Chương 3

Sáng sớm hôm sau, Diệp Du cũng đã thu dọn đồ đạc xong, sau đó chờ anh trai của nguyên chủ đến đón cậu.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Diệp Du đứng lên đi lại mở cửa, sau đó nhìn người đứng ngoài cửa, gọi một tiếng: "Anh.”

“Đã thu dọn xong chưa?" Diệp Tùng nhìn Diệp Du hỏi.

“Những thứ nên mang đi đều đã thu dọn xong, không nên mang theo thì không cần thu dọn." Diệp Du nghiêng người chỉ vào chiếc vali trong phòng.

Diệp Tùng đi vào, nhấc vali lên rồi đi ra ngoài.”

Diệp Du đóng cửa lại, sau đó đi theo.

Diệp Tùng vừa mới sáng đã lái xe từ nhà tới đây, lúc anh ấy đến ngôi nhà này thì người bên trong còn chưa dậy, là người giúp việc giúp anh mở cửa. Lúc hai người bọn họ đi xuống, vừa đúng lúc gặp ông cụ Diệp rời giường chuẩn bị đi nhà ăn ăn sáng.

“Ông nội." Diệp Tùng nhìn thấy ông cụ Diệp, đứng yên chào hỏi ông cụ.

“Đây là cái gì?" ông cụ Diệp nghiêm mặt nhìn chiếc vali trên tay Diệp Tùng.

“Cháu đến đón Diệp Du trở về ạ." Diệp Tùng mang thái độ không kiêu ngạo, trên mặt cũng không có biểu tình gì trả lời.

“Thế nào? Anh làm mất mặt nhà họ Diệp chúng ta như vậy, chỉ bỏ đói anh có hai ngày mà anh đã không chịu nổi sao?” Ông cụ Diệp nhìn Diệp Du mắng: “Nếu không chịu nổi, cũng đừng làm những chuyện mất mặt kia! Anh coi đây là cái khách sạn mà anh muốn đến thì đến, muốn đi là có thể đi à?”

“Ông nội, con không biết vì nguyên nhân gì mà ông phải phạt Diệp Du nhịn đói hai ngày, nhưng hiện tại em ấy muốn trở về nhà mình, ông cũng không thể ngăn cản không cho đi đúng chứ?" Diệp Tùng chắn trước mặt Diệp Du, nhìn thẳng vào ông cụ Diệp nói.

“Tôi ngăn cản không cho?” Ông cụ Diệp lạnh mặt nói: “Nó đi khỏi đây thì càng tốt, đỡ khiến tôi thấy phiền lòng. Có điều tôi nói cho hai anh biết, lần này đi rồi, thì sau này cũng không cần đến nữa! Còn nữa, sau này nếu anh dám ở bên ngoài dùng danh tiếng của tôi làm chuyện mất mặt xấu hổ, tôi sẽ chặt hai cái chân kia của anh!”

Những người khác trong ngôi nhà này cũng đều rời giường, thấy mới sáng sớm mà ông cụ Diệp đã nổi giận với hai anh em Diệp Du Diệp Tùng, đều đứng ở một bên xem náo nhiệt.

“Ông nội, cho tới bây giờ cháu chưa bao giờ dùng danh tiếng của ông ở bên ngoài làm cái gì." Diệp Du đi ra từ phía sau lưng Diệp Tùng, nhìn ông cụ Diệp nói: "Trước kia không có, sau này cũng càng không có, nếu như ông không yên tâm thì có thể đăng báo công khai cắt đứt quan hệ với cháu, cũng nói cho tất cả mọi người biết sau này dù cho cháu có làm bất cứ chuyện gì đều không có một chút quan hệ nào với ông và gia đình này. Hôm nay sau khi rời khỏi nơi này cháu cũng sẽ không chủ động bước vào nơi này dù là nửa bước. Hy vọng ông hoặc là những người khác trong căn nhà này cũng không cần phải tới tìm chúng tôi nữa. Bắt đầu từ hôm nay, ba mẹ tôi, anh trai tôi và tôi, tất cả sẽ không còn có bất kỳ một mối quan hệ nào với ông hay là cái gia đình này nữa.”

