Quyển 2 - Chương 9

Sau Giáng Sinh, Blaise và Pansy về trường, phát hiện Harry và Draco vốn đã cùng ra cùng vào giờ gần như thành một thể, ngay cả Hermione đang ở Ravenclaw và Neville ở Hufflepuff cũng cảm thấy bọn họ sắp thành cặp sinh đôi thứ hai. Cho dù có nghi ngờ rất muốn hỏi, nhưng bốn người họ đau khổ nhận ra đợt huấn luyện nặng hơn không biết bao nhiêu lần so với trước kỳ nghỉ. Tuy rút ngắn thời gian, nhưng cường độ biến lớn. Mỗi tối họ gần như vừa chạm đầu vào gối là ngủ luôn, mệt đến mức chẳng thể mơ nổi. Bốn người không còn dư thừa thể lực hoàn toàn không biết, Draco cố ý làm thế. Cứ việc hắn và Harry đã hiểu hoàn toàn tình cảm của nhau, nhưng việc xảy ra quá đột ngột, Harry vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại được, luôn không dám thật sự cho rằng mọi chuyện là thật. Đối với chuyện này, Draco chỉ có thể áp dụng kế sách mỗi giây mỗi phút để ý người ta, tuyệt đối không thả lỏng, giúp Harry sớm làm quen. Cho nên, nhóm Blaise phải vất vả một chút rồi, đó là điều đương nhiên, ai biểu bọn họ là bạn bè cơ chứ.

"Harry, bồ lại ngẩn người."

Trong thư viện, một tổ sáu người chiếm một góc làm bài tập. Hermione làm xong kha khá ngẩng đầu lên thì thấy hai mắt của Harry lại mất tiêu cự. Haizz, từ sau khi kết thúc kỳ nghỉ, Harry hay ngẩn người như thế, không hiểu nổi sao lại thế này. Hermione vừa gọi, mấy người còn lại đều ngẩng đầu lên nhìn Harry hoàn toàn không nghe thấy Hermione, vẫn ngẩn ngơ như cũ, cả tập thể cùng thở dài.

"Draco, mình hỏi nè, trong kỳ nghỉ, rốt cuộc bồ đã làm gì Harry người ta thế? Đã qua hai tuần rồi mà Harry vẫn chưa lấy lại tinh thần." Blaise cười xấu xa quyết định hy sinh nho nhỏ một chút, tìm hiểu rõ ràng xem rốt cuộc giữa hai người kia đã xảy ra chuyện gì, cũng không uổng công mỗi ngày hắn đều bị huấn luyện thành cá chết.

Nghe thấy Blaise nói, ba người khác nhất thời lộ ra ánh mắt nóng bỏng, cả bốn đôi mắt tràn ngập tò mò, hại Draco nổi hết cả da gà. Lỡ nói thẳng ra dọa mất họ thì sao? Draco do dự có nên ám chỉ chút, sau đó để tự họ phát hiện hay không.

"A, mình nhớ ra rồi, cuối cùng mình cũng nhớ ra mình quên cái gì rồi." Cuối cùng Harry cũng hồi hồn, đột nhiên đứng dậy kéo Draco chạy ra thư viện, nhanh như thể sau lưng có quỷ khổng lồ đang rượt theo.

Draco chỉ kịp ra hiệu cho Blaise, nhờ hắn thu dọn đồ giúp, sau đó đã bị Harry kéo chạy đi. Để lại bốn người nhìn hai người chạy như bay kia, rồi thấy phu nhân Pince không vui liếc qua. Cả đám nghiến răng xui xẻo nhận ra kẻ đáng giận nhất không phải là Draco thích cười giả tạo lừa người, mà là Harry đột nhiên hồi hồn ngay thời khắc mấu chốt, bực nhất là hai kẻ kia luôn ở bên nhau suốt ngày!

"Harry, bồ nhớ ra cái gì thế?" Sau khi chạy như điên về phòng ngủ, Harry trực tiếp kéo ngăn tủ ra lục lọi, không biết là đang kiếm cái gì. Draco dựa vào cạnh cửa, thở dốc, bất đắc dĩ nhận ra nếu bàn về thể lực, hắn còn lâu mới bằng Harry. Thế thì không được, Malfoy tuyệt đối không thể thua người yêu về phương diện sức lực được, sau này phải tăng cường rèn luyện thêm mới được. Âm thầm lên kế hoạch, Draco hoàn toàn quên mất, với cơ thể mười một tuổi, như thế là bình thường.

