Chương 20

Khi màn đêm buông xuống, ánh chiều tà chiếu vào trong lều, trong không khí dường như cũng mơ hồ nổi lên một bầu không khí lo lắng. Trước khi rời đi vào buổi sáng, Draco đã mời chúng tôi đi xem trận đấu cùng nhau vào buổi tối, Holdle đương nhiên sẽ thân sĩ lễ độ mà đồng ý, nhưng điều này đối với tôi có vẻ cũng chẳng vui vẻ cho lắm.

Bước ra khỏi lều, tôi thấy hàng ngàn phù thủy đang chờ đợi trong lều, vẻ mặt kích động không thôi, mọi người hoặc là đứng xúm lại nói chuyện với nhau, hoặc là khua tay múa chân để chúc mừng cho buổi biểu diễn sắp bắt đầu này. Bốn phía bắt đầu có không ít người bán hàng rong dùng thuật độn thổ xuất hiện, bọn họ đẩy xe nhỏ, tay cầm khay. Trên đó bày đầy các huy hiệu và mũ màu xanh lá cây tượng trưng cho Ireland và màu đỏ tượng trưng cho Bulgaria, đương nhiên còn có cả những bức tượng của các vận động viên bị rót phép thuật vào, bọn họ bày ra đủ kiểu dáng để thu hút mọi người. Mà cỏ ba lá trên mũ cùng với sư tử trên khăn cũng đã không chịu nổi cô đơn mà xuất hiện.

Nó thực sự là một trong những sự kiện lớn nhất của toàn bộ thế giới phù thủy.

Tôi phấn khởi vây quanh, đương nhiên, cũng không quên bám chắc vào chiếc túi tiền “lớn” Holdle: “Anh nói xem chúng ta nên chọn Ireland hay Bulgaria đây?” Điều này khiến tôi có hơi khó chọn, hình cỏ ba lá của Ireland tuy xinh đẹp, nhưng tôi cũng khá yêu thích con sư tử đang gầm lên giận dữ trên nền đỏ đó.

“Chẳng lẽ em không thích đội nào sao?” Holdle rõ ràng có hơi không nói nên lời trước sự do dự của tôi, nhìn những người xung quanh đang tranh cãi không ngừng về đội mà bọn họ ủng hộ, tôi mới hơi nhận ra rằng mình hơi không ăn khớp với họ, nhưng mà ai bảo bản chất của tôi vẫn là một Muggle chứ?

Tôi vốn cũng không có hứng thú lắm với môn thể thao Quidditch này, có thể bay một cách an toàn trên cán chổi là yêu cầu duy nhất của tôi trong môn Bay. Và lý do khiến tôi mong chờ trận đấu này chỉ vì sự náo nhiệt mà nó mang lại, trong quá khứ của tôi, tôi chưa từng theo đuổi hay là đặc biệt yêu thích đội bóng nào, mà khi đến nơi này cũng là như vậy. Hơn nữa tôi cũng không biết gì về những đội bóng này, vẫn đang ở trạng thái như rơi vào trong sương mù. Chỉ là trong kỳ nghỉ hè này tôi đã nghe được tin đội England thất bại thảm hại, đó là bởi vì tờ Nhật báo Tiên tri đã dành cả mùa hè này để phê phán những cầu thủ England đáng thương đó. Dường như toàn bộ giới phù thủy nước Anh cũng chỉ có mỗi chuyện này.

“Không có... Nhưng mà, chẳng lẽ anh có sao?” Tất nhiên tôi không quên rằng Holdle đã nói cho tôi biết mọi người trong gia đình Brian cũng không khoái trò vận động mang tên Quidditch này.

Quả nhiên Holdle nhún vai một cái: "Nhưng nếu như phải chọn, anh sẽ chọn Bulgaria."

