Chương 1: Chết Mà Không Phải Chết.

CHƯƠNG 1: CHẾT MÀ KHÔNG PHẢI CHẾT.

—o0o—

Look at me… Mắt anh nhìn chằm chằm phía trước, ngón tay nắm chặt cánh tay anh cầm lấy, nọc độc con rắn của Chúa tể Hắc ám kia đã làm mắt anh mơ hồ, mọi cảnh tượng cũng có vẻ lạnh lùng theo hoàn cảnh âm u.

Chỉ có một tia xanh biếc là anh có thể nhận ra, cho nên anh cố gắng dừng mắt tại nơi đó, hồi ức về mảng màu xanh biếc kia cứ thế ngập tràn, rồi anh nhìn những sắc khối càng ngày càng mơ hồ, rốt cuộc thế giới biến thành xám xịt, anh có thể nghỉ ngơi rồi.

Lòng anh tràn đầy vui mừng chuẩn bị hưởng thụ sự yên bình mà tử vong mang lại, nhưng hoàn cảnh đó lại nhanh chóng bị phá vỡ, một đám người vọt vào, líu ríu cạnh anh. Vẫn chưa chết sao? Merlin ơi, anh đã chuộc tội xong, dùng tính mạng, dùng linh hồn anh, còn chưa đủ sao?

Anh quật cường không chịu mở to mắt, chỉ cần không mở mắt có phải có thể giả vờ mình đã rời khỏi thế giới này, đến nơi an tường vĩnh hằng kia không. Cuộc sống luôn keo kiệt với anh. Nó dạy anh tuyệt vọng, lại không cho anh chút hy vọng nào, mặc dù đã từng có một chút ánh sáng cũng phải trá giá gấp trăm ngàn lần, anh thật là mệt.

Nhưng anh có thể làm gì chứ? Cực khổ đã sớm trở thành bóng dáng anh, hiện tại cũng chỉ có thể đối mặt, một Slytherin đủ tư cách sẽ không trốn tránh.

Anh hít thở vài cái thật sâu, ép mình phải mở mắt ra, chuẩn bị tốt nọc độc của mình dạy dỗ cái đám nhóc con hoàn toàn không có đầu óc, gây trướng mắt, làm phiền người khác kia mới được. Nhưng khi anh mở to mắt lại phát hiện một sự thật làm anh mừng rỡ như điên – anh đã chết.

Bất ngờ, tuyệt đối là cảm giác đầu tiên, rồi đề phòng ập tới, anh, Severus Snape, chủ nhiệm Slytherin, gián điệp hai mang thành công nhất trong vài thập niên trở lại đây, đương nhiên biết người chết đều muốn đi tới quốc gia của mình, chỉ khi bản thân không thể đối mặt với tử vong mới trở thành hồn ma, giống như cái đám bay trong Hogwarts kia, nhưng anh tuyệt đối không phải! Vậy thì, bị bẫy, chính là phán đoán đầu tiên của anh. Tại giới phù thủy, pháp thuật tập trung linh hồn nếu không phải là bậc thầy thì chính là phù thủy hắc ám, xét thấy đặc tính pháp thuật hắc ám, khả năng phù thủy hắc ám cao hơn. Hay là ai còn muốn thu thập linh hồn của mình để làm chuyện gì đó nữa?

Anh nhớ anh đã từng gào thét với cụ Dumbledore trong Rừng Cấm, “Còn linh hồn của tôi thì sao? Linh hồn của tôi?”

Đúng vậy, bạch phù thủy đáng kính! Hừ! Mặc dù là tên nhóc con nhà Lily không phải cũng giống như heo đợi mổ thịt sao? Anh đã làm mọi chuyện theo yêu cầu của cụ, còn về việc Kẻ Được Chọn kia có thể thành công hay không thì thật sự cụ cho rằng mình để ý sao?

Thôi, dù sao cũng như vậy rồi, anh cũng chưa từng hy vọng vận mệnh ban ân, cũng không hề gì khi đau khổ. Mặc kệ là xảy ra chuyện gì thì cứ đi theo thôi. Anh nghĩ như vậy, nhìn mọi người đưa thi thể anh ra ngoài, đúng vậy, thi thể, tức là anh đã chết, nói từ thi thể làm anh có cảm giác thật quái dị.

Anh nhìn Kẻ Được Chọn kia công bố tình cảm của anh với công chúng, làm anh cảm thấy tức giận và mất thể diện, nhìn Kẻ Được Chọn kỳ dị đánh bại Chúa tể Hắc ám, nhìn Chúa tể Hắc ám chết, anh thấy linh hồn bị tàn phá kia rất nhanh bị một luồng sáng mang đi, ôi, anh khát vọng nhiều biết bao nhiêu cũng được một luồng sáng dẫn anh rời đi, vì thế anh liều mạng đuổi theo lại không tới gần được.



