Chương 47: Âm Mưu – 4.

CHƯƠNG 47: ÂM MƯU – 4.

—o0o—

“Phù phù…” Snape không ngừng thở dốc, tay cầm đũa phép hơi run rẩy, cơ bắp trên đùi cũng co rút, dù pháp lực trong cơ thể anh có mạnh cỡ nào thì cơ thể này của anh vẫn là năm thứ năm, cơ thể chưa trải qua chiến tranh, chiến đấu cao độ đã bắt đầu xuất hiện trạng thái mệt mỏi.

Không ai hiểu rõ độc sói hơn Snape, anh biết rõ không chỉ phải tránh người sói tấn công, càng không thể bị người sói cắn. Vì mục tiêu này mà cơ thể Snape không thể không thừa nhận áp lực gấp đôi.

Snape liều mạng thở, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người sói đầy máu, trong chiến đấu vừa nãy, người sói cũng không được lợi gì.

“Phù phù…” Tiếng thở hổn hển khác đến từ Sirius, đây vẫn là lần đầu tiên cậu phát hiện ra Snivellus mà cậu vẫn ngứa mắt có pháp lực mạnh như vậy, xét thấy biểu hiện lạ thường của Lupin tối nay, Sirius sáng suốt giữ hình thái hóa thú. Cậu biết rõ, là phù thủy cậu không có pháp lực mạnh như Snape, cũng không biết nhiều thần chú như vậy, huống chi người sói không phân biệt được bạn thù.

Ở trạng thái hóa thú, tuy cậu không nói được, cũng không ném được thần chú, nhưng với thân hình linh hoạt của động vật và lực chú ý bị phân tán của người sói đều có thể đảm bảo an toàn cho cậu.

Trên thực tế, trong quá trình chiến đấu, Sirius căn bản là chạy hai đầu, vừa không để người sói thực sự cắn nát Snape, cũng không thể để Snivellus kia gϊếŧ Remus Lupin.

Cứ vậy, ba người hỗn chiến đến tận giờ. Snape mất sức, Sirius mỏi mệt, người sói thì mê muội.

Vết thương do pháp thuật hắc ám tạo thành không thể tự khép lại, nên trên người người sói tất cả các vết thương đều không ngừng chảy máu. Dù người sói vì phản ứng nhanh nhẹn và Sirius phối hợp né tránh chỗ yếu hại, nhưng vô số vết thương chồng chất đã bắt đầu có tác dụng. Mất máu nhiều làm nó mê muội không thấy rõ lắm, nhưng mũi nó vẫn nhớ kỹ mùi của kẻ thù, chính là mùi này làm nó bị thương.

Thật ra người sói cũng không biết vì sao hôm nay nó lại cảm thấy trạng thái của mình rất tốt, phản ứng nhanh nhẹn hơn bình thường, sức mạnh cũng nhiều hơn, quan trọng nhất là, tuy nó đã bắt đầu choáng váng vì mất máu, nhưng đầu óc nó vẫn rõ ràng, cơ thể nó vẫn có thể chấp hành mệnh lệnh của đại não – tuy không thể so với lúc nó không bị sao nhưng vậy cũng đủ rồi. Người sói biết rõ, kẻ thù của mình đã mất sức nhiều, với tố chất cơ thể nó vẫn chịu được.

“Gào gào gào…” Người sói thét dài, Snape thở dốc bị nghẹn, anh cắn chặt môi mình, một đợt tấn công mới lại tới. Sirius cũng run người, không còn cách nào, tất cả mọi người giờ đã vào thế cân bằng, mà trước khi thể lực của một bên bị hao thì trận đấu này không thể nào chấm dứt.

Chiến đấu lần này không được bao lâu, đầu tiên Sirius không chống đỡ nổi nữa, cậu không giống Lupin, trước khi biến thành người sói uống Dược tăng cường và Dược cuồng bạo, cũng không giống Snape, tinh thông thần chú, pháp lực mạnh, là một phù thủy hóa thú, cậu đã hết sức rồi.

Sirius rời khỏi vòng chiến, áp lực Snape tăng lên – người sói vốn coi anh là kẻ thù, vừa rồi còn bị Sirius làm phiền, hiện tại thật sự là một chọi một.

Sirius mất sức nằm úp sấp trên sàn nhà, có chút hối hận, cũng hơi thoải mái. Cậu không muốn Snape chết, nhưng mọi tế bào trong người cậu đang không ngừng kêu gào: cùng lắm cũng chỉ là một máu lai ti tiện, chết thì chết. Còn trừng phạt của Lupin, Sirius tin hiệu trưởng Dumbledore sẽ không tiếc một cái Obliviate đâu.