Được rồi, Bulgaria, tôi không thể quên Krum chỉ vì huy hiệu Ireland xinh đẹp đó được. Tôi kiên quyết quyết định trở thành cổ động viên của Bulgaria trong ngày hôm nay! Ngay khi tôi đang cầm trên tay một đống chiến lợi phẩm, Malfoy đã xuất hiện trước mặt chúng tôi.

“Rất hân hạnh khi được gặp ngài, tiên sinh Malfoy, và cả phu nhân Narcissa xinh đẹp.” Xét thấy có Holdle ở đây, nên tôi chọn cách im lặng, chỉ cúi chào thể hiện sự tôn trọng như Holdle.

"Đương nhiên, chúng tôi cũng vậy, thật vinh dự khi có thể gặp được tộc trưởng kế nhiệm của gia tộc Brian ở chỗ này." Lucius chào đón chúng tôi bằng giọng ngâm vịnh độc nhất vô nhị, phu nhân Narcissa đứng ở bên cạnh ông ta nở nụ cười nhạt, mà trên mặt Draco đứng bên cạnh lại có một đám mây đỏ đáng ngờ. Trái ngược với vẻ vênh váo hống hách thường có, anh ấy hơi hơi nghiêng đầu, không nhìn về phía chúng tôi.

Dưới sự dẫn dắt của Lucius, chúng tôi đã cùng nhau đi bộ đến khu vực thi đấu và xem quan sát cuộc thi trong lô ghế của gia tộc Malfoy.

Khi trận đấu kết thúc, tôi vẫn còn nhớ rất rõ khoảng thời gian khi các Veela xuất hiện, không khí như bị đông cứng lại, các quý ông xung quanh tôi đều vẫn thể hiện được sự lý trí của họ, nhưng khi tôi nhìn ra ngoài, vẫn còn có thể nhìn thấy rất nhiều nam sĩ bị Veela làm cho thần hồn điên đảo, không ít người làm ra những động tác kỳ lạ, hoặc là dứt khoát muốn xoay người lao xuống sân, khiến người ta không biết nên khóc hay cười. Không khó nhìn ra khuôn mặt của những nữ sĩ ngồi bên cạnh bọn họ đều có chút xấu hổ.

Nhớ lại đến đây, tôi cố ý nghiêng mặt nhìn Draco, khi trận đấu kết thúc thì vợ chồng Malfoy mời Holdle đi gặp một số người bạn của họ, nghe nói là một vài thành viên chủ chốt của Bộ Pháp thuật. Holdle có trách nhiệm của riêng mình, nên tự nhiên vui vẻ đi trước. Cho nên Draco có trách nhiệm đưa tôi trở lại lều trước.

Không thể không nói, cứ mỗi lần lâu không gặp nhau, khi gặp lại đều có thể nhìn thấy một anh càng trưởng thành hơn, gò má của chàng trai đã hoàn toàn nhô ra, khung xương to lớn, đôi mắt sáng người, mái tóc vàng hoe dịu dàng như nước dưới ánh trăng. Khiến tôi có chút hoảng loạn.

“Em nhìn anh chằm chằm để làm gì?” Có lẽ ánh mắt của tôi dừng lại quá lâu nên đã thu hút sự chú ý của anh.

“Nhìn vẻ đẹp trai của anh.” Lời nói ra khỏi miệng mới ý thức được câu này lộ liễu như thế nào, nhưng mà tôi còn chưa kịp mở miệng cứu vãn, thiếu niên kia cũng đã mặt đỏ tới mang tai. Trông rất là xúc động: "Là lời nói thật sao.” rồi bổ sung thêm một câu đơn giản như tiểu nhân đắc chí.

“Anh... anh, làm sao.” Sao lại ấp a ấp úng thế này.

Draco đêm nay thật sự là không bình thường. Khiến tôi không khỏi có chút sinh nghi: "Hôm nay sau khi anh trở về đã xảy ra chuyện gì sao?" Draco nghe vậy thì tặng cho tôi một cái nhìn thật sâu, nhưng không nói gì. "Rốt cuộc là làm sao vậy? Anh đừng nhìn em như vậy."

