Chương 33

"Em làm sao vậy? Dumbledore đã nói gì với em vậy?" Draco khó hiểu trước những lời nói đột ngột của tôi và nhìn tôi đầy lo lắng.

Draco trước mặt làm cho người ta không thể nào liên tưởng đến người con trai luôn luôn giễu cợt mỉa mai Ron Harry, tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh: "Không sao đâu, chỉ là em đột nhiên nghĩ đến chuyện đó thôi, anh biết đó, có đôi khi em đặc biệt thích suy nghĩ lung tung."

Draco bất đắc dĩ ôm lấy tôi: "Em thật là... Để anh đưa em trở về ký túc xá."

Cũng một con đường, cùng một người, tôi còn nhớ khi mình mới vào Hogwarts, Draco cũng từng đưa người bị "lạc đường" là tôi trở về phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, sự nhẹ nhàng của một quý tộc kiêu ngạo như anh đã bị quá nhiều người xem nhẹ: “Tại sao anh lại chán ghét Harry đến vậy?"

“Ghét một người còn cần lý do sao?” Draco cau mày, có vẻ không hài lòng khi tôi nhắc đến Harry.

"Draco! Vừa rồi em cũng đã nói với anh rồi mà, có chuyện gì anh cũng phải nói cho em biết?" Người đã từng ở ngoài vở kịch như tôi luôn luôn cảm thấy việc Draco vươn tay ra với Harry khi vừa mới vào học chính là có ý muốn làm bạn với anh ta.

Suy nghĩ hồi lâu, sau đó tôi nghe được câu trả lời của anh: "Anh, cũng không hẳn là chán ghét cậu ta, chỉ là quan niệm của bọn anh khác nhau thôi." Tôi hơi kinh ngạc nhìn Draco, hóa ra trong lòng anh cũng đã nhìn thấu mối quan hệ giữa anh và Harry như vậy, giáo dục thời thơ ấu của Draco chính là huyết thống quý tộc là trên hết, anh lớn lên bằng việc được một đám người đẩy lên trên đỉnh, và Harry, người phải chịu rất nhiều đau khổ trong gia đình Dursley từ khi còn nhỏ, ngay từ đầu họ đã có rất nhiều sự khác biệt.

Đây cũng không phải là vấn đề gì to tát, chỉ là hai con người tiêu biểu nhất dưới hai nền giáo dục khác nhau. Định mệnh đã định bọn họ không thể là bạn, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ phải đối địch với nhau.

"Thế thì tại sao anh vẫn nhằm vào Harry và Ron, mỗi lần nhìn thấy mặt nhau liền đấu võ mồm làm gì?"

"Anh chỉ nói là anh không ghét cậu ta, nhưng anh càng không thích họ hơn." Có vẻ như việc Harry đã chọn Ron và từ chối lời đề nghị của Draco chính là căn nguyên của tất cả những điều này. Đúng là một lý do khiến người ta không biết nên khóc hay cười: "Nhưng mà, em gái của Ron, Ginny là bạn tốt của em, anh sẽ không phản đối đấy chứ?"

Tôi muốn thăm dò xem Draco ghét Ron đến mức nào, nhưng anh đáp lại một cách thản nhiên: "Anh sẽ không can thiệp vào quyền kết bạn của em, hơn nữa, anh cũng đã biết về mối quan hệ của thân mật giữa em và Weasley mà."

Hả, Weasley? Trước khi tôi kịp phản ứng thì Draco đã lấy trong túi ra một món đồ trang sức hình bông hoa màu bạc: "Này, cho em." Hóa ra anh ấy đã biết tất cả mọi chuyện... Trong dịp lễ Giáng Sinh, Fred có tặng cho tôi một món trang sắc rất tinh xảo, nhưng vì món quà đó khiến tôi thấy có hơi xấu hổ nên tôi đã cất nó đi.

“Anh mở ngăn kéo của em sao?” Rõ ràng tôi đã đặt nó vào trong ngăn kéo bàn trang điểm, thế mà Draco còn biết là ai tặng. Em cũng không tức giận, chỉ có hơi tò mò và buồn cười: “Lại còn cố ý mua đồ trang sức tặng cho em?"

Anh đen mặt lại, lần này cho dù tôi có giả vờ tức giận như nào thì anh cũng không chịu nói ra một chữ nào, anh chỉ cứng rắn dúi vào tay tôi món đồ trang sức đó: "Được rồi, mọi chuyện kết thúc rồi, em mau đi vào đi. Ngày mai anh sẽ quay lại tìm em."

"Đúng là quỷ hẹp hỏi, ngày mai em không rảnh để gặp anh đâu, em có hẹn với Holdle rồi."

Draco rất bất mãn với biệt danh mới mà tôi đặt cho anh, anh trừng mắt nhìn tôi và tức giận xoay người rời đi: "Ai muốn gặp em chứ, chỉ là phép lịch sự nên mới nói vậy thôi." Anh ấy đi để lại một mình tôi đứng im cười to. Anh ấy như vậy thực sự có chút đáng yêu, chỉ là tôi cũng không có ý định nói câu này với anh. Dừng tay đúng lúc là rất quan trọng.