Snape và người sói đã sắp kết thúc chiến đấu, rất rõ ràng, tuy hai người đều mất sức nhưng rõ ràng với ưu thế sức mạnh cơ thể thì người sói vẫn hơn Snape chỉ là một cơ thể nhỏ năm thứ năm. Tay Snape nắm đũa phép đã run rẩy đến mức không nắm nổi, người sói từng bước ép sát làm anh đi tới cửa căn lều.

Cuối cùng, chỉ phút cuối cùng này, Snape bình tĩnh nhìn người sói tới gần, trong lòng không ngừng tính toán khoảng cách giữa mình và người sói, chỉ cần họ đủ gần, chỉ cần một thần chú, người sói sẽ ngã xuống, mình cũng an toàn. Snape biết mình đã sắp cạn sức, nhưng người sói cũng là tám lạng nửa cân.

“Stup…” Snape vẫn lựa chọn thần chú hôn mê, đương nhiên anh rất muốn gϊếŧ Lupin, nhưng không thể, đại não bình tĩnh nói cho anh biết bây giờ anh còn không thể trở mặt với Dumbledore, họ không thể vĩnh viễn đi theo Chúa tể Hắc ám, bởi vậy tuyệt đối không thể đắc tội với phù thủy trắng!

“Xì xì…” Có lẽ vì người sói tới làm rung, trên trần căn lều đột nhiên rơi xuống một đám gạch vỡ, nện trên tay Snape đang cầm đũa phép, người sau vốn đang cố gắng chống đỡ, đũa phép lại hoàn toàn rời tay. Snape tuyệt vọng nhìn cái miệng hôi tanh đầy nước miếng của người sói đang mở rộng.

“Impedimenta!” phía sau người sói vang lên tiếng của Potter, Snape lướt qua vai người sói thấy Potter đang đứng ở một cánh cửa đi khác đi tới cây Liễu Roi, một tay cầm đũa phép, tay kia thì cầm áo tàng hình.

Pháp lực non nớt năm thứ năm chỉ có thể khiến người sói hơi bị kiềm hãm, nhưng rất nhanh, mùi của kẻ thù làm nó tạm dừng một chút rồi lập tức đánh sang hướng vốn có.



“Sev!”

“Gào gào gào…”

Snape nhắm mắt lại, nhưng anh lại nhận ra trọng tâm của mình bị lệch, một sức mạnh đổ ập từ bên trái anh. Snape đã mất sức lảo đảo hướng sang một bên, cái miệng rộng của người sói đang cắn chặt lưng một người trong ánh mắt hoảng sợ của Snape, từ ánh trăng chiếu bên ngoài cửa sổ, mái tóc bạch kim phản xạ một luồng sáng nhẹ nhàng.

“Không!” Vẫn là Snape phản ứng đầu tiên, anh đột nhiên như có sức, trực tiếp đứng lên, cứ thế đánh tới. Potter phía sau như bị tiếng gào này làm bừng tỉnh, bắt đầu luống cuống lấy ra vài bình độc dược đổ lên trên người sói, đồng thời không ngừng lặp lại “Stupefy”.

Người sói đi tới bước này đã là cực hạn, huống chi nó vừa mới cắn người, nên dưới sự tấn công của Potter nhanh chóng gục xuống.

Potter thật cẩn thận giơ đũa phép tới gần, rót cho người sói một chai thuốc ngủ cực mạnh mà Dược dịu đi, cậu cũng không biết vì sao hiệu trưởng Dumbledore lại muốn mình cho Lupin uống hết hai bình này.

“Lucius, Lucius…” Snape tới gần Lucius nằm trên mặt đất, anh vừa thấy cửa bên cạnh mình không biết đã mở ra khi nào, xem ra Lucius đã xông vào từ bên kia Lều Hét. Lucius nằm úp trên sàn nhà, miệng vết thương dữ tợn sau lưng không ngừng chảy máu.

“Merlin ơi! Anh ta bị người sói cắn!” Potter lại đây xác nhận tình huống của Lucius, trên mặt vừa hoảng sợ vừa vui vẻ, dưới ánh trăng sáng người có vẻ cực kỳ vặn vẹo.

“Cút!” Snape dùng sức lực lớn nhất của mình gào lên với Potter!