“Đi thôi, anh." Diệp Du nói xong thì đi ra ngoài.

“Diệp Du!” Diệp Thần đột nhiên gọi Diệp Du lại, sau đó mang vẻ mặt không nỡ nhìn anh nói: “Anh thật sự muốn rời đi sao? Không phải trước đây anh đã nói, anh muốn ở lại đây cho đến khi kết hôn sao? Anh xin lỗi ông nội đi, ông nội sẽ để anh ở lại.”

Diệp Du xoay người, nhìn Diệp Thần nói, "Cám ơn cậu đã cho tôi thịt khô, cũng thay tôi cảm ơn Đỗ Hạo đã tặng son dưỡng cho tôi, những thứ đó, tôi vẫn giữ nguyên vẹn để ở trong phòng. Sau khi tôi rời khỏi nơi này, sẽ không thay các cậu giấu diếm chuyện hai người đã ở cùng một chỗ, cũng sẽ không thay cậu ăn mắng nữa. Đây là lần cuối cùng tôi nói những lời này, cậu tốt nhất nên nhớ kỹ. ”

Sắc mặt Diệp Thần và cha mẹ anh ta đột nhiên thay đổi, đồng thời nhìn về phía ông cụ Diệp, mà ông cụ Diệp thì sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày nhìn Diệp Du. Cha mẹ Diệp Thần thấy ông cụ Diệp cũng không tin lời nói của Diệp Du thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tô Bình, mẹ của Diệp Thần nhìn Diệp Du, vô cùng tức giận nói: "Cậu nói bậy cái gì vậy? Cái gì mà giấu diếm, cái gì mà thay Diệp Thần ăn mắng? Chính cậu làm chuyện xấu, còn muốn ăn vạ với tiểu Thần nhà chúng tôi? Cậu nghĩ rằng ông nội sẽ tin vào một lời nói dối ngu ngốc như vậy sao?”

“Em không thể nói chuyện đạo lý với cả cái nhà này được, xóa sạch quan hệ với bọn họ mới là cách làm chính xác nhất. Đi thôi, anh mang em về nhà. Sau này chúng ta không bao giờ bước vào nơi này nữa là được." Diệp Tùng nắm tay Diệp Du đi ra ngoài.

Diệp Du lên xe Diệp Tùng, sau khi xe rời khỏi khu nhà. Diệp Tùng liếc mắt nhìn về phía Diệp Du thông qua gương chiếu hậu, anh ta phát hiện trên mặt và đôi mắt Diệp Du không có nửa điểm lưu luyến cùng luyến tiếc nơi này vì thế lên tiếng hỏi: "Thật sự quyết định sau này đều không tới nơi này ở? Em có thể kiên trì được nửa năm không?”

Diệp Du cười nói: "Anh quá coi thường em rồi. Sau này cho dù bọn họ mời em đến thì em cũng sẽ không đến nữa.”

“Thật sao?" Diệp Tùng vẫn có chút hoài nghi, dù sao lúc trước mặc kệ anh ấy và cha mẹ khuyên nhủ như thế nào thì Diệp Du vẫn kiên trì muốn ở lại chỗ ông cụ Diệp, cho dù cậu có chịu uất ức thì cũng tình nguyện trốn ở một góc mà khóc chứ không chịu về nhà: “Vậy làm sao em lại hiểu ra?”

“Tức giận quá nhiều, tức đến đại não đều trở nên thanh tỉnh. Nhà người khác dù có tốt hơn nữa không thể tốt hơn nhà mình. Hiện tại hiểu ra, mới cảm thấy trước kia em vừa ngốc vừa ngu xuẩn, ở nhà mình có phúc thì không biết hưởng thụ lại muốn chạy tới đó để bọn họ coi thường.”

“Sau khi em trở về, nói với ba mẹ sau này con sẽ ở nhà, không bao giờ tới nhà ông nội ở nữa. Anh cũng không biết bọn họ sẽ vui thành bộ dáng gì." Trong lòng Diệp Tùng bởi vì lời nói của Diệp Du mà cảm thấy rất vui mừng. Anh vui vì rốt cục em trai đã hiểu ra.