Chương 45

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Malfoy mở cửa, gia tình vừa rồi mở cửa nghênh đón chúng tôi xuất hiện ở cửa. Cung kính nói: "Thiếu gia, ngài Murs tới rồi. Ngài ấy nói có một cuộc hẹn với anh.”

"Dẫn ông ấy đến phòng khách đi."

"Vâng ạ." Gia tinh nghe được phân phó sau đó lập tức biến mất, Malfoy quay lại nhìn tôi: "Không phải vừa rồi em mới hỏi anh khi nào có thể khôi phục trí nhớ sao, hiện tại là có thể.”

Anh ấy dẫn tôi đi vào phòng khách, đứng bên cạnh gia tinh ở một bên là một lão tiên sinh tóc hoa râm, nhìn qua có vẻ là người ôn hòa hiền hậu, nhìn thấy tôi vàMalfoy đi vào, trên mặt ông ấy lộ ra nụ cười hiền lành: "Ngài Malfoy, đã lâu không gặp, tôi đã tìm được phương pháp giải thần chú theo phân phó của ngài." Ông ta dường như rất quen thuộc với Malfoy, cho dù là xưng hô cung kính, hay giọng nói đều mang theo thân thiết: "Phu nhân, mời ngài ngồi vào bên này."

Tôi nhìn Malfoy một chút, anh ấy khẽ gật đầu: "Không phải em muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ sao, còn không mau đi qua.”

Tôi đi tới sofa bên cạnh vị lão tiên sinh này, tôi do dự ngồi xuống: "Đừng sợ phu nhân, chỉ là một câu thần chú thôi." Ông ta lấy đũa phép ra, hướng về phía huyệt thái dương của tôi, trong miệng lẩm bẩm, sau đó thu hồi đũa phép rồi lấy từ trong tay áo lấy ra một bình thủy tinh, trong lúc đó tôi cũng không cảm nhận được cái gì, đành phải tiếp tục nghe ông ấy nói: "Đây là thuốc mà tôi đã điều chế, sau khi uống xong ngủ một giấc nghỉ ngơi, tỉnh dậy phu nhân sẽ nhớ tới phần lớn sự tình.”

"Phần lớn sự tình?" Tôi nghi hoặc nói: "Tại sao không phải là tất cả?”

Lão tiên sinh cười cười, trên khuôn mặt của ông ta tràn đầy dấu ấn năm tháng, bởi vì nụ cười mà nhăn nheo lại một chỗ, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, đây là một loại biểu tượng của sinh mệnh. Chứng kiến của năm tháng.

"Tôi đã từng trị liệu cho ngài rất nhiều lần, mười một năm trước, bởi vì tiếp xúc với phép thuật đen quá mức mạnh mẽ mà ngài đã bị nó làm thương tổn vĩnh viễn, đương nhiên, ngài đã nhận được trị liệu rất tốt." Ông ấy ôn hòa nâng tay tôi lên: "Ngài xem, trên tay ngài đã không còn những vết sẹo kia nữa, chỉ là trí nhớ của ngài cũng bởi vậy mà bị tổn hại."

Tôi khẽ gật đầu, đáp: "Đúng vậy, tôi nghe người ta nói, thỉnh thoảng tôi sẽ xuất hiện tình trạng trí nhớ rối loạn."

"Đúng vậy, đây là điều không thể khống chế, nhưng mà dưới tình huống có thể khống chế, cô không nên lựa chọn từ bỏ ký ức của mình." Ông ta không dùng kính ngữ, ngược lại giống như một ông lão đang dạy bảo vãn bối của mình: "Cho dù cô gặp phải chuyện gì, cũng không được phủ nhận quá khứ của mình, bởi vì đó cũng là cô, một cô chân thực nhất."

"Có điều gì không thể giải quyết được chứ? Khi tôi còn trẻ như hai người, tôi dũng cảm hơn hai người rất nhiều. "Ánh mắt hiền lành của ông ấy nhìn tôi rồi lại dời về phía Malfoy. Sau khi tiếp nhận ánh mắt của ông ấy, Malfoy chần chờ gật đầu.

Sau khi nói xong những lời này, ông ấy liền cáo từ với chúng tôi, rời đi dưới sự dẫn dắt của gia tinh.

Tôi nhìn Malfoy vẫn đứng ở cửa ra vào như cũ: "Ông lão này biết tôi." Đó là một giọng nói khẳng định. Từ trong những câu chữ của ông ấy, không khó để phát hiện ra rằng ông ấy là một trưởng bối rất quan tâm đến chúng tôi, và hiểu rõ chúng tôi.

"Murs tiên sinh vẫn luôn phục vụ cho gia đình Malfoy, kỳ nghỉ hè năm thứ tư ông ấy cũng ở đây."

"Là anh mời ông ấy đến khuyên tôi?"

