Chương 22

Một tuần sau, Karen và tôi lên chuyến tàu Hogwarts, chào đón một năm thứ ba biến hoá thất thường.

"Cynthia, cậu làm sao vậy? Từ khi lên xe đến giờ cậu vẫn luôn cúi đầu..." Karen lo lắng hỏi tôi, dưới sự dẫn dắt của Karen, mấy ngày qua chúng tôi đã chơi đến cùng trong thế giới Muggle, công viên giải trí, thủy cung, thậm chí Karen còn dẫn tôi đến cả nhà hàng thức ăn nhanh để trải nghiệm một lần, càng tiếp xúc với thế giới mà tôi từng sống này, tâm lý của tôi lại càng vùng vẫy. Tôi thường không tự chủ được mà xuất thần, nhưng may mắn thay, Karen chỉ nghĩ tôi giống như Zabini, là một đứa trẻ của gia đình phù thủy, những điều này là không thể được chấp nhận.

Đã hai năm kể từ khi tôi đến đây. Tôi đã cố gắng để quên đi rất nhiều vấn đề. Kể từ sau khi biết được sự thực là mình đã xuyên qua ở St. Mungo, tôi ngay lập tức buộc mình phải hòa nhập vào thân phận này. Nhưng thực ra mỗi khi trời tối yên tĩnh, tôi đều sẽ không kìm được mà nhớ lại quá khứ của tôi. Vì sao, một chiếc đĩa lại lại khiến cho tôi xuyên đến thế giới của cuốn tiểu thuyết này. Tại sao, cái tên Cynthia này hoàn toàn không hề được nhắc đến trong cuốn tiểu thuyết, tại sao, Dumbledore lại bị thương bởi phép thuật. Tôi có quá nhiều câu hỏi vì sao... Nhưng mà, tất cả những thứ này, cho dù tôi có nghĩ đến vỡ đầu thì cũng không hiểu. Cho nên tôi chỉ có thể đè nén tất cả nỗi sợ hãi và lo lắng của mình và giả vờ như không có gì.

Đôi khi, cuộc sống, cũng chỉ có thể lựa chọn chấp nhận.

Chỉ là sắp tới là năm thứ ba của trường Hogwarts, tôi nhớ rõ ràng rằng sau cuộc thi Tam Pháp Thuật trong năm nay, toàn bộ thế giới phù thủy đêu sẽ bị bao trùm trong sự lo lắng, sự trở lại của Voldemort, sự ngông cuồng của Tử thần Thực tử và cái chết của vô số người. Mặc dù vài năm sau, mọi thứ đều sẽ tiêu tan thành mây khói, nhưng nó là do bao nhiêu hy sinh để đổi được chứ? Hơn nữa, những người hy sinh đó không chỉ còn là một cái tên trong cuốn tiểu thuyết đó nữa, bọn họ đã trở thành bạn của tôi. Tôi sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ biến mất...

Trong hai năm này, tôi đã từng mâu thuẫn, từng đấu tranh và cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng tôi cũng vẫn luôn rụt người lại. Đã đến lúc, tôi cần phải đưa ra một số quyết định. Trước khi cuộc trốn thoát lớn nhất đó bắt đầu, hãy thay đổi những người tôi yêu mến, xóa tan vận mệnh.

Đầu tiên, tôi nghĩ, tôi cần phải tìm ra nguyên nhân thoát khỏi cốt truyện tiểu thuyết của vài chuyện lúc trước. Và những điều này chắc là ở trên người Dumbledore. Có lẽ...

Thấy tôi chậm chạp không có phản ứng, Karen đăt tay lên trán tôi, đánh thức tôi từ trong cơn suy nghĩ.

"Có chuyện gì vậy?"

"Cynthia, cậu không sao chứ? Vừa nãy mình gọi cậu rất nhiều lần mà cậu không trả lời."

Nhìn thấy vẻ lo lắng không thể ngăn cản trên gương mặt của Karen, tôi duỗi tay ra ôm lấy cậu ấy: “Đừng lo lắng, mình không sao, vừa nãy chỉ hơi xuất thần chút thôi.” Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cậu ấy, tôi hơi tựa đầu vào vai Karen. Đúng vậy, bất kể tôi là ai, bây giờ tôi đang là Cynthia Brian, và tôi cần bảo vệ những người quan tâm đến tôi.