"Nếu như, nếu như anh nói em thực sự sẽ trở thành một Malfoy, em..."

"Cái gì?!" Trở thành một Malfoy? Anh ấy đang nói đùa sao?!

"Thực ra, cha anh cũng đã đề cập đến chuyện này với anh kể từ cái lần ông ấy nhìn thấy em ở ga xe lửa lần trước, mà hôm nay, ông ấy cũng biết chuyện buổi sáng anh ở trong lều của em."

"Vậy nên mới có một quyết định hoang đường như vậy?!" Tôi không khống chế được mà cất cao giọng. Được rồi, tôi biết thế giới phù thủy vẫn còn ở thời đại cổ xưa, nhưng mà, hôn nhân sắp đặt? Hay hôn nhân gia tộc? Quá hoang đường rồi. Dùng ngón chân cũng có thể biết lão Malfoy chủ động đề cập đến điều này không vì gì khác mà chính là dòng họ của tôi.

Lời nói của tôi rõ ràng đã kí©h thí©ɧ Draco, so với cái vẻ ấp a ấp úng lúc trước, anh ấy cũng đã hơi kích động lên rồi: "Hoang đường! Em còn dám nói vậy sao!"

“Bằng không thì sao, chẳng lẽ anh vẫn còn trông mong việc em cảm tạ đại ơn đại đức?” Tôi càng không nói nên lời: “Cần em nói lời một câu cảm ơn ngài, Malfoy lão gia sao?

"Em... Em."

“Hơn nữa, khai giảng tới đây anh cũng lắm mới học năm thứ tư, anh không cảm thấy quá gấp gáp sao?” Nhìn bộ dạng tức giận của Draco, tôi cũng nhận ra giọng điệu của mình có chút quá trớn, nên lúc nói chuyện cũng hơi dịu giọng hơn.

Quả nhiên, Draco cũng bình tĩnh lại một chút, nghiêm túc nói: "Cha anh cũng đã gặp mẹ anh khi còn đi học, vì vậy họ đã lập tức đính hôn ngay sau khi tốt nghiệp. Ông ấy hy vọng, anh cũng sẽ như vậy..."

Tôi nắm bắt được lỗi trong câu nói của anh: "Nhưng nếu chỉ là như vậy, tại sao anh không tìm đến mấy người như Daphne chứ?"

"Anh..."

"Hơn nữa không phải anh cũng xem thường vụ của Zabini sao, thế nào, anh cũng chuẩn bị muốn được Slytherin khinh bỉ sao?" Mặc dù tôi cũng không phải là một Gryffindor có hứng thú với nhà mình, nhưng sự thật thì tôi là một Gryffindor, huyết thống cũng không thể che giấu được sự thật này. Mà ở trong Hogwarts thì ai cũng biết ý nghĩa của chuyện này là gì. Chưa kể Draco còn là thủ lĩnh của Slytherin.

Tất nhiên, đổi lại chính là sự im lặng của Draco, chỉ là dù thế nào tôi cũng không nghĩ tới tiếp đó anh lại nói: "Em nghĩ rằng anh chưa bao giờ nghĩ đến những điều này sao... Nhưng mà, nếu anh đã nói với em những chuyện này, điều đó có nghĩa là anh đã đưa ra quyết định."

Bây giờ, đến lượt tôi không nói được câu gì... Có lẽ vì tôi chưa bao giờ nhìn thẳng vào vấn đề này, cho nên khi nghe Draco nói những câu này thì tôi cứ không ngừng dùng đủ loại lý do qua loa tắc trách để ngăn anh ấy, cho đến bây giờ, tôi cũng không nghĩ ra bất kỳ lời nói nào có thể để tôi dùng làm cái cớ nữa: "Anh... Anh, chúng ta mau đi về đi, bên ngoài thật lạnh."