Thông qua Quý bà béo, tôi bước vào phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, hầu hết mọi người vẫn đang trò chuyện trong phòng sinh hoạt chung, khi bọn họ nhìn thấy tôi bước vào, một số người đã dừng lại và ánh mắt của họ cứ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi chỉ mong rằng những những con sư tử nhỏ không cho tôi vài tội danh như là phản bội Gryffindor, tôi không đảm đương nổi đâu.

Ánh mắt tôi tiếp xúc với Hermione, chị ấy mỉm cười thân thiện với tôi và tiếp tục bê chồng sách nặng nề của mình, nhưng ngược lại Harry và Ron, người ngồi bên cạnh chị ấy thì lại có chút xấu hổ, cũng đúng thôi, tôi là bạn gái của kẻ thù số một của họ là Draco, đồng thời cũng là bạn học có quan hệ không tệ với bọn họ, thân phận như vậy thực sự khó chấp nhận mà.

Tôi cũng không định để mọi người tiếp tục tham quan mình như vậy, tôi trở về ký túc xá, thử thách thực sự chính là lớp học Độc dược ngày mai, lên lớp cùng với các học sinh nhà Slytherin, tôi hy vọng Greengrass sẽ không quá xúc động.

Karen hiển nhiên đã sớm đợi tôi ở trong phòng ngủ: "Mình biết cậu nhất định sẽ đợi mình ở đây mà, cứ việc hỏi đi." Karen liếc xéo tôi rồi thản nhiên nói: "Ai muốn hỏi cậu chứ, đừng quên, mới vừa rồi là ai nói là phải kể rõ? Hẳn là cậu nên thú nhận đi."

Thực sự thua cậu ấy mà: "Vậy để mình kể, sau này đừng hỏi lại mình đấy nhé." Tôi không cho Karen có thời gian phản đối. Tôi tiếp tục nói: "Như cậu thấy đấy, bọn mình đang ở bên nhau, đêm Giáng sinh anh ấy đã mở miệng nói trước, mình đồng ý. Vậy đó. Thế là xong. "

"Cậu, cậu..."

"Cậu cái gì mà cậu, đi ngủ đi, lúc trước mình cũng có hỏi về chuyện của cậu và Zabini đâu, cậu đừng quên rằng ngày mai giáo sư Snape sẽ kiểm tra lại những bài học trước đây trong lớp Độc dược đấy."

Đánh trúng điểm yếu, Karen quả nhiên đã quên mất việc giáo sư Snape nói sẽ kiểm tra những gì chúng tôi đã học được trong học kỳ trước: "Sao cậu không nói sớm hơn, mình, mình đi đọc sách, cậu nghỉ ngơi trước đi."

"Ôn tập cho tốt đi. Mình đi ngủ trước."

Đối với hầu hết tất cả học sinh ở Hogwarts, giáo sư Snape và giáo sư McGonagall là nỗi sợ hãi lớn nhất của họ, người trước thì luôn lạnh lùng và im lặng còn người sau thì nghiêm khắc với mọi học sinh. Cho dù như thế nào thì ở trên lớp của bọn họ, đều không dung chút qua loa nào.

Thành tích môn Độc dược của Karen vẫn luôn ở mức thê thảm, nói chung chính là Colin đứng hạng chót cho cậu ấy, mỗi lần Snape hỏi một câu hỏi, đó luôn là thời điểm đáng sợ nhất của cậu ấy, chỉ là hầu hết thời gian, Snape cũng không buồn đặt câu hỏi cho học sinh Gryffindor, nhưng là nếu đó là một buổi khảo sát học tập thì học sinh Gryffindor có thành tích kém sẽ không một ai có thể thoát được.

Sáng hôm sau, Ginny và tôi đều hiểu ý mà mỉm cười khi nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của Karen, Karen không khỏi than thở: "Cái này chắc chắn là do di truyền, các cậu đều sinh ra trong gia đình phù thủy, không giống mình, hoàn toàn không có tài năng gì cả, môn Độc dược quả thực là ác mộng của mình."

Tôi đưa chiếc bánh mì với mứt dâu cho Karen, sau đó bùi ngùi nói: "Phải là ác mộng của mình với Ginny mới đúng chứ."

"Tại sao chứ? Điểm số môn Độc dược của các cậu tốt như vậy mà?"

“Bởi vì bọn mình phải ngồi cùng bàn với cậu và Colin.” Ginny nói toạc ra: “Mỗi lần để cho hai người đυ.ng vào nồi nấu thuốc, mình và Cynthia đều phải phụ trách thu dọn cục diện rối rắm của hai người."

“Merlin trên trời, mình sẽ không bao giờ ngồi trước Colin nữa, mình vẫn còn nhớ rất rõ cái lần bị thương trước đấy.” Nghĩ đến cái lần bị đổ nồi nấu thuốc, tôi không khỏi rùng mình.

"Này, các cậu đang nói mình à..." Colin đứng bên cạnh chúng tôi, cậu ta cũng có đôi mắt thâm đen giống như Karen, xem ra cũng là một người đã ôn tập suốt đêm qua.