"Tấm Gương Ảo Ảnh, mình quên mất Tấm Gương Ảo Ảnh. Nếu Hiệu Trưởng trả lại Áo Choàng Tàng Hình cho mình, nhất định đã chuẩn bị sẵn sàng nhử mình đến xem gương, nhưng mình lại quên mất." Một tay cầm Áo Choàng Tàng Hình, một tay đỡ trán, Harry ảo não ngồi trước tủ quần áo. Thảo nào vừa mới kết thúc kỳ nghỉ, cậu cứ cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện quan trọng nào đó, đầu óc cứ lộn xộn, nghĩ thế nào cũng không ra. Giờ mới nhớ ra, không biết cái gương có còn ở đó hay không. Ôi không, quả nhiên cậu ở kiếp trước sáng suốt hơn nhiều, hiểu được phải giải quyết chiến tranh xong rồi mới nghĩ tới chuyện khác. Nếu không phải tại Draco thình lình tỏ tình, sao cậu có thể quên mất một đạo cụ quan trọng như Tấm Gương Ảo Ảnh cơ chứ. Đó là đồ của Rowena đấy, chính Rowena đã hứa sẽ tặng nó cho cậu, đó là đồ do Yêu Tinh chế tạo đó, là tiền đó. Thảm rồi, giờ phải chờ đến khi Tom não tàn trộm Hòn Đá Phù Thủy mất thôi.

Nội tâm kêu rên kết hợp với suy nghĩ chạy xa làm Harry hoàn toàn không phát hiện Draco đang nhìn chăm chú cậu, mà Draco cũng đang rêи ɾỉ trong lòng – Harry phiên bản trẻ con đáng yêu có độ sát thương quá lớn, quả nhiên vẫn nên để Harry duy trì khuôn mặt hiền hòa không cảm xúc thì hơn, nếu không ai biết sẽ xuất hiện bao nhiêu tình địch muốn tranh đoạt với hắn, đặc biệt cần phải chú ý kỹ mấy chị lớp trên!

"Draco, bồ nói đi, giờ phải làm sao bây giờ? Chắc lúc này Hiệu Trưởng đã đặt tấm gương sau mấy cửa ải kia rồi?"

Draco đã thỏa mãn từ thể xác đến tinh thần, vất vả lắm mới làm vẻ mặt có vẻ tự nhiên một chút, thầm may mắn vì không bị Harry phát hiện. "Mình nghĩ lão Ong Mật nhất định không chờ được đến hai tuần đâu, nói đi phải nói lại, không phải bồ đã biết bí mật của cái gương đó rồi sao, có cái gì phải lo lắng nữa?"

"Sao có thể không lo? Gương Ảo Ảnh là tác phẩm của Yêu Tinh, Rowena đã hứa chờ mình tốt nghiệp sẽ tặng nó cho mình, bồ tính đi, nó có giá trị bao nhiêu tiền? Cho dù không thể đem đi cầm đổi tiền thì cũng có thể lấy ra nghiên cứu. Kiếp trước, lúc mình trở lại trường, bồ không biết Hogwarts nghèo đến mức nào đâu. Đến nỗi mình hết cách, cái gì có thể bán được đều đem đi bán hết, ngay cả đá quý khảm trên mấy cây cột trong căn phòng bí mật của Basilisk cũng bị bị mình đào xuống bán đó. Lúc bán cái gương, mình cũng mới nghiên cứu được mấy ngày thôi, căn bản chưa nghiên cứu ra thành quả gì." Harry oán niệm đến mức hoàn toàn biến thành con rồng mọc cánh bảo vệ kho vàng, lại nhớ tới những ngày làm Hiệu Trưởng nghèo kiết xác ở kiếp trước, Harry lại đầy ai oán.