Áo tàng hình, thuốc ngủ cực mạnh, Dược dịu đi… Snape còn không rõ gì chứ? Cái nợ mạng sống giữa phù thủy, Dumbledore lên kế hoạch thật hoàn hảo! Potter hơi ngượng ngùng sờ sờ mũi, hiếm khi im lặng, là quý tộc giới phù thủy, cậu biết hậu quả khi bị người sói cắn, hơn nữa người sau lại còn là gia chủ.

“Lucius… Lucius…” Tay Snape run lên, sao anh lại biết được lần gặp đầu tiên của họ sau lễ đính hôn của Lucius lại là thế này chứ!

Lều Hét, Lều Hét… Snape không ngừng lặp lại trong lòng, kiếp trước anh chết ở đây nhưng cũng không được giải thoát, kiếp này anh ôm mục đích chuộc tội tới đây, mà anh đã từng lấy linh hồn thề rằng phải bảo vệ đối tượng hiện tại đang không biết sống chết thế nào.

“Haha, haha…” Snape khẽ cười thảm, có phải Merlin vĩnh viễn khiến anh phát hiện đâu mới là thứ quan trọng nhất của mình rồi mới cướp anh ấy đi không, hơn nữa vĩnh viễn đều là do bản thân anh, làm anh không được giải thoát.

Mọi người anh quan tâm, để ý, cuối cùng cũng sẽ chết vì anh, nghĩ đến kiếp trước là Lily, kiếp này là Lucius, Snape phỉ nhổ bản thân anh, điều anh muốn, chẳng sợ là xa hay gần cũng sẽ bị bánh xe vận mệnh áp bức. Anh còn làm gì được? Anh còn muốn gì đây? Bản thân anh ngay cái chết cũng không có ai muốn, sao lại có thể nhận được hạnh phúc dù là rất nhỏ trên thế gian này?

“Sev…” Tiếng nói mỏng manh của Lucius vang lên.

Snape nhanh chóng tỉnh táo, “Lucius, anh sao rồi?”

“Không sao.” Lucius gian nan ngồi dậy, dựa vào tường, một tay kéo Snape, “Xin lỗi, tôi tới chậm.”

Snape nhìn người sói nằm trên mặt đất, Potter cảnh giác đứng bên cạnh, dáng vẻ bảo vệ.

“Sev, tôi không sao.” Lucius cầm tay Snape, thật tốt, y nắm được rồi. Vết thương sau lưng như bị đốt cháy, Lucius biết rõ đó là vì độc sói đang đi vào cơ thể y.

“Nói gì với tôi đi.” Y thử dời lực chú ý của Snape, dù Sev của y muốn làm gì, hiện tại cũng chưa đến lúc thích hợp, về sau, hừ, y sẽ làm tất cả đám tính kế gia tộc Malfoy thất bại, mặc dù… y sẽ biến thành người sói.



Snape cầm chặt lấy tay Lucius, lần đầu tiên có người bằng lòng dùng tính mạng của mình bảo vệ anh, khi còn bé bị Tobias đánh, mẹ chỉ đứng một bên khóc lóc sau khi đi học bị Nhóm Đạo tặc đánh lén, Lily cũng chỉ chỉ trích bằng “ngôn từ chính nghĩa” rồi khi gia nhập Tử thần Thực tử, trở thành gián điệp hai mang… mọi người mình gặp, chưa từng có ai thật sự nghĩ đến anh, Severus Snape, cũng sẽ có lúc mệt mỏi, cũng sẽ hy vọng nghỉ ngơi, cũng sẽ… muốn được người khác ủng hộ và bảo vệ.

Nhưng anh nhận được gì, Gryffindor chỉ trích, Dumbledore lợi dụng, phe chính nghĩa không hiểu… đúng, ngay bản thân anh cũng không để ý, tự nói với mình một khi Slytherin lựa chọn sẽ không hối hận.

Nhưng nhóm rắn nhỏ của anh thì sao? Bạn tốt của anh thì sao? Lucius thì sao? Trên góc độ nào đó, họ đều trả giá vì lựa chọn của anh. Không được anh giúp đỡ, có lẽ Chúa tể Hắc ám vẫn sẽ rơi đài, nhưng không nhanh tới vậy, nhanh đến nỗi không có cả thời gian để nhóm Slytherin chuẩn bị đường lui cho mình.

Snape nhắm mắt lại, nhìn nhìn Potter vẻ mặt đề phòng phía trước, lại nhìn nhìn Lucius đang kéo tay mình.