Cuối cùng anh từ bỏ, đại khái cho tới bây giờ anh đều chưa từng hy vọng, nên dù là chết cũng không chấp nhận. Vì thế anh bắt đầu lượn lờ, trong Hogwarts, trong Hẻm Xéo, trong hầm, có đôi khi cũng đi nhìn con người anh quen trước kia.

Cho nên anh thấy, thấy Kẻ Được Chọn vô lực trong chính trị, nhìn tóc đỏ nhà Weasley châm ngòi giữa Slytherin và Gryffindor tới mức tận cùng, sau đó anh thấy con đỡ đầu của mình, Draco anh đã quen từ nhỏ bị bắt chạy nhanh giữa các chính khách, tranh thủ hoàn cảnh tốt nhất cho cha mẹ cậu. Đúng vậy, chính là hoàn cảnh, sau chiến Lucius và Narcissa đã bị giam vào Azkaban. Vì thế Draco quyên ra một núi tiền, cũng chỉ có thể cam đoan họ tránh những vũ nhục mất thể diện nhất.

Sau đó, Lucius chết rất nhanh, thật rõ ràng, vị đàn anh này của anh dù ở nơi như Azkaban cũng chỉ cố gắng bảo vệ vợ mình. Narcissa cũng tự tử, không có Lucius bảo vệ, chị sống không lâu. Còn về Draco, sau khi quyên một nửa Malfoy ra thành công bảo vệ một dòng họ này, nhưng cái chết của ba mẹ chỉ sợ đã đả kích cậu quá lớn, cậu còn chưa gượng dậy nổi, tùy tiện cưới một máu trong rồi không xuất hiện trong giới phù thủy nữa.

Rốt cuộc, đến cả Nhà Slytherin anh đã từng bảo vệ, cũng là chủ nhiệm đều chết trong chiến tranh, còn mang theo cái mũ Tử thần Thực tử – ký ức Kẻ Được Chọn hiển nhiên không ngăn được quyết tâm ra tay của các chính khách với các quý tộc Slytherin. Dưới sự hướng dẫn của tóc đỏ Weasley, gần như Slytherin bị Gryffindor Hogwarts từ bỏ, ký túc xá bọn họ gần như trống không, liên tục vài năm không có học trò mới nhập học.

Đây là vì cái gì chứ? Có đôi lúc anh cũng nghĩ, những chuyện mình làm có đáng giá hay không.

Nhìn đi, chỉ vì một lời hứa mà anh đã bị phá hủy mọi thứ anh để ý, mọi thứ anh đã từng phấn đấu. Đây là vì sao mà anh vẫn phải lượn lờ trên thế gian sao? Bởi vì anh có tội.

Thời gian trôi qua, một năm lại một năm qua đi, Slytherin đã chỉ còn hai ba con mèo nhỏ, ngược lại Gryffindor rất đông đảo, ước chừng chiếm hơn nửa lễ đường, trong sách giáo khoa đã không tìm thấy tên của họ, “Voldemort dẫn dắt tử thần Thực tử tà ác’ chính là danh hiệu của mọi người đặt cho. Mọi người dường như cũng rất hạnh phúc, hạnh phúc sao? Snape hận từ này, hạnh phúc của họ làm anh cảm thấy mình phạm phải một cái tội không thể nào cứu vãn!

Malfoy, mỗi một lần nghĩ tới dòng họ này đều sẽ làm linh hồn anh như bị đánh vào. Quả thật, Lily là ánh nắng của anh, tuy thời gian trôi ngay cả gương mặt cô thế nào anh cũng mơ hồ, nhưng anh đã dùng cả mạng mình để bồi thường cho cô. Nhưng Lucius… đàn anh Malfoy kia, người bạn duy nhất anh tán thành, vẫn luôn bị anh giấu diếm, thậm chí bị anh lợi dụng để lấy tin tức. Slytherin đều ích kỷ, xem anh thì biết, nhưng Lucius, từ thời học sinh vẫn luôn ở cạnh anh, dẫn anh tới Chúa tể Hắc ám, vì anh mà cung cấp con đường tiêu thụ độc dược, giúp anh trở thành chủ nhiệm Nhà Slytherin, không thể phủ nhận, Lucius đang làm lựa chọn chính xác, y giúp anh rất nhiều. Y chính là người thực sự quan tâm tới anh.

Nhưng anh đã làm gì? Snape cảm thấy như mình bị nguyền rủa, mọi người quan tâm mình đều không chết tử tế, xem Lily, xem Lucius… Nợ Lily anh đã trả, nhưng nợ Lucius thì anh vẫn còn.

