Chương 45

Sau khi mọi thứ được điều tra rõ ràng, thì Đỗ Hạo, Diệp Thần, Lưu Tuệ, Diệp Du, bốn người họ đều bị lập biên bản xử lý cùng lúc. Đỗ Hạo bị yêu cầu viết bản kiểm điểm và bị yêu cầu xin lỗi cũng như đền bù cho Diệp Du vì hành động hủy hoại danh tiếng của Diệp Du.

Việc bị kiểm điểm sẽ được ghi chép vào trong sổ sách. Đối với một người lính mà nói thì chuyện này chắc chắn là sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng Diệp Du cảm thấy chả sao, cậu sẽ dùng năng lực của chính mình để việc bị kiểm điểm sẽ không ảnh hưởng đến cậu, miễn là không bị kiểm điểm vô ích là được.

Đỗ Hạo vì quan tâm đến thể diện nên rất để tâm đến việc bị kiểm điểm, nhưng thực ra đối với anh ta thì những ảnh hưởng đó cũng không lớn lắm. Dù sao thì thân thế vững chắc sau lưng của anh ta cũng đủ để bù đắp cho lần kiểm điểm này. Đối với Diệp Thần và Lưu Tuệ mà nói thì việc bị kiểm điểm xử lý là một chuyện khiến họ vô cùng lo ngại và ảnh hưởng đến họ rất lớn.

Vụ việc lớn như thế, mối quan hệ tình cảm của Đỗ Hạo và Diệp Thần ắt cũng bị phanh phui một cách triệt để cho nên ông cụ Diệp chắc chắn cũng đã biết chuyện. Diệp Du ngược lại cũng muốn xem thử thái độ cuối cùng của ông cụ Diệp đối với việc này sẽ như thế nào, liệu có chấp nhận mối quan hệ của họ như vậy không, hay sẽ kiên quyết phản đối đến cùng.

Đỗ Hạo bây giờ ghét Diệp Du đến chết. Anh ta không hề cảm thấy mình hành xử quá đáng chút nào. Anh ta cảm thấy rõ ràng trước đây Diệp Du là người chủ động theo đuổi anh cho nên anh mới lợi dụng Diệp Du, vậy mà bây giờ cậu ta lại đổi ý nói chưa bao giờ thích mình. Là tự bản thân cậu ta đa tình nên mới khiến cậu bẽ mặt trước nhiều người như vậy, lại còn sớm phanh phui mối quan hệ yêu đương mà anh ta và Diệp Thần cực khổ che giấu đó giờ, khiến kế hoạch của họ hoàn toàn rối rắm, dù sao đi nữa cơn giận này anh cũng không thể nuốt trôi được.

Nhưng cho dù tâm trạng và suy nghĩ của Đỗ Hạo có như thế nào thì anh ta cũng đã khơi dậy sự phẫn nộ của dư luận trong đại đội rồi. Có rất nhiều binh lính xấu hổ thay anh ta, bọn họ cho rằng anh ta là một tên gia trưởng. Đã là đội trưởng của tiểu đội mà lại đi ức hϊếp một ca nhi thì còn ra thể thống gì nữa chứ.

Vì vậy trong thời gian sắp tới Đỗ Hạo đều không được sống yên ổn, bởi vì thỉnh thoảng lại có binh sĩ đến tìm anh ta so tài hoặc là muốn luyện tập với anh ta. Những binh sĩ của hai trung đội còn lại còn đỡ, chứ người của binh sĩ của trung đội Chiến Sư đến kiếm chuyện là nhiều nhất.

"Sao hả? Anh là cháu trai tướng quân cho nên coi thường binh lính nông thôn như chúng tôi đây sao? Được rồi! Anh cao sang lắm, chúng tôi sao mà xứng để so tài với anh?”

"Tôi nói anh đó nha, tại sao lại tự chuốc lấy khổ chứ? Người nào đó có thể miễn cưỡng chịu đựng làm binh lính trong đại đội này cùng chúng ta đã là chuyện tốt lắm rồi. Người nào đó chê người nhà quê như anh bẩn thỉu lắm, vốn không hề muốn đυ.ng vào anh luôn ấy chứ đừng nói là so tài.”

"Cũng phải, ai bảo tôi không có một ông nội tốt là chi. Đây đều là số mệnh cả.”

Đỗ Hạo bị một đám binh lính bao quanh khiến cho bản thân rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Sau khi từ chối yêu cầu so tài của bọn họ thì liền bị bọn họ chế giễu mỗi người một câu khiến cho sắc mặt của anh ta trở nên rất khó coi, nhưng lại chỉ có thể chịu đựng chứ không thể tức giận.

"Tôi nói mà nghe, người ta chỉ có khả năng bắt nạt ca nhi mà thôi. Dù sao thì Vương Cường anh cũng đoạt hạng hai trong cuộc thi võ thuật vừa rồi mà. Trong lòng người ta không thể không do dự khi phải so tài với anh."

"Nếu đã như vậy thì tôi hứa sẽ không dùng hết sức lực đâu." Vương Cường nhìn về phía Đỗ Hạo lên tiếng khıêυ khí©h: "Hay là tôi trực tiếp chấp anh một tay nhé, thế nào?"

“Đi thôi!” Đỗ Hạo biết bọn họ đã hạ quyết tâm muốn so tài với anh, anh chắc chắn sẽ không thoát được cho nên chỉ có thể nói: “Đến sân tập đi.”

Những binh sĩ kia lập tức reo hò. Một đám người bao vây lấy Vương Cường và Đỗ Hạo cùng bọn họ đi về phía sân tập.

Sau khi đến sân tập, hai người thống nhất với nhau sẽ so tài một cách công bằng, nếu có vết thương ngoài da hay gì đó thì đều sẽ không chịu trách nhiệm với nhau, cứ để những người xung quanh làm chứng.

Sau khi cuộc so tài bắt đầu, có thể thấy Đỗ Hạo rõ ràng không phải là đối thủ của Vương Cường. Anh ta chỉ có thể cầm cự được một lúc đã bị quật lăn ra đất hết lần này đến lần khác. Mỗi khi Đỗ Hạo bị quật ngã thì những người lính bên cạnh lại lần nữa reo hò, mãi đến khi anh ta mệt đến mức không đứng dậy nổi nữa thì lúc này Vương Cường mới dừng tay.

Vương Cường nhặt quần áo của mình lên vỗ nhẹ rồi nói: "Ôi chao, chỉ có thể dựa vào tầm này à? Quả thật là chỉ có thể bắt nạt những ca nhi mà thôi, chứ mà phải đàn ông là không được rồi. Thật là vô vị."

"Anh nói gì vậy? Người ta muốn bắt nạt ca nhi cũng đâu cần phải ra tay trực tiếp, chỉ cần dựa vào chút thủ đoạn nhỏ là đã có thể hủy hoại danh tiếng của người khác rồi mà. Nếu lấy thứ này ra so thì anh nhất định không thắng nổi."

"Vậy thì về chuyện này tôi quả thực sự không có khả năng thắng anh ta rồi. Đi thôi, chúng ta đi tập quyền đi. Tôi còn chưa tập luyện đủ đâu."

Đỗ Hạo nằm trên mặt đất nhìn nhóm người bọn họ rời đi. Sau khi hoàn hồn rồi mới có thể đứng dậy cố gắng đi về ký túc xá.

Đây mới chỉ là bắt đầu, tiếp theo sau này chỉ cần có thời gian rảnh là lại có một vài sĩ quan rảnh rỗi đến muốn so tài với Đỗ Hạo mà anh ta lại không thể từ chối.