Chính nghĩa gì, vận mệnh gì, Merlin gì! Snape âm thầm quyết định, hai kiếp mình cảm nhận được bảo vệ, Snape tuyệt đối sẽ không để y trốn khỏi bàn tay mình.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Potter, dưới ánh mắt lạnh lẽo của Sirius, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lucius, Snape cúi đầu, đặt môi mình lên đôi môi lạnh băng không chút máu của Lucius, nụ hôn không mang theo cảm xúc.

Tôi hiến mình cho anh, Snape nhắm mắt lại, nói trong lòng.

Đầu tiên Lucius kinh ngạc, ngay sau đó một luồng hạnh phúc như sông cuộn biển gầm trào dâng từ linh hồn y, nhất thời miệng vết thương sau lưng cũng không còn đau đớn.

Lucius biết mình bị người sói cắn, y biết mình sẽ biến thành người sói, dù sao trong tương lai Sev miêu tả cho y, Bả Sói cũng chỉ là áp chế hành động của người sói đêm trăng tròn. Nhưng kỳ lạ làm sao, y không hối hận.

Y biết mình lấy thân phận người sói trở thành gia chủ gia tộc Malfoy sẽ làm gia tộc Malfoy trở thành trò cười trong giới quý tộc, y cũng biết trở thành người sói sau này y không thể có người thừa kế, vì gia tộc Malfoy sẽ không dễ dàng tha thứ người thừa kế bị pha lẫn dòng máu người sói đê tiện kia.

Nhưng y không hối hận, chỉ cần Sev sống sót, kéo tay y, nhìn y như vậy, y không để ý. Dù sao còn cha mà, Lucius nghĩ trong lòng, y nhớ tới gia quy mà cha đã lặp lại cho y. Điều thứ nhất gia quy Malfoy: vĩnh viễn coi trọng người nhà.

Lucius đột nhiên hiểu ra, trước khi chết cha mình rõ ràng đã đưa gợi ý, người muốn Lucius làm việc theo ý y, nhưng khi đó Lucius chỉ nghĩ tới gia tộc. Y hơi hổ thẹn, nhưng cũng may, quay một vòng, họ vẫn ở cạnh nhau.

Người này, chỉ có người này, dù thế nào mình cũng không từ bỏ được. Gia tộc Malfoy, cũng có người lo lắng, y chỉ cần làm người sói của Sev là được rồi.

Nghĩ vậy, Lucius giãy dụa đứng lên, kéo bàn tay Snape đeo nhẫn, dưới thần chú xem nhẹ y không nhìn thấy nhưng y vẫn nhớ rõ vị trí của nó. Ngón áp út tay trái, y tự tay đeo lên.

“I swear.” Lucius tiều tụy hôn lên nhẫn, tôi thề bằng toàn bộ Lucius Malfoy.

Hoa văn trên cổ tay Lucius và Snape đột nhiên xuất hiện, dây tường vi màu bạc như được tiếp sức sống vô hạn, bắt đầu sinh trưởng, hoa tường vi cũng bắt đầu nở rộ xinh đẹp. Một sợi dây màu bạc nối chúng cùng một chỗ.

“Khế ước đạt thành.” Một tiếng nói nhẹ nhàng đồng thời vang lên bên tai Lucius và Snape, tóc Lucius đột nhiên dài ra, màu mắt hoàn toàn biến bạc, miệng vết thương lớn sau lưng ngược lại chảy ra chất lỏng màu xanh lục.

Lucius đau đến mức nằm trên mặt đất, cơ thể không ngừng run rẩy. Màu bạc trở nên càng ngày càng nhiều, chậm rãi hợp thành một cái kén lớn, bao trọn Lucius và Snape vào.

Potter há to miệng mở to mắt nhìn, “Này, người anh em, làm sao bây giờ?” Cậu ngây ngốc hỏi Sirius duy nhất đã tỉnh lại, bạn nói Peter ư, từ lúc ngã xuống đã ngất rồi.

“Phóng tín hiệu đi, gọi hiệu trưởng Dumbledore tới.” Sirius giải trừ hình thái hóa thú, đang ngồi trên mặt đất khôi phục thể lực. Nghĩ đến mọi chuyện mình vừa nhìn thấy, Lucius, Snape… mắt cậu tối lại, vì sao cậu lại cảm thấy bất cứ ai xen vào họ đều mang tội lỗi?

Quyển II: Sẽ luôn luôn xảy ra Đăng bởi: admin