Cho nên kiếp này Harry mới trở nên tham tiền đến vậy? Draco lâm vào trạng thái bất lực đến cạn lời. Kiếp trước, Harry không ít lần khóc than với Hermione và Neville, nhưng lại chưa từng có lần nào nhắc chuyện này ở trước mặt hắn. Mỗi lần Hermione và Neville chịu không nổi Harry lải nhải, họ đều chạy tới trốn trong Phủ Malfoy, than thở với hắn rằng Harry tham tiền quả thực còn quỷ dị hơn cả Dumbledore mặc đồ toàn trăng với sao. Không thể tin được ngay cả đồ do Xà Tổ để lại cho thú cưng mà Harry cũng dám động, chẳng lẽ Harry tham tiền đến mức Xà Tổ cũng bó tay hết cách? Trách không được rất nhiều lần mẹ về nhà sau chuyến thăm nhà cũ Black đều luôn cười tủm tỉm cảm thán, không cần phải lo Sirius sẽ hoang phí tiêu sạch tài sản nhà Black nữa, cuối cùng đã có người quản được cậu. Hắn vốn còn tưởng là Remus quản, hiện tại xem ra, chỉ sợ là Sirius chịu không nổi vẻ mặt ai oán tham tiền của Harry mới đúng. May mà Malfoy không hề thiếu Galleon, cho Harry đếm chơi cũng được. Ừ, sau này nhất định phải mở rộng phạm vi kiếm tiền, không thể Harry lại có cơ hội khóc than.

"Draco, mình có một phát hiện tuyệt đối có thể làm bồ kinh hỉ..." Blaise đẩy cửa ra, chưa kịp chú ý tình huống bên trong, hai mắt tỏa sáng bắt đầu lan truyền tin tức. Chờ đến khi hắn thấy Harry đầy oán khí cùng Draco cười vừa yêu chiều vừa bất đắc dĩ, muốn đi ra ngoài đã không còn kịp nữa rồi. Quay đầu lại nhìn Pansy, Hermione và Neville còn chưa rõ tình huống bên trong, Blaise chỉ có thể căng da đầu, dưới ánh mắt oán niệm của Harry, tìm chỗ ngồi xuống, để mấy người theo sau tiến vào.

"Harry bị sao thế?" Neville vừa ngồi xuống đã hỏi, hình ảnh Harry ai oán thật sự quá quỷ dị. . TruyenHD

"Không có gì, mất Galleon nên Harry bị đả kích thôi." Vừa mới nói xong, Draco liền nhận được ánh mắt lên án của Harry, hắn xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, làm bộ không thấy sắc mặt như nuốt phải sên của Blaise và Pansy, tính ra vẻ mặt của Hermione và Neville còn bình thường chán.

"Không sao đâu, Harry, bồ lập tức sẽ có thêm Galleon." Hermione chỉ trợn mắt, dù sao mấy lần qua chơi nhà cũ, cô từng gặp qua biểu hiện này của Harry rồi, mỗi lần Sirius mua món đồ gì mắc, Harry đều như vậy hết. "Khi nãy, lúc hai bồ đi rồi, tụi mình gặp được bác Hagrid, bác Hagrid đã mượn vài quyển sách nuôi rồng. Bồ cũng biết với tính của bác Hagrid, không có chuyện vô duyên vô cớ đi đọc sách, hơn nữa, bác ấy vẫn luôn muốn nuôi rồng, cho nên tụi mình đoán bác ấy nhất định đang có một con rồng. Nè, Harry, nghĩ đi, một con rồng còn sống. Hãy nghĩ đến nguyên liệu Độc Dược, tài liệu luyện kim trên thân rồng đi, tuyệt đối có giá trị cực kỳ lớn."

Blaise trợn mắt há hốc mồm, Draco và Pansy run rẩy khóe mắt phát hiện Harry sau khi nghe xong lời Hermione, lập tức tỉnh táo hẳn, trực tiếp ngồi dậy vọt tới kệ sách lấy ra một quyển cực dày, lật trang rầm rầm, sắc mặt càng lúc càng hưng phấn. Hermione và Neville tập mãi thành quen, bình tĩnh nhìn Harry hưng phấn đến mức tóc vốn đã rối nay càng rối hơn.

"Mình hỏi nè, Hermione, bồ chắc chắn mình là Hermione chứ không phải là ai khác uống Thuốc Đa Dịch giả trang đấy chứ?" Blaise cảm thấy mình quá xui xẻo, mỗi ngày tiếp xúc với đám phi nhân loại này mà vẫn duy trì được bộ dạng nguyên gốc, quả thực không dễ dàng chút nào.

