Chương 2

Sau khi Diệp Du gọi điện thoại xong thì cũng trở về phòng. Mặc dù tiết trời đã muộn lắm rồi thế nhưng cậu cũng không dự định ngủ bởi vì ngủ không được. Cậu đã đến thế giới này được hai ngày rồi. Ban đầu ngoại trừ việc có chút khϊếp sợ ra thì rất nhanh cậu đã có thể tiếp nhận một sự thật là bản thân cậu đã xuyên sách rồi.

Trong hai ngày này, cậu dựa vào ký ức của nguyên chủ cùng với những chuyện mà cậu quan sát được đã có thể xác định thế giới này chính là thế giới bên trong quyển sách mà trước khi lên máy bay cậu đã mua kia. Vả lại còn có một số việc hình như không quá giống với những tình tiết được viết bên trong quyển truyện mà cậu đã mua, điều này khiến cho đáy lòng của cậu có chút nghi hoặc.

Nơi mà cậu ngồi chính là phòng đơn dành cho khách V.I.P của một hãng hàng không nổi tiếng, bên trong có rất nhiều tạp chí người mẫu cùng với những cuốn tạp chí về kinh doanh. Cậu chỉ tiện tay lật qua lật lại xem thử thì lúc này đột nhiên lại nhìn thấy một quyển sách khá là cũ kỹ. Trong lòng cậu không có một chút hứng thú nào với loại sách cũ kỹ này thế như trong tâm trí cậu dù suy nghĩ sẽ lướt qua nó nhưng tay lại không tự chủ được mà lật quyển sách kia ra.

Sau khi cậu tùy tiện lật cuốn sách ra xem thử thì thứ đầu tiên mà cậu nhìn thấy chính là một cái tên giống y hệt với tên của cậu ‘Diệp Du’. Cũng vì thấy cái chữ này mà nội tâm của cậu đột nhiên trở nên hiếu kỳ bèn tiện tay lật ra đọc hết một lượt từ đầu tới cuối. Cậu cũng không đọc quá nghiêm túc bởi vì cậu cảm thấy quyển sách này không có gì đáng giá để cậu nghiên cứu tỉ mỉ huống hồ cậu còn có năng lực đọc nhanh như gió và khi đã đọc qua một lần là không hề quên, chỉ cần tùy ý lật từ đầu tới đuôi một lượt là đã đủ hiểu bên trong quyển tiểu thuyết này đang nói về cái vấn đề gì.

Diệp Du chỉ mới trầm tư suy nghĩ một chút thôi đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ nhè nhẹ. Không cần đoán cậu cũng có thể biết được người đang gõ cửa phòng cậu là ai.

"Vào đi, cửa không có khóa." Diệp Du lên tiếng trả lời.

Cửa phòng bị đẩy nhẹ ra một chút, Diệp Thần bước từ bên ngoài vào xong tiện tay đóng cửa lại. Trên tay anh ta còn cầm theo hai túi đồ ăn, cả hai túi đều được gói lại bởi giấy gói cho nên không ai có thể biết được bên trong có chứa gì.

"Thật xin lỗi....Để em phải chịu nghe mắng thay anh." Diệp Thần đi tới trước mặt Diệp Du, hơi cúi đầu nhỏ giọng nói hai chữ xin lỗi với Diệp Du sau đó đưa hai túi đồ đang cầm ở trên tay cho Diệp Du: "Túi đồ này đều là thịt khô, là ba của anh đặt biệt nhờ người từ vùng ngoài đem về cho anh. Anh còn chưa ăn đâu, đều cho em hết đó. Hai ngày nay em cứ dùng hai túi thịt này để lấp đầy bụng đi đừng để dạ dày bị đói. Còn đây là hương cao được nhập từ nước ngoài về, bên trong có đủ loại hương thơm khác nhau, là anh Hạo bảo anh đưa cho em. Anh ta nói đây là quà cảm ơn anh ta tặng cho em."

Diệp Du nhìn vào mắt Diệp Thần trầm mặc không nói lời nào.

"Em, em vẫn còn đang tức giận sao? Thật sự, thật sự rất xin lỗi, anh...." Trên mặt Diệp Thần đều là dáng vẻ áy náy cùng tự trách.

Diệp Du cười cười, sau đó vươn tay nhận lấy hai bao đồ mà Diệp Thần đưa cho nói: "Cám ơn anh, cũng thay em cảm ơn Đỗ Hạo."

Diệp Thần thấy Diệp Du cực kỳ bĩnh tĩnh hơn nữa trên mặt còn mang theo ý cười thì cho là cậu ta đang rất vui vì nhận được quà do chính tay Đỗ Hạo tặng. Vừa nãy Diệp Du nói những lời kia với Ông cụ Diệp khiến cho Diệp Thần cực kỳ căng thẳng. Anh ta cho là Diệp Du bị mắng nên khó chịu chuẩn bị nói ra chân tướng.

"Cám ơn em đã che giấu giúp anh cùng với anh hạ. Anh Hạo nói lần này em đã giúp cho bọn anh một cái ân lớn, nếu có cơ hội anh ấy muốn mời em đi ăn cơm." Diệp Thần vẫn có chút lo rằng cậu sẽ nói ra chân tướng cho nên muốn cố ý lấy Đỗ Hạo ra dụ cậu để cho cậu vĩnh viễn giữ lấy cái bí mật này.

