Phiên ngoại (4)

Không có trách nhiệm (3)

Cynthia thỉnh thoảng cũng sẽ ở lại quán cà phê sách của mình ở Hogsmeade, cô thích nhất là ở đó vào cuối tuần tháng 11, bởi vì đó là một ngày cuối tuần thuộc về học sinh Hogwarts.

Nhìn vào những học sinh trẻ tuổi lui tới trong cửa hàng, mặc áo choàng phù thủy vẫn là màu đen mấy trăm năm không thay đổi, nhưng tâm trạng của Cynthia cũng có vẻ hạnh phúc hơn rất nhiều, ở chúng với những đứa trẻ này, giống như thể cô vẫn chưa lột xác, vẫn có thể cảm thấy hơi thở của tuổi trẻ kia.

"Cô còn nhớ rõ cháu không?" Rất nhiều lần, cô chỉ ngồi một mình trên bàn ở góc vắng nhất cầm cà phê, nhìn người đến người đi, đây là lần đầu tiên, có người chủ động đi lên chào hỏi. Hơn nữa vừa gặp mặt vẫn lại hỏi một câu như vậy.

Cynthia cố gắng nhìn cậu bé trước mắt, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ ra mình đã từng gặp ở đâu.

Cậu bé lộ ra vẻ mặt thất vọng và nhắc nhở Cynthia: "Vài năm trước, chúng ta đã từng gặp nhau ở London, cô còn nói với cháu rằng, chỉ cần cháu học tập chăm chỉ thì cháu có thể nhận được thông báo từ Hogwarts khi cháu mười một tuổi."

Mấy năm trước, London, một vài từ khóa nhảy vào tâm trí của Cynthia: "Cháu, là đứa trẻ đó!"

"Cháu đã không còn nhỏ nữa, cũng đã học năm ba rồi." Cậu bé thấy Cynthia nhớ ra mình thì lộ ra nụ cười, lại có chút không cam lòng bị gọi là đứa trẻ: "Cô cũng là phù thủy tốt nghiệp ở Hogwarts sao?"

"Ừ." Cynthia mời cậu bé ngồi xuống, không nghĩ tới năm đó cô nói đùa một câu lại thành thật, đứa trẻ đáng yêu mặt bánh bao kia, lại thật sự trở thành một phù thủy nhỏ.

"Vậy cô học ở nhà nào?" Sự tò mò của cậu bé càng mở rộng dưới sự thân thiện của Cynthia.

"Cháu đoán xem." Nói chuyện với trẻ con chính là thoải mái như vậy, không cần vắt hết óc phỏng đoán đối phương giống như đối đãi với những quý tộc khó chơi kia, Cynthia vui vẻ thoải mái, đứa trẻ trước mắt so với nhi tử của mình mà nói thì đáng yêu hơn nhiều. Kể từ khi làm mẹ, Cynthia cũng rất kiên nhẫn với những đứa trẻ.

"Chắc chắn là Gryffindor! Cháu chính là học trò của Gryffindor."

"Thật sự là thông minh, nhưng mà dễ đoán như vậy sao?" Chẳng lẽ mình có một khuôn mặt của sư tử Gryffindor?

Cậu bé có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Cũng không dễ lắm, chỉ là cháu nghĩ chúng ta có duyên phận như vậy, nói không chừng sẽ học chung một nhà..."

"Được rồi, cho dù như thế nào thì cháu cũng đoán đúng, muốn uống cái gì, cô mời cháu."

"Mocha, cám ơn." Cậu bé mở miệng giới thiệu cuộc sống học đường của mình với Cynthia: "Giáo sư Snoop thật sự là đẹp trai ngây người, lớp Phòng chống Nghệ thuật hắc ám của thầy ấy luôn có thể làm cho cháu mở rộng tầm mắt, chỉ là..."

"Ông ấy quá lạnh lùng? Quá nghiêm túc à?"

Quả nhiên từ trước đến giờ thầy ấy vẫn là như vậy đi, bọn cháu có chọc thầy ấy cũng sẽ không cười."