Neville vẫn còn sợ hãi mở miệng: "Nếu bồ thường xuyên đến nhà cũ Black chơi như mình, bồ sẽ nhận ra chuyện này thật sự rất bình thường, chỉ cần đυ.ng tới tiền, Harry đều là cái dạng này. Có một lần chú Sirius mua nguyên liệu Độc Dược mất 50 Galleon, Harry kiểm tra cái nguyên liệu đó từ trong ra ngoài một lần, rồi liên tục vây quanh chú Sirius lải nhải chú ấy bị lừa rồi, chất lượng của nó chẳng ra gì, nhiều nhất chỉ có giá 35 Galleon thôi. Chỉ vì mất thêm 15 Galleon mà chú Sirius bị Harry lải nhải suốt cả ngày, cuối cùng chú ấy chịu không nổi phải trốn ra ngoài. Nếu không thì bồ cho rằng sao chú Sirius có thể vực dậy được sản nghiệp của gia tộc Black trong khoảng thời gian ngắn như thế? Chú Sirius còn than là thà bị giáo sư Snape phun nọc còn hơn đi tranh luận chuyện tiền bạc với Harry."

"Các bồ cũng biết cha mình là nha sĩ. Harry vì đẩy mạnh tiêu thụ Thuốc Trị Sâu Răng cho cha mình mà chạy đến nhà của mình, quấn lấy cha mình không buông, từ sáng đến tối cứ theo sau ông ấy, tuyệt không cách xa quá ba bước. Cuối cùng cha mình hết cách, đành đồng ý mua. Nhưng mà sau đó cha mình rất vui, dù sao nguồn thu Thuốc Trị Sâu Răng cũng rất tốt, lại còn không vất vả." Hermione rất nghiêm túc nhìn Blaise và Pansy, nói tiếp: "Nhớ kỹ, đừng bao giờ có hành động lãng phí tiền bạc ngay trước mặt Harry, nếu không các bồ sẽ hiểu được lực sát thương của oán niệm khủng bố đến mức nào."

"Ừm, tụi mình đến chỗ bác Hagrid xem rồng đi. Phải nói trước, con rồng đó là của mình, cả Galleon cũng là của mình hết."

Cuối cùng cũng rút đầu ra khỏi sách, Harry hưng phấn chạy ra ngoài, còn không quên quay đầu lại thông báo quyền lợi của mình. Năm người đồng thời thở dài, nhưng cũng chả thể làm gì được, chỉ có thể đi theo Harry mê tiền, tận lực kéo dài khoảng cách với cậu.

Hagrid cảm thấy rất khổ sở và cực kỳ xui xẻo, ông muốn nuôi rồng từ lâu lắm rồi, khó khăn lắm mới có được một quả trứng rồng, còn chưa ấp xong đã bị Harry nhớ thương. Lúc Harry vọt vào nhà ông nói tới tìm rồng, ngay tại chỗ phát hiện nó vẫn còn là quả trứng, sau đó cậu bắt đầu thuyết phục ông đưa quả trứng đó cho cậu. Mà Blaise cũng nói, nếu để người ngoài biết trong trường nuôi động vật cấm thì Hiệu Trưởng Dumbledore sẽ bị đuổi ra khỏi Hogwarts, còn không bằng để Harry mang đi. Dù sao trong trường có nhiều học sinh, rồng lại không phải con vật nhỏ gì, rất dễ dàng bị phát hiện. Hagrid hiểu tính Harry, không lay chuyển được, đành phải hứa chờ đến khi rồng phá xác trứng sẽ cho Harry mang đi.

Hagrid vẫn luôn yêu thương Harry, đứa bé này do tự tay ông ôm ra khỏi đống đổ nát, bản thân có tuổi thơ tồi tệ, cho nên ông luôn muốn làm Harry vui vẻ. Không đành lòng để cậu khổ sở, càng không muốn thấy cậu thất vọng. Nhưng tưởng tượng đến cảnh Harry nhìn trứng rồng như đang nhìn Galleon, Hagrid lại nhịn không được nguyền rủa cả nhà Dursley. Nếu không tại bọn họ ngược đãi Harry, luôn bỏ đói Harry và bắt cậu mặc quần áo cũ, Harry tuyệt đối sẽ không tham tiền đến vậy. Sirius và Remus cũng luôn thở dài, nói Harry kiếm tiền còn hơn cả Malfoy, quản Galleon còn chặt hơn cả giáo sư McGonagall. Rất nhiều lần Sirius bị Harry lải nhải chuyện tiền nong đến nỗi phải trốn đến mộ của James và Lily, khóc lóc kể lể, nói đều là lỗi của ông, ông không nên đuổi gϊếŧ Peter để rồi bản thân vào Azkaban, nếu ông hoàn thành trách nhiệm của một người cha đỡ đầu, Harry đã không tham tiền ngay từ khi còn nhỏ như vậy. Ngay cả Remus mỗi lần biến thân vào đêm trăng tròn cũng phải trốn Harry, bởi vì trên người Người Sói cũng có nguyên liệu Độc Dược.

