Chương 40

Diệp Du có tổng cộng hai tiết mục cần biểu diễn, tiết mục thứ nhất là độc tấu một đoạn violon, tiết mục thứ hai là ca hát. Giọng hát của Diệp Du toát lên sự kỳ ảo, nhẹ nhàng khiến các binh sĩ phía dưới nghe đến mê mẩn. Mặc dù màn biểu diễn của cậu đã kết thúc nhưng tiếng hát của cậu vẫn luôn vang vọng trong tâm trí các binh sĩ khiến cho bọn họ không còn thừa tâm trí thưởng thức màn biểu diễn của nhóm múa tiếp theo.

Diệp Du cảm thấy con người có khả năng thưởng thức âm nhạc chính là bản năng. Tuy rằng không cùng độ tuổi, thế hệ hay quốc gia có khác nhau, có thể yêu thích phong cách âm nhạc không giống nhau thế nhưng điểm giống nhau là chỉ cần bọn họ thích một ca khúc sẽ sinh ra sự cuồng nhiệt với nó. Đặc biệt là sau khi bị một ít giai điệu tẩy não, những lúc lơ đãng ca khúc đó sẽ hiện lên ở trong đầu. Đây cũng chính là lý do các ca sĩ hiện đại chỉ cần có vài bài hát kinh điển thì sẽ lập tức thu được hàng nghìn người hâm mộ bài hát và được người hâm mộ săn đón.

Một điệu nhảy cho dù hay đến đâu cũng chỉ có thể được người khác trầm trồ hâm mộ tại thời điểm biểu diễn, rất ít người có thể có nhớ kỹ được động tác sau đó không ngừng xuất hiện lại trong đầu. Nhưng khi một người đã yêu thích một ca khúc thì cho dù rất lâu sau đó cũng sẽ không quên, thỉnh thoảng còn có thể hát lên vài câu.

Diệp Du nhìn bộ dáng say sưa phía dưới của những người lính liền nghĩ thầm có lẽ làm ca sĩ trong quân đội cũng tốt. Chờ tới khi cậu có thời gian thì cậu sẽ tự mình viết vài bài hát, những bài hát này nhất định phải phù hợp với phong cách của những người yêu thích ở thời đại này. Chuyện này đối với cậu mà nói đây không phải là việc khó gì.

Sau khi buổi biểu diễn tập thể kết thúc thì hai tiểu đội lính văn nghệ bắt đầu chia ra lần lượt biểu diễn cho ba trung đội trong đại đội.

Giọng hát của Diệp Du đã cảm hóa các binh lính thành công. Chỉ cần có thời gian rảnh rỗi thì trong đầu của các binh sĩ sẽ vang lên tiếng hát của cậu, đôi khi còn không nhịn được mà ngâm nga vài câu.

Diệp Du cũng không biết chuyện Lục Chí Viễn nói danh tiếng Diệp Du không tốt ở trước mặt Đỗ Nghiêu, cũng không phát hiện ra chuyện gì bất thường từ thái độ của Đỗ Nghiêu. Bởi vì Đỗ Nghiêu vẫn giống như trước, cứ cách một hai ngày là lại đến đưa cơm cho cậu, mà ánh mắt nhìn cậu vẫn luôn ôn nhu như vậy, ngay cả giọng điệu cũng mang theo chút cưng chìu ở bên trong. Loại thái độ khiến cho Diệp Du cảm thấy không có chỗ nào khác thường dù chỉ một chút.

Đồ Diệp Du tự đem tới đã sớm ăn hết. Mỗi lần Đỗ Nghiêu mang đồ ăn qua cho cậu đều sẽ ăn chung với Quý Văn ở trong nhà ăn hoặc là chia ra ăn ở ký túc xá, còn về phần những ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị của người khác ấy à, bọn họ đều đã quen rồi. Nhiều lần Diệp Thần thử bắt chuyện cùng Diệp Du nhưng Diệp Du vẫn luôn làm như không nhìn thấy, coi thường sự tồn tại của cậu ta.

Sau khi Diệp Du biểu diễn cho trung đội Chiến Sư cùng trung đội Lôi Sư được vài lần thì các binh sĩ ở đâu đều đã hoàn toàn mê mẩn giọng hát của cậu. Nói theo cách hiện đại thì chính là đã trở thành người hâm mộ của cậu rồi.