Không biết cười? Cynthia cẩn thận hồi tưởng lại một chút, nụ cười của giáo sư Snape quả thật là ngàn năm khó gặp: "Cho nên, cháu thích ông ấy sao?" Từ trong miệng cậu bé, Cynthia nghe được sự sùng bái với Snape, xem ra, mười mấy năm nay tất cả mọi chuyện đều đang biến hóa theo hướng tốt, thật hy vọng sự đối lập giữa Gryffindor và Slytherin có thể không còn kịch liệt như trước nữa.

"Thay vì nói là thích, không bằng nói là sùng bái đi. Phải biết rằng giáo sư Snape luôn trừ điểm Gryffindor, ai bảo Slytherin là đối thủ lớn nhất là bọn cháu trong việc giành cúp nhà chứ." Mỉm cười, thật đúng là có vài thứ, dù như thế nào cũng sẽ không thay đổi.

"Vậy, cháu nghĩ sao về Slytherin?"

"Một đám người lỗ mũi hướng lên trên, nhưng không thể không nói bọn họ hiểu biết rất nhiều, bởi vì bọn họ đến từ gia đình pháp thuật, lúc mới vào trường, Slytherin cùng năm luôn biết nhiều hơn bọn cháu một chút, chỉ là từ năm thứ hai sẽ tốt hơn rất nhiều, Gryffindor tuyệt đối sẽ không thua những người kia!" Nói như vậy, đã đủ rồi, ít nhất không còn đứng ở vị trí thề bất lưỡng lập (Hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại) nữa.

Cynthia cười một tiếng: "Có vẻ như cháu rấy thích cuộc sống ở Hogwarts."

Cậu bé gật đầu mạnh: "Còn cô thì sao? Chẳng lẽ cô không thích những ngày ở Hogwarts sao?"

"Làm sao có thể, phải biết rằng bây giờ cô mong muốn được quay trở lại khuôn viên Hogwarts giống như cháu, đi nghe những bài giảng của các giáo sư, cô nghĩ cho dù là ngồi nghe nội dung ngàn năm không thay đổi của giáo sư Binns, cô cũng sẽ rất cao hứng."

"A, quả nhiên là như vậy đi, lớp học của giáo sư Binns thật sự là thôi miên... Không muốn ngủ cũng khó..."

"Nói đến cuộc thi Quidditch năm nay của các cháu đi, hẳn là đã bắt đầu rồi nhỉ?"

“......”

......

Hai người nói chuyện vui vẻ, mãi cho đến khi các bạn cùng lớp của cậu bé đến: "Xem ra cháu nên quay về trường học rồi." Cynthia nói với cậu bé.

Cậu bé có chút do dự: "Cô... Cô sẽ quay lại vào cuối tuần tới chứ?"

"Có lẽ." Không đành lòng nhìn sự mất mát trên khuôn mặt của cậu bé, Cynthia nói thêm: "Nhưng kiểu gì cô cũng sẽ phải đến đây, đây là cửa hàng của cô."

Cuối cùng cậu bé đã đi ra khỏi quán cà phê với các bạn học của mình sau khi nhận được lời hứa trá hình của Cynthia.

Cynthia nhìn người ở bàn phía sau bọn họ, người nọ cười cười với cô, ngồi xuống: "Nghe em và đứa nhỏ kia nói chuyện cả buổi chiều, em vẫn như trước kia nhỉ."

"A, vậy mà tôi lại không biết, thì ra trước đây tôi và ngài Zabini đây quen biết như vậy."

Hogsmeade thực sự là một nơi tốt, vậy mà lại có thể dễ dàng gặp được Blaise Zabini mai danh ẩn tích đã lâu như vậy, mặc dù Cynthia không hề mong đợi cuộc gặp gỡ với người đàn ông này.

Thậm chí còn có thể dùng hai chữ chán ghét.

Người đàn ông từng làm cho người bạn thân nhất của mình thương tâm muốn chết, từng dùng một câu mẹ không cho phép mà chối bỏ bảy năm tình cảm của Karen, trong mắt Cynthia chỉ có căm hận và khinh thường, trước kia cô chưa bao giờ bởi vì mẹ Zabini mà khinh thường anh ta, hiện tại lại vì du͙© vọиɠ tham lam của anh ta mà cảm thấy đáng buồn.