"Không biết ai sẽ là giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm nay nhỉ, Zabini nói, hiện tại cũng chẳng có ai muốn đến Hogwarts dạy cái bộ môn này nữa, đó quả thực là câu thần chú kinh khủng nhất!” Karen rảnh rỗi nói với tôi vài chuyện, mà dưới sự nhắc nhở tình cờ của cậu ấy, tôi mới nhớ đến vị giáo sư đặc biệt này. Ông ấy sẽ là bước đầu tiên trong kế hoạch của tôi.

Sau khi đến Hogwarts, chúng tôi trực tiếp đến hội trường dưới sự dẫn dắt của giáo sư McGonagall, năm nay Mũ phân loại lại sáng tác ra một bài rất độc đáo, thu hút vô số người đến tìm tòi nghiên cứu, đương nhiên, người tò mò nhất là những học sinh năm nhất, em trai của Colin cũng đến trường Hogwarts trong học kỳ này, khi cậu ta được phân đến Gryffindor mà không hề nằm ngoài suy đoán, trên chiếc bàn dài của Slytherin đã nổ ra một tràng cười trộm, bởi vì cậu bé thấp bé này, thậm chí đến đi bộ còn lảo đảo nghiêng ngả, khi đi ngang qua Hagrid, suýt chút nữa đã bị vấp ngã.

Tôi ôm trán, được rồi, Gryffindor.

Sau khi dùng bữa xong, Dumbledore đứng dậy và thông báo một số quy định cho năm mới, và cả những chủ đề sẽ được lặp lại hàng năm như khu rừng cấm, việc phê chuẩn đến Hogsmeade.

Và dĩ nhiên còn có.

— "Tôi cũng rất tiếc phải thông báo với các trò rằng năm nay sẽ không có cuộc tranh Cúp liên nhà Quidditch nữa."

Câu này vừa nói ra, học sinh bên dưới đã sôi sùng sục, Harry nhất thời kích động nhất mà đứng lên hét tại sao, cũng may mà Hermione ở bên cạnh giữ anh ta lại, khi tôi nhìn sang bàn Slytherin, quả nhiên thấy khóe miệng Draco nhếch lên nụ cười chế giễu, anh không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào trước tin tức này, có lẽ anh ấy đã biết được tin tức này từ Lucius rồi.

Dumbledore khẽ vẫy tay và nói: "Yên lặng. Tôi nghĩ khi các trò biết rằng sẽ có một trận đấu lớn hơn tổ chức ở Hogwarts, thì các trò sẽ không cảm thấy thất vọng về việc hủy Cúp liên nhà nữa đâu, cuộc thi lần này sẽ bắt đầu vào tháng 10, đến lúc đó —"

"Bang —" Một tiếng động lớn cắt ngang lời nói của Dumbledore, khi mọi người quay đầu lại, một tia chớp xẹt qua, chiếu rọi người đàn ông đột nhiên xông vào. Thoạt nhìn, đó là một người đàn ông đang đi khập khiễng và phải chống nạng. Lần thứ hai nhìn...

Mặc dù miêu tả về Mắt Điên trong tiểu thuyết vốn đã cực kỳ đáng sợ, nhưng khi tận mắt chứng kiến, tôi vẫn nhịn không được mà há hốc mồm, đây là một người như thế nào chứ, gương mặt đó, giống như xác chết một nghìn năm vậy, từng vết sẹo uốn éo hiện đầy mặt ông ta, mà thứ đáng sợ nhất chính là cái mắt kỳ lạ, cứ thẳng tắp nhô lên như vậy, đột nhiên to ra, chuyển động, rồi lại thu về. Có nữ sinh nhát gan đã không nhịn được mà nôn ra.

Dumbledore cũng không ngạc nhiên đối với vị khách mới đến này, ông bình tĩnh chào hỏi: "Ồ, Moody, cuối cùng thì cậu cũng đến rồi." Ông ta bắt tay với Moody, người đã đi đến bên cạnh ông ta: "Để tôi giới thiệu với mọi người, giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới của chúng ta, giáo sư Moody."