Nhìn quả trứng rồng, Hagrid rớt nước mắt. Norbert, mẹ xin lỗi con, con còn chưa chào đời đã bị mẹ đưa cho Harry. Mẹ thích con, nhưng mẹ sợ Harry thất vọng hơn. Có điều con yên tâm, Harry sẽ nuôi con thật tốt, tốt xấu gì rồng sống cũng có giá trị hơn rồng chết. Haizz, sau này nhất định phải cẩn thận hơn nữa, có được sinh vật quý hiếm gì thì ngàn vạn lần không được để Harry biết. May là trên người Fluffy không có gì có thể làm nguyên liệu Độc Dược, không thì chắc ông cũng giữ không nổi rồi. Hiệu Trưởng, cụ hại tôi quá trời, sớm biết vậy thì không nên đưa Harry cho nhà Dursley nuôi, dù là giáo sư McGonagall nghiêm khắc cũng sẽ không nuôi ra thuộc tính mê tiền thế này.

Suốt vài tuần sau đó, Harry luôn trong tâm trạng vô cùng hào hứng, không còn ngẩn người nữa. Tuy đã khôi phục lại vẻ mặt hiền hòa không cảm xúc, nhưng hai mắt màu lục luôn mang ý cười tủm tỉm, khiến rất nhiều học sinh nữ năm trên vừa thấy đã mặt đỏ tim đập. Draco trong tối ngoài sáng coi thường không biết bao nhiêu lần, trừng mấy cô gái đó đến mức chỉ kém không nhào lên trực tiếp phóng ác chú, nhưng không thể nào ngăn cản được mấy ánh mắt lả lơi tán tỉnh bay về phía Harry. Đương nhiên, Harry hoàn toàn không để ý mấy cái đó, hiện tại trong đầu cậu chỉ có Norbert và Galleon, ngay cả khí lạnh của giáo sư Độc Dược cũng bị cậu làm lơ. Thật ra Severus phóng hơi lạnh về phía Draco mới đúng, bởi vì trong suy nghĩ của giáo sư Độc Dược, Harry chọc phiền toái thì Draco sẽ thu dọn, ai biểu cậu là người được Draco che chở cơ chứ. Draco xui xẻo chỉ có thể khai ra hết, sau khi hứa sẽ dành một phần nguyên liệu cho giáo sư Độc Dược, cuối cùng ông cũng không phóng hơi lạnh nữa, trừ điểm cũng ít đi. Draco lại không thể không căng da đầu đi thương lượng với Harry, để cậu cho cha đỡ đầu của hắn phần nguyên liệu ông cần, tương đương như phí bịt miệng. Draco vốn tưởng chuyện này sẽ rất khó thành công, kết quả Harry vừa nghe là giáo sư muốn, lập tức cho liền. Draco vì thế mà ghen với cha đỡ đầu của hắn, vì sao tên tuổi của ông lại có tác dụng lớn như vậy.

Hôm nay nhận được thư của Hagrid, nói Norbert chuẩn bị nở. Tối đó, Harry chuẩn bị đồ đạc mình cần xong liền kéo theo Draco, phủ Áo Choàng Tàng Hình chạy về phía Galleon. Về phần nhóm Blaise, họ vốn cũng muốn tận mắt xem cảnh rồng thoát xác, nhưng cứ nhớ đến hai mắt sáng ngời ngời tràn ngập mùi tiền của Harry, e là đến cả lông rồng, cậu cũng sẽ không bỏ qua. Vì thế, bốn người quyết định, nếu Harry đã tuyên bố quyền sở hữu, vậy không nên đi xem thì tốt hơn, mất công tự dưng bị người ta nhớ thương. Vào nhà Hagrid, Harry cẩn thận thu nhặt vỏ trứng của Norbert, sau lại lấy một ít nguyên liệu trên người nó, rồi mới gọi Kreacher đến mang Norbert đi. Draco ở ngoài cửa hóng gió nghe được tiếng khóc thương tâm của ông bác bán khổng lồ trong phòng, còn có tiếng gào của Norbert, đột nhiên cảm thấy vào đêm, Hogwarts quá lạnh. Chờ đến khi Harry gọi Draco vào, bộ râu xồm xoàm của Hagrid đã bị ướt đẫm bởi chính nước mắt của ông.