Anh, Severus Snape, đã từng là chủ nhiệm Slytherin, mang tiếng xấu Tử thần Thực tử, gián điệp hai mang không được thừa nhận… hiện tại chỉ là một hồn ma ở giữa đất trời.

Cứ thế qua rất nhiều năm, cho đến khi anh quyết định đi tới khu mộ nhà Malfoy thủ mộ cho Lucius – điều này cũng là việc duy nhất anh có thể làm.

Đây là lần thứ hai sau chiến anh tới nhà Malfoy, lần trước thấy Draco suy sụp tinh thần anh không kiên nhẫn nổi. Nhưng hiện tại những người có quan hệ với anh đều chết hết, anh còn có thể đi đâu chứ?



Lucius Malfoy, Narcissa Malfoy… Anh nhìn hai tên trên bia mộ, cảm thấy khó thở từng cơn.

“Ba, mẹ, chào buổi sáng hai người, hôm nay thời tiết rất đẹp, có lẽ hai người muốn uống một ít hồng trà.” Là tiếng của Draco.

Snape theo bản năng tránh ở một bên, nhưng lập tức liền phát hiện mình không cần phải né.

Một mình Draco đứng trước mộ Lucius, không ngừng nói gì đó, có vẻ cậu thường xuyên tới đây, cái cằm vốn lanh lảnh càng thêm gầy yếu, màu tóc bạch kim không được mượt mà như cha mình, Snape có chút giật mình, bộ dáng Lucius trong óc anh vẫn rõ ràng có thể thấy được.

“Con không hận ba đỡ đầu, thật đó.” Giọng Draco tiếp tục truyền tới, “Thầy chính là bị Dumbledore lừa, chúng ta đều bị cụ ta lừa, các quý tộc khác có gì tốt hơn đâu? Không ai hiểu kinh tế, giá cả vật dụng hàng ngày ở Hẻm Xéo đã tăng lên gấp ba, những Gryffindor ngu xuẩn ngoại trừ chèn ép Slytherin thì còn làm được gì khác nữa?”

Snape giật mình, hiện tại đã tới mức này rồi sao?

“Con khóa biệt thự lại, chờ họ đánh nhau, sau nội loạn con lại ra, nhà Malfoy còn một nửa tài sản, đủ để con tránh khỏi điều này.”

Snape có chút vui mừng, con đỡ đầu của mình xem ra là bo bo giữ lấy mình, Slytherin không sợ khiêu chiến, nhưng họ tuyệt đối sẽ không dũng cảm chỉ vì can đảm.

“Con thường xuyên nhớ mọi người, ba, mẹ, con cũng thường xuyên nhớ ba đỡ đầu, con thường thường nghĩ thầy có thể sống rất tốt hay không, Merlin có thể thỏa mãn nguyện vọng của thầy hay không.”

Câu nói tiếp theo Snape cũng chưa nghe hết, anh không ngờ Draco vẫn nhớ mong anh, lo lắng anh như người nhà, dù là Kẻ Được Chọn, vài năm sau cũng quên bẵng anh – cô nhóc tóc đỏ nhà Weasley cũng có góp ít công sức. Cuối cùng nguyện ý nhớ tới anh, là con đỡ đầu của anh, con trai của đàn anh, Lucius.

Snape quyết định nghe theo tiếng lòng của mình, anh tiến lên gần Draco, muốn chạm vào cậu, có lẽ là linh hồn, nhưng anh muốn an ủi đứa trẻ mất mát này. Khi anh chạm vào Draco thì đột nhiên cổ Draco phát ra một luồng sáng trắng, Snape không kịp nói một chữ đã bị luồng sáng kéo gần lại phần mộ của Lucius. Draco ngạc nhiên phát hiện vòng cổ phòng ngự của mình có phản ứng, tại khu mộ gia tộc mình! Cậu lập tức cho rằng mình bị tấn công, bày ra tư thế chiến đấu, nhưng luồng bạch quang trực tiếp đi tới phần mộ của ba!

Draco cực kỳ kinh ngạc, cậu mơ hồ thấy một gương mặt ngạc nhiên trong luồng sáng – là ba đỡ đầu của cậu.

Rất nhanh, mọi thứ lại trở lại yên bình, Draco không rõ được tột cùng đó có phải là ảo giác hay không, một trận gió thổi qua, rốt cuộc cậu mỉm cười, vẻ mặt có phần giống Lucius, cậu lại chạm vào bia mộ ba mình một lần, “Ba đỡ đầu, con sẽ khôi phục vinh quang mà Slytherin nên có!” Đăng bởi: admin