Phía dưới vang lên một vài tiếng vỗ tay. Hầu hết mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong sự ngạc nhiên trước sự xuất hiện của ông ta, nhưng Moody cũng không buồn quan tâm mà ngồi vào chỗ trống dành cho giáo sư, lấy ra một bình rượu mang theo bên mình.

Dumbledore tiếp tục đề tài vừa rồi: "Tôi vừa nói đến đâu rồi nhỉ? À, được rồi, đến lúc đó sẽ có hai trường khác đến Hogwarts, ôi những đứa trẻ thông minh, tôi nghĩ một số trò chắc hẳn cũng đã đoán ra rồi, đây chính là — cuộc thi Tam Pháp Thuật."

"Nhưng vì lợi ích của vài học sinh không biết, tôi nghĩ mình vẫn nên giải thích một chút, cuộc thi Tam Pháp Thuật..."

“Vào tháng 10, hiệu trưởng của Beauxbatons và Durmstrang sẽ đưa những học sinh xuất sắc nhất của họ đến đây, và đến Halloween sẽ chính thức lựa chọn ra các dũng sĩ... Tất nhiên, cuối cùng tôi vẫn phải nói với các trò rằng người chiến thắng sẽ nhận được một ngàn Galleons vàng."

Ngay khi những lời này phát ra, các học sinh bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán, hai người Fred nháy mắt với nhau trông có vẻ phấn khích, chuyện này với bọn họ mà nói sẽ là một nguồn thu tiền khá lớn. Nhưng mà Dumbledore nhanh chóng khiến bọn họ vỡ mộng, cuộc thi Tam Pháp Thuật quá nguy hiểm, tuy rằng đã được tái tổ chức, nhưng xét đến vấn đề an toàn cho nên ban tổ chức chỉ cho phép học sinh đủ mười bảy tuổi tham gia, rất nhiều học sinh vốn có lòng muốn thử đã lộ vẻ mặt bất mãn.

Vừa bước ra khỏi hội trường, mọi người bắt đầu không e dè gì mà than thở, nhưng mà cũng có rất nhiều người thấy không có hứng thú với chuyện này, dù sao vừa rồi Dumbledore cũng nói cuộc thi này rất nguy hiểm, có rất nhiều người đã chết vì nó. Mà ngược lại tôi lại khá tò mò với việc không biết Durmstrang sẽ đưa học sinh nào đến thi, ở trong tiểu thuyết tôi cũng không thấy Holdle, nhưng vì nhiều thứ hiện đang đi chệch hướng, mà tôi cũng thấy Holdle rất ưu tú, có lẽ anh ấy cũng sẽ được đưa tới. Chỉ cần anh ấy không trở thành dũng sĩ, thì sự xuất hiện của anh ấy, sẽ trở thành hỗ trợ lớn nhất của tôi.

Vào ngày đầu tiên của học kỳ mới, Harry, Ron và Draco đã xảy ra xung đột, ẩu đả với nhau, và đã thu hút Moody Mắt điên đến.

Ginny, Karen và tôi đang chuẩn bị đến hội trường để ăn tối, còn chưa kịp đi đến thì đã đúng lúc nhìn thấy Moody đang biến Draco thành một con chồn sương, tôi liếc nhìn sang cầu thang bên cạnh, giáo sư McGonagall đang đi từ trên tầng xuống. Rõ ràng là chưa chú ý những gì đã xảy ra bên dưới.

“Giáo sư McGonagall!” Tôi hét lên một tiếng, đây là điều duy nhất tôi có thể làm được. Bàn tay cầm đũa phép của Moody hơi dừng lại khi nghe thấy tiếng kêu chói tai của tôi, mà giáo sư McGonagall cũng thò đầu ra khỏi cầu thang sau khi nghe thấy tiếng hét của tôi. Mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi không thể làm gì khác hơn là phải giả vờ cúi đầu.

“Có chuyện gì vậy?” Khi nhận ra có điều gì đó không ổn, vị giáo sư luôn nghiêm túc sải bước đi nhanh xuống: “Giáo sư Moody, ngài đang làm gì vậy...” Bà ấy nhìn chằm chằm vào con chồn sương trên mặt đất và nhìn lướt qua đám người Goyle và Harry.