Chạy trối chết, tôi vứt bỏ Draco và chạy về lều một mình, sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi nằm vật trên giường, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu nói của Draco vừa rồi: "Em có nguyện ý... Malfoy hay không" "... Đính hôn... " "Quyết định của anh... ”, trong lúc trằn trọc, tôi không thể phân biệt được mình đang mơ hay đang tỉnh.

Đột nhiên bên ngoài lều có tiếng la hét, tiếng ồn ào kéo tôi ra khỏi giấc mộng. Tôi vội vàng khoác chiếc áo choàng phù thủy rồi lao ra ngoài. Đúng rồi, sao tôi có thể quên mất chuyện này chứ.

Chạy một mạch đến chỗ có tiếng người ồn ào nhất, tôi thấy một nhóm người mặc áo choàng đen đang vẫy đũa phép một cách bừa bãi ở đằng xa, cười đùa rồi đốt cháy các lều xung quanh, mọi người tản ra thành từng nhóm và chạy loạn khắp nơi.

“Em đến đây làm gì.” Tay tôi bị người khác bắt lấy, xoay người thật mạnh, tôi bị kéo vào vòng ôm của người đang đi tới. Là Draco.

“Em, em, Holdle đâu rồi?” Lúc này, tôi thậm chí còn không thể quan tâm đến Karen và Ginny, tôi nghĩ rằng họ đã an toàn, nhưng mà nếu như Lucius cũng tham gia vào các Tử thần Thực tử tối nay, thì Holdle nên ở đâu? Nghĩ đến đây, lòng tôi càng căng thẳng" "Anh ấy..."

Draco nhận ra sự hoảng sợ của tôi, anh an ủi: "Đừng lo lắng, hiện tại bọn họ nhất định rất an toàn..."

"Bùm —" Một âm thanh phát ra từ phía bên cạnh chúng tôi, thì ra là Ron vấp phải một cành cây, Hermione và Harry, người chạy ngay sau anh ta cũng nhìn thấy chúng tôi, ánh mắt khi nhìn về phía tôi và Draco của họ đều có chút kỳ lạ. Nhưng Hermione lại bày ra bộ dạng đã hiểu rõ.

“Ha ha, tao còn đang thắc mắc không biết là ai, đi đường mà còn có thể vấp cây ngã. Thật đúng là ngu ngốc.” Khi Draco đối mặt với bộ ba Harry thì đúng là anh chưa bao giờ lưu lại chút tình người nào.

“Malfoy, giữ mồm miệng sạch sẽ một chút!” Harry đã rút đũa phép ra và tức giận chỉ vào Draco.

Tôi vội vàng ngăn cản bọn họ tranh cãi ở chỗ này: "Mấy người đang làm cái gì vậy, việc cần làm bây giờ là cần tìm nơi an toàn trước! Mọi người đều là học sinh Hogwarts, không phải sao?"

Hermione gật đầu đồng ý, kéo Harry sang một bên, dường như cũng nhận ra đây không phải là thời điểm thích hợp để gây gổ, Draco từ chối cho ý kiến liếc mắt nhìn tôi, kéo lấy tay tôi rồi xoay người rời đi. Để lại nhóm ba người Harry.

Mà bọn họ sau khi do dự nhìn chúng tôi một lúc, cũng quay người chạy ngược hướng với chúng tôi.

Draco đưa tôi trở lại khu trại thứ 3, lúc này tôi mới phát hiện ra rằng hầu hết mọi người ở đây đều chỉ đứng sau bức màn và quan sát bên ngoài, khu trại này không hề hoảng loạn giống như bất kỳ khu nào, vừa nãy chạy một mạch cho nên tôi không để ý đến những thứ này. Có lẽ Tử thần Thực tử cũng sẽ không đến nơi này. Đối với bọn họ mà nói, chỉ có Muggle mới mang đến cảm giác hứng thú.

Sau khi bình tĩnh và suy nghĩ lại, tôi cũng không còn lo lắng cho Holdle nữa. Đến lúc này tôi cũng mới nhận ra rằng bàn tay của mình vẫn đang được Draco nắm.