Karen không muốn nhắc lại những chuyện liên quan đến Zabini, cậu ấy cũng đã trở lại nơi không có phép thuật và không có Zabini. Mà cô lại càng không có lý do gì để quan tâm đến người như vậy, hơn nữa Zabini lúc còn học cũng không có bạn bè gì, tốt nghiệp rất nhiều năm như vậy, nhưng cũng không nghe được tin tức gì về anh ta. Có lẽ cũng không nở mày nở mặt lắm.

Zabini nghe được giọng nói lạnh nhạt của Cynthia cũng không thèm để ý: "Thật sự xin lỗi, làm cho Malfoy phu nhân không vui, thật đúng là tội lỗi của tôi." Nô dịch như vậy thật đúng là làm cho Cynthia có chút không thích ứng.

Năm tháng rốt cuộc có thể làm cho một người thay đổi bao nhiêu. Zabini trong quá khứ mặc dù không phải cao cao tại thượng, nhưng cũng luôn luôn duy trì tôn nghiêm của mình, ngay cả khi những con rắn nhỏ của Slytherin khinh thường mẹ của anh ta, nhưng cũng không bao giờ khiến cho anh ta cúi đầu.

Một người, nếu như cúi cái đầu đã từng kiêu ngạo của mình xuống, như vậy, người đó còn lại cái gì? Một giấc mơ? Hay là ham muốn tham lam?

Ít nhất, trong mắt Cynthia lúc này, chính là cái sau.

Quả nhiên, câu đầu tiên Zabini mở miệng chính là: "Nghe nói gần đây Malfoy tiên sinh có mua một mảnh đất, không biết có thể để cho tôi..."

"Xin lỗi, nếu như anh muốn tìm Draco, có thể tự mình đi tìm anh ấy, tôi cũng không quan tâm đến bất cứ chuyện gì liên quan đến phương diện làm ăn của anh ấy." Cynthia cầm lấy chén, ngăn trở tầm mắt của mình, thật sự là làm cho người ta không vui mà: "Huống chi, dù sao hai người cũng là bạn học bảy năm, nói như thế nào thì tìm anh ấy cũng tốt hơn chứ."

Cô và Zabini thật đúng là không quá quen thuộc, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ làm bóng đèn giữa anh ta và Karen, nhưng bình thường Cynthia cũng không tham dự vào thế giới tình cảm của hai người bọn họ, bởi vì trong suy nghĩ của cô, đây là một chuyện cá nhân cực kỳ cần tôn trọng.

"Vậy... Karen bây giờ tốt chứ?"

Quả thật là không muốn quan tâm nữa mà: "Rất tốt, cậu ấy đã kết hôn, còn sinh một con gái, hiện tại rất hạnh phúc. Tôi tin rằng cậu ấy sẽ cảm ơn vì khi đó anh đã buông tay." Một sự sắc bén hiếm thấy, lại là vì chuyện không đáng của người bạn tốt nhất của mình. Muốn nói cho người đàn ông trước mắt, lúc trước tất cả đều là ngươi vô tri ngu muội, không có người như anh, Karen mới có thể càng hạnh phúc.

Zabini có vẻ rất bình tĩnh đối với những lời nói sắc bén của Cynthia: "Vậy nhờ cô thay tôi chúc phúc cho cô ấy."

"..." Rốt cuộc người trước mắt này đang suy nghĩ cái gì: "Nếu như có thể, tôi hy vọng anh vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cậu ấy nữa, cho dù chỉ là tên của anh." Từ chối không nể mặt mũi.

Lúc trước làm Karen tổn thương sâu như vậy, chẳng lẽ hiện tại nói hai ba câu liền muốn xóa đi.

"Cynthia, tôi chưa bao giờ biết cô lại là người sắc bén như vậy." Zabini ngược lại nở nụ cười: "Chỉ là không phải như vậy mới xứng với họ Malfoy này sao?"

"Anh." Những người có giá trị quan khác nhau thì không thể giao tiếp: "Đối với tôi mà nói, cho dù đó là Malfoy hay là Brian, cả hai dòng họ này chỉ có ý nghĩa ban đầu, một là họ là cha mẹ đã ban cho tôi, còn một họ là của người yêu tôi cho tôi, chỉ thế thôi."