"Đây là hình phạt nhỏ có điều răn lớn. Một học sinh không nghe lời." Vẻ mặt Moody dửng dưng, nhìn khuôn mặt xấu xí của ông ta khiến tôi không kiềm chế được tức giận, một giáo sư mà lại làm nhục học sinh của mình như thế này, nhất là khi tôi biết, ông ta chỉ là một đồ giả mạo. Bàn tay có chút run rẩy của tôi bị Ginny đứng bên cạnh cầm lấy.

Khi tôi lại ngẩng đầu lên, giáo sư McGonagall đã khôi phục nguyên hình cho Draco: "Được rồi, các trò đi ăn cơm trước đi. Chỗ này có tôi và giáo sư Moody rồi." Nửa câu sau này rõ ràng rất bất đắc dĩ.

Tuy rằng với tư cách là viện trưởng Gryffindor nhưng ở trong lòng giáo sư McGonagall, học sinh nào cũng nên được tôn trọng. Một vị giáo sư như vậy chắc chắn sẽ vĩ đại không thua kém bất kỳ ai.

Vào lúc này, Draco đang đứng lên với sự giúp đỡ của đám người Goyle, anh ấy không cam lòng trừng mắt liếc Moody, cuối cùng ánh mắt của anh ấy đã giao với tôi, nhưng lại ngay lập tức tránh đi.

Tôi không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý vì những hành động của mình trước mắt mọi người, cho nên đã nhanh chóng bước vào hội trường cùng với đám người Ginny, ở trên trên bàn cơm Gryffindor, học sinh năm bốn do Ron cầm đầu đang cười không ngừng, nhưng cũng không có ai quan tâm đến hành động vừa nãy của tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đối mặt với những lời chế giễu của Harry và Ron, cùng sự hả hê của những người khác, xin lỗi vì bây giờ tôi không thể nào tiếp tục dùng cơm dưới một bầu không khí như vậy, cho nên đã lén chạy ra ngoài một mình.

Vừa rẽ vào góc lại bất ngờ gặp Draco ở hành lang, trải qua chuyện vừa rồi, một người tâm cao khí ngạo như anh làm sao có thể chịu đi vào hội trường để bị mọi người chế giễu được. Đối với một người thừa kế Malfoy được đặt ở chỗ cao từ khi còn nhỏ mà nói, chuyện này không khác gì một sự sỉ nhục.

"Anh, anh không sao chứ..." Tôi không biết nên an ủi hay lựa chọn im lặng, dù sao có nhiều chuyện, nhắc đến, cũng là một loại tổn thương.

Anh ấy né tránh ánh mắt của tôi, quay mặt đi "..."

Tôi nhìn xung quanh, có vẻ bất cứ lúc nào có người qua lại, vì vậy tôi bước tới kéo Draco đi về phía hồ nước. Bởi vì là giờ ăn cơm nên khu hồ nước vắng tanh. Việc chủ động nắm tay anh ấy như này làm trong lòng tôi có chút bối rối. Nhưng tôi lại coi nó như là chuyện đương nhiên. Có lẽ, tôi thực sự nên lắng nghe tiếng lòng của mình một chút.

Tôi chạm vào đôi bàn tay to mảnh khảnh, gân cốt rõ ràng của anh ấy. Đôi tay ấy có hơi lạnh và hơi run, nhưng không bất kỳ sự phản kháng nào, một lúc sau, anh ấy cũng nắm chặt lấy tay tôi.

Từ những gì tôi biết về anh ấy trước đây, cái vị tiểu quý tộc này hẳn là hận không thể rống lên một phen, nhưng anh ấy lại chỉ lặng lẽ nắm tay tôi, không nói tiếng nào. Có một cơn gió nhẹ từ bên hồ thổi qua, trêu chọc từng sợi tóc tôi, lướt qua mặt anh ấy, nhưng anh ấy vẫn đứng ngây người như cũ. Khi tôi nhịn không nổi mà đưa tay kia ra để gẩy những sợi tóc đó đi, ngược lại lại bị anh ấy bắt lấy.

"Cảm ơn."