Malfoy dừng lại, gật gật đầu: "Anh chỉ hy vọng em không ngu xuẩn và làm những chuyện tổn thương chính mình nữa. ”

"Anh rất quan tâm tôi." Tôi đưa ra kết luận: "Anh là nhận được tin tức tôi đến St. Mungo cho nên mới đến Hẻm Xéo để tìm tôi không phải sao." Tôi đứng dậy và đi đến trước mặt anh ấy: "Nhưng tại sao, tại sao sau khi anh va tôi ở bên nhau, anh lại có thể cùng Pansy... Tại sao anh lại có vô số chuyện xấu đếm không hết, tại sao, tôi lại nhận được một đôi găng tay đặt riêng không phải của tôi trong tiệm Borgin - Burkes.”

Tôi bình tĩnh hỏi ra một loạt nghi vấn, lại làm cho sắc mặt Malfoy khẽ động: "Em..."

"Không phải anh vẫn luôn hy vọng tôi sẽ hỏi anh sao? Như vậy bây giờ anh có thể giải thích rồi đó.”

"Đợi đến sau đêm nay, em sẽ khôi phục trí nhớ thôi."

"Nhưng mà cho dù có khôi phục trí nhớ thì tôi cũng sẽ không biết rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì không phải sao, cho tôi đáp án của anh đi." Có lẽ vì tôi không có ký ức trong quá khứ, tôi trở nên hùng hổ dọa người hơn. Nội tâm tôi cười nhạo chính mình trong quá khứ, ngay cả vấn đề đơn giản như vậy cũng không mở miệng được, đồng thời tôi cũng nhạo báng Malfoy trước mặt, sao phải run rẩy như vậy chứ: "Ngay cả trả lời tôi anh cũng không dám sao."

Draco bị tôi kích tướng thành công: "Anh và Pansy ở bên nhau là bởi vì lúc ấy em hỏi anh, đến tột cùng anh có yêu cô ấy hay không..."

"Vì vậy, anh đã làm việc ngu xuẩn là hẹn hò thử?" Tôi không thể tin được mà cắt ngang lời nói của anh ấy.

Lại bị Draco cắt ngang: "Đương nhiên không chỉ bởi vì chuyện này, sau đó, tuy rằng em vẫn ở bên cạnh anh như trước, nhưng em luôn đối với anh như gần như xa, mà anh, lúc đó anh, thật đáng buồn là lại không cách nào xác định tâm ý của mình, nhìn thấy cặp song sinh nhà Weasley vẫn xuất hiện xung quanh anh, nhìn thấy em cười với anh ấy..."

"Để trả thù tôi sao? Malfoy, anh thật đúng là một người đàn ông đáng thương..."

"Đúng vậy, anh cũng biết... Đó là quá khứ mà anh muốn quên nhất, nhưng mà khi anh đối mặt với em, anh sẽ luôn luôn trở nên ngu ngốc, thất thường, không thể kiểm soát bản thân mình như vậy... Anh biết, em sẽ không chấp nhận người phản bội em là anh." Ánh mắt anh ấy rực rỡ nhìn chằm chằm vào tôi: "Em cho rằng anh không biết sao, Cynthia. Em hỏi anh rốt cuộc có thích Pansy hay không, chẳng qua là bởi vì em sợ một ngày nào đó anh sẽ đột nhiên phát hiện mình thích Pansy, em quá kiêu ngạo... Em chưa bao giờ cúi đầu trước mặt anh... Mặc dù, ban đầu, anh thích em bởi vì điều đó.”

"Kiêu ngạo, một Malfoy mà có tư cách nói như vậy sao? Tuy rằng hiện tại tôi còn chưa nhớ được quá khứ kia, nhưng mà, giữa hai chúng ta, hẳn là ai cũng không chịu thỏa hiệp, không chịu cúi đầu đi." Bởi vì mất đi trí nhớ, tôi dường như đứng ở một góc độ khác để nhìn câu chuyện này, ngược lại càng có thể nhìn rõ ràng hơn.

"Về phần những chuyện xấu kia... Anh cần phải tham dự một số buổi tiệc, nhưng em không thích, năm đầu tiên chúng ta kết hôn, cha anh đã giao cho anh hầu hết các sản nghiệp, em cũng bắt đầu thay mặt mẹ tham dự các bữa tiệc, nhưng mà mỗi khi trở về nhà sau bữa tiệc em lại trở nên ngày càng không vui, em không nói, nhưng anh cũng không phải là không nhìn thấy."

"Cho nên anh đã chọn đi với một người khác? Để cho bọn họ thay thế tôi, một Malfoy phu nhân để đi dự tiệc cùng anh sao?” Tôi cười nói: "Chỉ vì vậy?"

"Có lẽ, anh cũng là muốn kí©h thí©ɧ em, nhưng sau đó... Cynthia, trên người anh có trách nhiệm mà anh phải gánh vác."

"Nhưng mà anh cũng không có đoạn quá khứ mà anh chưa từng nói với tôi." Tôi gằn từng chữ nói: "Cho nên, hai người mới có thể càng đi càng xa như vậy.”

