghen tị lại không muốn thừa nhận mà thôi. Loại người này suốt đời cũng cứ như vậy. Dù sao thì những người suốt ngày ghen tị chính là loại người không có tài năng. Bọn họ ghen tị với người khác thì trước đó cũng phải ngẫm lại xem bản thân mình không có người ghen tị mới càng đáng thương.” Miệng Quý Văn giống như súng máy, lạch cạch nói một đống, đáp trả lại toàn bộ những lời mà vừa rồi đám người kia vừa mắng chửi Diệp Du cho bọn họ nghe hơn nữa một chữ bẩn thỉu không có, đã vậy còn có thể khiến cho đám người kia tức giận đến mức đỏ mặt.

Diệp Du nhìn đồng hồ lớn treo trên tường, ngay trước khi đội trưởng Hứa đến gọi mình đã đứng lên nói: "Tôi đi chuẩn bị trước để lên sân khấu.”

“Cố lên! Tôi ở đây chờ cậu chiến thắng!” Quý Văn đứng lên, giọng điệu kích động dâng trào nói.

“Không cần khoa trương như vậy, tôi cũng không phải ra chiến trường, mà là đi biểu diễn cho các chiến sĩ vừa mới từ trên chiến trường trở về." Diệp Du mỉm cười sau đó cầm violin đi về phía lối đi lên sân khấu.