"Zabini, không phải ai cũng khao khát quyền lợi đỉnh cao, tôi và anh, thứ chúng ta theo đuổi không giống nhau!"

"Đó là bởi vì cô có được tất cả những thứ này, cho nên cô mới khinh thường, nếu như cô giống như tôi, có một người mẹ bị người ta chỉ trỏ, cô còn có thể nói ra những lời thoải mái như vậy sao? Cô có biết tôi đang phải gánh vách những chuyện gì không?" Zabini bị kí©h thí©ɧ không thể bình tĩnh nữa, có chút kích động phản bác: "Cô thì biết cái gì? Tôi vì thoát khỏi sỉ nhục mà mẹ mang đến nên đã cố gắng, liều mạng như vậy, nhưng mà, đến cuối cùng vẫn không chiếm được sự ủng hộ của người khác, cuối cùng, ngay cả người yêu thương tôi nhất cũng rời xa tôi..."

"Rời xa anh? Zabini, anh có nhầm lẫn gì không, người nói lời chia tay là anh mà! Nếu không anh nghĩ Karen sẽ ghét bỏ anh vì cái gì? Cho tới nay, đều là do chính anh tự khinh thường mình."

Cynthia đột nhiên cảm thấy, người trước mắt này, bị quá nhiều ánh mắt thế tục đã đè ép đến không thể đứng thẳng được nữa, anh ta tự ti nhưng vẫn không lộ ra, chỉ là yên lặng muốn phản kháng ở trong lòng, cho đến khi tốt nghiệp Hogwarts, những chuyện giả dối bình thản kia cuối cùng anh ta cũng không đè nén được nữa, anh ta hoàn toàn sụp đổ, mất hết tính người, thương tổn những người yêu thương anh ta nhất...

Người đáng hận, luôn có chỗ làm cho người ta cảm thấy đáng thương.

Còn mắng anh ta chứ? Còn trách cứ anh ta sao? Không được, cũng không cần, bởi vì anh ta đã tự cho mình hình phạt lớn nhất, trói mình vào chỗ sâu trong lòng tham lam tự ti.

Cynthia đứng dậy rời đi, cô đã không còn gì để nói với người đàn ông này, con đường của mỗi người đều là do mình lựa chọn. Cũng cần phải tự mình gánh vác.

Buổi tối sau khi trở lại trang viên, Cynthia nhìn một lớn một nhỏ đang nằm sấp trong thư phòng, mỉm cười một tiếng, Draco đang xử lý công việc, còn Scorpius thì nằm sấp ở một bên chăm chỉ hoàn thành đại tác phẩm nguệch ngoạc của thằng bé trên cái bàn trẻ em được đặc biệt chuẩn bị cho nó.

"Làm sao vậy?" Draco nhìn Cynthia đứng ở cửa cười khúc khích hỏi.

"Hôm nay em gặp hai người, cho nên có chút xúc động." Cynthia nói hết mọi chuyện ra: "Đầu tiên là cậu bé mà em gặp ở London lúc trước, chính nó đã đưa cho em viên ngọc nhỏ nhà Greengrass kia, anh còn nhớ rõ chuyện này không?"

Draco gật đầu: "Cậu bé đó thế nào rồi?"

Cynthia kể chuyện lúc trước cho Draco nghe: "Thật đúng là trùng hợp, cậu bé cũng vào Gryffindor, còn trùng hợp gặp được em."

"Ừm." Gặp được cậu bé này, từ miệng cậu nghe được Hogwarts đang phát triển theo hướng tốt làm cho cô cảm thấy rất cao hứng, chỉ là người thứ hai lại chính là nguyên nhân khiến Cynthia cảm khái như vậy.

"Em xúc động cũng không phải là bởi vì đứa nhỏ này chứ, chắc là có liên quan đến người thứ hai mà em gặp được." Draco một câu nói trúng.

"Hoàn toàn chính xác, gần đây anh có gặp Zabini không?"

"Zabini?" Draco có chút kinh ngạc: "Blaise Zabini, sao em lại gặp cậu ta, em không đánh cậu ta một trận chứ." Anh hiểu rất rõ phu nhân của mình, bởi vì chuyện Zabini làm Karen tổn thương, Cynthia vẫn canh cánh trong lòng rất lâu, tuy rằng cô chưa từng nhắc tới trước mặt bất kỳ người nào, nhưng Draco cùng giường chung gối vẫn biết rất rõ chuyện này.