"Chào buổi sáng, Colin."

"Chào buổi sáng. Cynthia, mình rất xin lỗi vì lần trước, mình không cố ý, cậu và Draco..."

Đây mới là trọng điểm, thật sự xin lỗi hay là muốn đến buôn chuyện, nhìn qua là thấy ngay: “Cynthia, chúng ta đi thôi, đến sớm để tranh một chỗ ngồi tốt đi, không nên ngồi trước mặt người xui xẻo nữa.” Karen luôn là một người thuộc trường phái hành động, trước khi tôi kịp thể hiện ra vẻ không kiên nhẫn, cậu ấy đã kéo tay tôi, tay khác thì cầm bánh mì đi ra khỏi hội trường.

Tôi nhìn Colin và mỉm cười, cậu ta đang xấu hổ nhìn chúng tôi, nhưng tôi cũng không có lời an ủi tốt đẹp nào để nói với cậu ta.

Bởi vì tôi đến lớp học hơi sớm nên trong phòng cũng không có nhiều người. Sau khi các học sinh Slytherin nhìn thấy tôi và Karen tiến vào lớp, bọn họ chỉ tiếp tục công việc riêng của mình, bộ dạng bình thản như thường. Astoria và cô bạn của cậu ta ngồi ở đầu phòng học, cậu ta nhìn tôi một cái, sau đó quay sang tiếp tục nói chuyện với những người khác.

Đây thực sự không phải là phong cách thường ngày của họ, thực sự không biết có phải Draco đã làm cái gì đó hay không, dù sao thì đây cũng coi như là một cục diện không quá tệ, tôi rất vui lòng tiếp nhận và ngồi xuống với Karen rồi mở sách ra. Khi Snape tiến hành kiểm tra bài học trong tiết, không ngoài dự liệu cả Karen và Colin đều trúng đạn, may mắn thay, cả hai đều có sự chuẩn bị tốt cho cuộc tấn công vào đêm qua cho nên họ đã vượt qua bài kiểm tra một cách suôn sẻ.

Sau khi tan học, tôi đến lối đi dạo ở tầng 1 để đợi Holdle một mình, sau khi đồ trang trí Giáng sinh được dọn đi, cả tòa lâu đài đã quay lại vẻ thần bí yên tĩnh vốn có, tuyết trắng dày đặc cho kín nó, lặng lẽ trôi qua năm tháng.

“Xin lỗi, anh có việc nên đến muộn.” Con người ấm áp trước mặt có chút khác biệt với ký ức đêm Giáng sinh, tôi nghiêng đầu mỉm cười: “Mọi chuyện đã giải quyết xong chưa?

“Ừm.” Trong bức thư tôi gửi cho Holdle, tôi đã giải thích đại khái cho anh ấy nghe về việc đến thăm trang viên Malfoy và đưa ra một lời giải thích mơ hồ về những gì đã xảy ra, điều mà ngay cả tôi cũng không thể tin được. Nhưng Holdle cũng không có gì hỏi, anh chỉ trả lời một câu đơn giản: "Giáng sinh vui vẻ."

Đây vẫn luôn là một người anh họ ân cần, người đã dành cho tôi nhiều yêu thương và sự tin tưởng.

"Kỳ nghỉ Giáng sinh thế nào? Mùa đông ở Hogwarts không quá tệ phải không?" Trường Durmstrang nằm ở một hơi cực hàn, nhìn vào đồng phục của bọn họ là đã hiểu rồi.

Quả nhiên, Holdle rất thoải mái với mùa đông ở Hogwarts: "Cái cảm giác ấm áp này thật tuyệt, suốt kỳ nghỉ anh đều dành để nghiên cứu quả trứng vàng kia, anh nghĩ anh đã biết cửa ải tiếp theo là gì rồi."

"Vậy thì chúc anh sớm thành công. Cuộc thi này có quan trọng với anh không?"

"Anh cũng không nhất thiết phải thắng, chỉ là dòng họ này đã định trước là anh phải dốc toàn sức để ứng phó.

Tôi đã biết điều này từ lâu, nhưng khi nghe Holdle nói thì vẫn cảm thấy thật sự khó chịu, ở cái thế giới này, hai người yêu thương tôi nhất đều phải gánh vách dòng họ của mình, những thứ cổ xưa và mục nát này thực sự đáng để tiếp tục sao? Sự bảo thủ của thế giới phù thủy đã khiến họ bị mắc kẹt trong quá trình phát triển của thế kỷ trước.

"Em tin tưởng anh. Chờ đến khi Cuộc thi Tam Pháp thuật này kết thúc, chúng ta hãy cùng nhau đi du lịch đi, Clares đã viết thư cho em, bọn họ đã đến Ấn Độ để nghỉ lễ Giáng sinh, các phù thủy ở đó rất khác với chúng ta. Chờ đến khi nghỉ hè bọn họ sẽ đưa em cùng đi du lịch, anh cũng đi cùng nhé."

Holdle vui vẻ chấp nhận lời mời của tôi. Khi Cuộc thi Tam Pháp thuật kết thúc, mọi chuyện cần thiết đều sẽ đi qua, chắc chắn là như vậy.