"Đồ ăn thì không cần đâu, lần này là do chính tôi đồng ý giúp các người che giấu chuyện này cũng là do chính tôi tự nguyện thay hai người chịu mắng cho nên bản thân tôi bị người đời mắng là đáng đời tôi, bị người ta hiểu lầm cũng đáng đời tôi , thế nhưng chuyện này...." Diệp Du hơi dừng lại một chút sau đó nghiêm túc nhìn Diệp Thần nói: "Đây là một lần cuối cùng. Tôi nhận thứ mà các người ném cho vậy coi như chúng ta đã thanh toán xong. Từ thời khắc này trở đi chuyện của anh cùng Đỗ Hạo không còn có một chút liên quan nào tới tôi cả. Tôi không quan tâm sau này chuyện của hai người sẽ lớn đến mức nào, nhưng trong quá trình đó xin đừng để nó liên lụy tới tôi nữa nếu không tôi nhất định sẽ khiến cho các người hối hận."

Giọng điệu cùng thần thái của Diệp Du khiến cho Diệp Thần cảm thấy khϊếp sợ. Anh ta lại tiếp tục tạo biểu tình áy náy nói: "Em vẫn còn tức giận sao? Anh thật sự rất xin lỗi, xin lỗi...."

Diệp Thần vẫn luôn liên miệng xin lỗi nhưng lại không chịu nói rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ liên lụy đến Diệp Du nữa bởi vì trong lòng anh ta hiểu rất rõ một chuyện rằng hiện tại chuyện của anh ta cùng Đỗ Hạo không thể công khai, sau này còn chưa chắt chắt được là có thể tiếp tục để Diệp Du gánh tội thay hay không cho nên anh ta không dám hứa với Diệp Du.

Diệp Du liếc mắt là đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh ta. Nếu như không phải bởi vì từ nhỏ đến lớn anh đều tiếp nhận dạy dỗ rất tốt nên anh không có cách nào làm ra chuyện trợn trắng mắt lên nếu không anh nhất định sẽ tặng cho Diệp Thần một ánh mắt khinh bỉ.

"Anh đi ra ngoài đi, tôi mệt rồi muốn đi ngủ." Diệp Thần khôi phục lại biểu tình bình tĩnh như trước.

"Được rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe đi." Diệp Thần quay người được một nữa thì lại nhìn về phía Diệp Du nói: "Hai ngày tiếp theo em cũng đừng ra khỏi nhà nữa, chờ tới khi ông nội hết giận rồi thì anh sẽ thay em cầu xin, lúc đó em hãy nói xin lỗi với ông thì chuyện này cũng coi như qua rồi."

"Giúp tôi cầu xin? Bảo tôi đi xin lỗi?" Diệp Du cố ý bày ra bộ dạng sao mà ta nghe không hiểu chuyện gì hết vậy cà.

"... Giúp người giúp đến cùng, tiễn phật tiễn tới tây thiên. Anh và anh Hạo sẽ nhớ mãi chuyện tốt của em từ trong nội tâm cũng cực kỳ cảm kích em." Diệp Thần thấy Diệp Du không muốn đồng ý thì lại tiếp tục lôi Đỗ Hạo ra.

"Xem ra anh cũng không coi lời tôi nói ra gì rồi…" Điều mà Diệp Du không thích nhất chính là phí công nói. Nếu như đã dặn rồi mà đối phương còn không chịu nghe vậy thì cậu chỉ có thể dùng hành động để nói cho bọn họ biết rằng nếu còn tiếp tục trêu chọc cậu thì sẽ gánh phải hậu quả không thể tưởng tượng.

Diệp Thần cúi đầu quay người rời đi.

Sau khi cửa phòng bị đóng lại, Diệp Du đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ. Anh nhờ ánh sáng tỏa ra từ mặt trăng mà nhìn quang cảnh bên ngoài lúc sau lại thở dài ở trong lòng. Tuy rằng cậu tiếp nhận chuyện cậu đã thật sự xuyên qua rất nhanh thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cậu không muốn trở về thế giới ban đầu. Nếu như ba mẹ cùng hai người anh trai của cậu nghe được tin tức cậu gặp chuyện thì nhất định sẽ thương tâm đến chết mất. Cậu muốn quay về, cực kỳ cực kỳ muốn thế nhưng chuyện cậu có thể quay về lại hay không, với việc phải làm như thế nào mới có thể quay về thì hiện tại cậu không có dù chỉ là một chút manh mối nào.

Hiện tại chuyện duy nhất mà cậu có thể làm chính là đã đến rồi thì nên ở lại sống thật khỏe sau đó lại từ từ tìm cách để có thể quay về. Nếu từ nay về sau thật sự chỉ có thể sống ở trong thế giới này, nếu thật sự như vậy....

Diệp Du ngửa đầu hít một hơi thật sâu. Cậu không muốn tiếp tục suy nghĩ loại chuyện này nữa. Cậu muốn lưu lại một tưởng niệm ở trong lòng một tưởng niệm có thể quay về.