Cynthia đẩy cái tên không đứng đắn trước mắt ra: "Nếu em muốn đánh anh ta cũng không cần chờ đến hôm nay."

"Vậy thì làm sao vậy, cậu ta tìm em có chuyện gì?"

"Em cũng không biết anh ta là cố ý tìm em hay là trùng hợp, chỉ là hình như anh ta có chuyện muốn nhờ anh." Cynthia cũng không chắc: "Cho nên em mới hỏi anh có gặp anh ta hay không."

Draco lắc đầu: "Anh chưa bao giờ gặp cậu ta, nhưng vẫn biết một chút tin tức về cậu ta, nhưng anh sợ đề cập đến sẽ làm em không vui, vì vậy nên mới không nói với em."

"Vậy bây giờ anh nói ra làm gì."

"Bởi vì anh cảm thấy hiện tại em sẽ muốn biết, có phải hay không, phu nhân xinh đẹp của anh."

Cynthia hừ nhẹ một tiếng: "Nói đi. "

"Mấy năm trước cậu ta từng kết hôn với một người phụ nữ thuần huyết, nhưng không biết vì sao, cuộc hôn nhân đó chỉ kéo dài ba tháng, vì thế Zabini thực sự có một khoảng thời gian đã trở thành tiếng cười của mọi người, sau đó dường như cậu ta đã đến Đức để phát triển, nếu em hỏi Holdle nói không chừng anh ấy sẽ biết một chút. Nếu bây giờ cậu ta đã trở về Anh, anh nghĩ có lẽ cũng sống chẳng ra sao đâu."

Quả nhiên là như thế, Zabini tầm thường chẳng có tài cán gì, sau khi vứt bỏ người yêu anh ta, rồi lại không có gì cả.

"Nếu như lúc trước anh ta ở bên Karen, có lẽ hôm nay cũng không suy đồi đến mức như vậy."

Cynthia cảm khái nói, Draco lại không để ý: "Người như cậu ta, cho dù là trải qua những giáo huấn này không phải cũng vẫn không hiểu cái gì mới là quan trọng nhất sao, em hẳn nên cảm thấy may mắn là Karen không có ở cùng một chỗ với cậu ta."

"Em biết, chỉ là cảm khái thôi, dù sao cũng coi như là quen biết, tuy rằng em chán ghét anh ta, nhưng vẫn là..."

Không biết, Zabini có thể hiểu được sự thiếu hiểu biết của mình khi còn là thiếu niên, hiểu được hạnh phúc bị mình bỏ qua vào một ngày nào đó trong một tháng nào đó hay không, thế giới này ban đầu cũng không bình đẳng, nhưng mà mỗi người đều có quyền lựa chọn hạnh phúc, theo đuổi hạnh phúc của mình, Zabini cho rằng mình không hạnh phúc, nhưng lại không biết thứ bị anh ta từ bỏ mới là hạnh phúc mà rất nhiều người vẫn luôn muốn.

Anh ta cho rằng mẹ anh ta là nỗi sỉ nhục của anh ta, thế nhưng, nếu không có mẹ, anh ta làm sao có thể lớn lên trong hoàn cảnh ưu đãi như vậy, anh ta chưa bao giờ cảm nhận được cuộc sống bần cùng, đây chính là điều mà rất nhiều người hâm mộ.

Huống chi, anh ta còn từng có một cô gái tốt nhất thế giới, một cô gái toàn tâm toàn ý yêu anh ta, bao dung tất cả khuyết điểm của anh ta, thực ra cái gì anh ta cũng có được, chỉ là bản thân anh ta không nhìn thấy thôi.

Anh ta quá khát vọng thành công, lại quên mất vì sao phải thành công, chỉ hy vọng anh ta có thể hiểu được... Nhưng cũng hy vọng anh ta không cần hiểu, kiểu hiểu như vậy quá mức tàn nhẫn.

+ = + = +

Có đôi khi, hạnh phúc vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta. Đừng bỏ lỡ chúng.