Con người có phải thật sự đều là như vậy không, trong tình cảm của mình, vĩnh viễn là một kẻ yếu, đắm chìm trong đó, nhìn không rõ chân tướng, nhưng khi ở trong câu chuyện của người khác lại hết sức tỉnh táo, quá khứ tôi có thể khuyên Karen buông bỏ, nhưng lại không thể làm cho mình thẳng thắn, cũng không thấy rõ lòng đối phương... Điều này thực sự, đáng buồn nhất...

"Cuối cùng, găng tay đó thì sao?"

"Em không nên đến chỗ Borgin, ngõ Knockturn cũng không an toàn." Malfoy nhíu nhíu mày: "Đôi găng tay kia là đưa cho mẹ. Tháng tới là sinh nhật bà ấy.”

"Vậy tại sao ông ta lại nói là dành cho tôi?"

"Anh nói là Malfoy phu nhân..." A, đúng rồi, tôi và mẹ của Malfoy, không phải đều là phu nhân của Malfoy sao... Vậy mà lại là một trò cười.

Tôi buồn cười không chịu nổi, không biết, là đang cười chính mình trong quá khứ, hay là người đàn ông trước mắt này, tôi đi tới một bên, ngồi ở trên sô pha, đến chân mình cũng cuộn mình lại...

"Em ngồi ở chỗ này làm gì, Murs bảo em nghỉ ngơi thật tốt. Chỉ cần một giấc ngủ, em sẽ nhớ lại tất cả mọi thứ.”

Tôi nhàn nhạt nhìn anh ấy: "Tôi muốn làm cho mình tỉnh táo một chút, tỉnh táo để nhớ tới chuyện quá khứ, tỉnh táo nhìn rõ ràng, quá khứ của tôi đến tột cùng là ngu xuẩn cỡ nào. Ngu ngốc đến nỗi yêu, người như anh." Anh ấy không phản bác.

Tôi ngồi trong phòng khách, như thể có thể nghe thấy rõ ràng từng giây từng chút đang trôi qua, tôi nhớ lại tất cả mọi thứ sau khi tỉnh dậy từ bệnh viện St. Faroe, suy nghĩ từng người một, Johnson thân thiện, sự quan tâm của Ginny Karen đối với tôi, sự nóng bỏng trong mắt Fred, và đóa hoa hồng kỳ lạ... Khi Malfoy dẫn tôi đến đây, tôi còn chưa kịp mang theo nó, Karen hẳn là sẽ cất kỹ nó cho tôi.

Thế nhưng, cái lời nguyền không thể phản bội đó rốt cuộc là cái gì? Tại sao tôi lại đưa nó cho chủ cửa hàng kỳ lạ đó.

Biết rõ là chỉ cần ngủ một giấc thật ngon, lúc thức dậy là những thứ này có lẽ đều sẽ có đáp án, nhưng tôi lại chỉ muốn ngồi như vậy, suy nghĩ rõ ràng mọi thứ, tùy ý cho những ngờ vực vô căn cứ thấp thỏm trong lòng.

Malfoy vẫn luôn đứng bên cạnh tôi, mãi cho đến khi tôi phát hiện chân có chút tê dại, ý đồ muốn hoạt động một chút, nghiêng ngả đứng lên, anh ấy đi đến bên cạnh tôi, đỡ lấy tôi: "Cynthia, em định đi sao?"

Đôi mắt màu xám của anh ấy lấp lánh: "Sẽ giống như lúc trước, rời khỏi anh, rời khỏi trang viên Malfoy sao?"

Tôi lắc đầu, không phải bởi vì sẽ không đi, mà là, tôi cũng không biết đáp án, chúng tôi dây dưa mười năm, ít nhất, mười năm này, qua tất cả những gì tôi biết hiện tại, có vẻ có chút hỏng bét, những người quan tâm nhất đến tôi, đều lựa chọn vì tôi mà che dấu đoạn quá khứ này, mà tôi, cho dù biết rõ, hết thảy điều này chẳng qua chỉ là do hai người chỉ lo kiêu ngạo của mình mà tạo thành, nhưng tôi cũng không thể nào không thèm để ý đến những chuyện đã phát sinh kia...

"Vậy còn anh thì sao, anh sẽ thả tôi đi sao? Anh nói anh chặn thư tôi gửi cho Dumbledore, từ đó có thể thấy được, anh cũng không muốn để tôi rời đi..."

Anh ấy lẳng lặng nhìn tôi: "Anh không biết... Nếu như anh có thể thả em ra, hôm nay, chúng ta sẽ không trở thành như vậy." Anh ấy bỗng nhiên vươn hai tay ôm lấy tôi, cái ôm này, thật ấm áp, thật xa lạ, lại có một tia quen thuộc: "Anh muốn buông tha cho em, cũng muốn buông tha cho anh... Nhưng mà, Merlin biết, tất cả những điều này đối với anh mà nói là không thể nào. Ngay cả khi em hận anh, anh cũng muốn giữ em lại bên cạnh anh. Nhưng mà..."

Trong một câu nói của anh ấy, liên tiếp xuất hiện từ nhưng mà, thể hiện sự do dự không cách nào quyết đoán của anh ấy: "Như vậy, để sau khi tôi khôi phục được ký ức thì sẽ đưa ra quyết định đi."