Chiều hôm đó những binh lính văn nghệ được nghỉ ngơi nửa ngày lại bởi vì thời tiết tốt nên tất cả mọi người đều xuống mảnh sân ở dưới lầu tám nhảm cùng phơi nắng. Đột nhiên lại có một vài người lính xuất hiện ở bên ngoài viện bọn họ đang ở. Những người kia chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào bên trong nhưng bộ dạng khiến người khác cảm thấy bọn họ tới đây tựa như không có ý gì tốt lắm.

Đội phó đội Y tế đứng ở bên cạnh cửa sổ ký túc xá, sau khi nhìn thấy cảm này thì lập tức xuống lầu đi ra ngoài hỏi thăm thử bọn họ có chuyện gì. Nơi này là ký túc xá của đội Y tế, một đám nam binh lại đứng đầy ở bên ngoài sẽ gây ảnh hưởng không tốt.

Một cậu lính trong đám có chút ngượng ngùng nói: "Chúng tôi chỉ đi tìm tổ trưởng đội văn nghệ Diệp Du đưa ít đồ sau đó sẽ rời đi."

Đội phó biết đến việc Đỗ Nghiêu thường tặng đồ cho Diệp Du, anh ta tưởng Đỗ Nghiêu bảo bọn họ tới nên liền quay người đi vào nói cho Diệp Du.

Diệp Du nghe xong đầu tiên là hơi nghi ngờ một chút, sau đó cũng tưởng Đỗ Nghiêu kêu bọn họ tới nên liền đi ra ngoài. Những người lính văn nghệ khác đã sớm chú ý tới những binh sĩ bên ngoài kia. Sau khi bọn họ nghe đội phó đội Y tế nói những người kia đến tìm Diệp Du thì tất cả đều tò mò lặng lẽ đi đến cửa lớn muốn nghe xem xảy ra chuyện gì.

"Các anh tìm tôi có việc gì sao?" Diệp Du nhìn mấy người lính kia thì lên tiếng hỏi.

Mấy người lính kia vừa nhìn thấy Diệp Du càng thêm ngượng, trong lúc ngượng ngùng liền không nhịn được mà dùng đôi mắt lén lút đánh giá cậu.

Một cậu binh lính trong đó còn hắng giọng một cái tựa như cố che giấu cảm giác căng thẳng của chính mình Sau đó đem món đồ trong tay giơ lên nói: "Những thứ này là do mấy người chúng tôi tặng cho cậu. Chúng tôi không có ý gì khác đâu, cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm nha. Cái này chỉ là một chút tấm lòng của chúng tôi, là vì muốn cảm ơn cậu đã hát cho chúng tôi bài hát hay như vậy. Chúng tôi thật sự rất thích nghe cậu hát."

Lúc này Diệp Du mới biết thì ra không phải Đỗ Nghiêu kêu bọn họ tới đưa đồ mà là do những binh sĩ này mang tâm trạng mến mộ đến tặng quà cho cậu.

"Lòng tốt này của các anh tôi xin nhận, rất cám ơn mọi người, thế nhưng thật xin lỗi, những thứ đồ này tôi lại không thể nhận." Diệp Du không chút do dự mà từ chối.

"Chuyện này... Đây cũng không phải là thứ gì đặc biệt có giá trị, chỉ là một ít trái cây cùng điểm tâm. Là do mấy người chúng tôi góp tiền mua, cũng không mất bao nhiêu tiền đâu. Cậu nhận lấy cùng những người khác chia ăn đi, cũng coi như là tấm lòng của mấy người bọn tôi đối với đội văn nghệ các cậu."

Vài người lính khác cũng lập tức gật đầu.

" Mỗi lần trung đội Đỗ tặng đồ cậu đều nhận lấy, những binh sĩ này đưa cho cậu thì cậu lại không nhận, hay là do cậu xem thường bọn họ chỉ là binh lính bình thường?" Một tên ở cùng ký túc xá với Diệp Du dùng giọng điệu quái gở nói. Mỗi lần cậu ta nhìn thấy Diệp Du cùng Quý Văn ăn đồ ăn ở trong ký túc xá thì trong lòng liền khó chịu, bởi vì cậu ta thầm mến Đỗ Nghiêu, bây giờ nhìn thấy những binh sĩ này đến tặng đồ cho Diệp Du, trong lòng cậu ta càng thêm tức giận.