"Bác Hagrid, bác đừng buồn, sau này, đến kỳ nghỉ, bác có thể cùng tụi con đến thăm Norbert." Thật sự nhìn không nổi người bán khổng lồ uể oải, Draco khó có được một lần an ủi ông, dẫn tới ánh mắt cảm kích của Hagrid. "Nhưng mà con vẫn thấy chuyện này rất kỳ quái, sự xuất hiện của Norbert quá kỳ quái. Bác nghe con nói đã, chúng ta đều biết muốn có một con rồng khó đến mức nào, dù là trứng rồng cũng rất khó. Nhưng mà, bác chẳng qua chỉ đến quán rượu, đυ.ng phải một người xa lạ, rồi nhận được một quả trứng rồng. Nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy kỳ lạ."

Cẩn thận nhớ tới tình huống hôm đó, Hagrid cũng thấy đáng nghi, tuy ông ngốc thật nhưng còn chưa đến mức hết thuốc chữa: "Thật ra bác cũng cảm thấy là lạ, nhưng lúc ấy bác quá vui mừng nên bỏ qua. Các cháu cũng biết, bác vẫn luôn muốn rồng. Giờ ngẫm lại, cái bộ dạng lén lút của kẻ xa lạ kia, không giống người tốt. Nhưng có thể trộm bán trứng rồng thì vốn đã không phải người tốt gì rồi, cho nên bác cũng không để ý."

"Bác còn nhớ hình dạng của hắn không?"

"Rất gầy, do cơ thể trông rất yếu đuối mong manh nên bác nghĩ hắn nhất định trộm trứng rồng đi bán. Không thấy được mặt, hắn kéo mũ áo chùng quá thấp. Nhưng mà bác cứ có cảm giác giọng của hắn quen quen, chỉ là không nhớ ra từng nghe qua ở đâu."

Liếc sang nhau, Harry cho rằng đã tìm hiểu đủ tin tức, sau đó chào tạm biệt với Hagrid rồi về lâu đài. Hiển nhiên, Harry và Draco đều không bị bắt, cả đường gió êm sóng lặng về hầm. Lấy thực lực của họ, còn có cả Áo Choàng Tàng Hình, nếu còn bị bắt thì thật không còn mặt mũi gặp người. Đầu tiên là tặng cho giáo sư một phần nguyên liệu, sau đó về lại phòng ngủ. Harry nhanh chân chạy vào phòng tắm trước, bởi vì cậu luôn cảm thấy đợi Draco tắm xong chắc cậu ngủ gật luôn rồi.

"Tính thời gian có lẽ sắp rồi, ngày mai mình mang Basilisk vào Rừng Cấm, thông báo cho Bạch Kỳ Mã đi tị nạn một thời gian." Thỏa mãn cướp đoạt được đống nguyên liệu trên người Norbert, Harry nghiêm túc tính toán xem mấy nguyên liệu này nên dùng thế nào mới sinh lời. Hình như Độc Dược về linh hồn cần máu rồng, phải đi nghiên cứu một phen, nếu xong đúng lúc, có thể lôi ra dùng để đối phó với hồn chính. Quyết định xong xuôi, Harry mới nhận ra Draco đã tắm xong.

Draco lau khô tóc, làm lơ Harry trừng hắn, quyết đoán chui vào giường của cậu. Từ sau khi hai người xác định quan hệ, Draco kiên quyết không chịu ngủ một mình nữa. Đối với chuyện này, Harry khịt mũi coi thường, hoài nghi nhìn từ đầu tới chân Draco một lần, trên mặt hiện lên câu nói "Cơ thể mới mười một tuổi thì làm ăn được gì". Đáng tiếc, cho dù chỉ có thể xem chứ không thể ăn, Draco vẫn kiên trì giải từng bùa chú phòng ngự mà Harry ếm ở mép giường, không ngừng chấp hành sự nghiệp bò giường cao cả của hắn. Harry hết cách, chỉ đành mặc kệ hắn lăn lộn.

Sau khi Draco chìm vào giấc ngủ, Harry lặng lẽ mở mắt ra, nở nụ cười giảo hoạt. "Draco, mình vốn định đời này tiếp tục duy trì khoảng cách, không để bồ gặp nguy hiểm gì nữa. Nhưng nếu bồ đã tự mình tới cửa, vậy mình không việc gì phải từ chối, phải không. Cho dù bồ mang tên Draco họ là Malfoy, dù bồ có mọc cánh thật dài, cũng đừng mơ thoát khỏi mình."

Về lai lịch của Norbert, nhóm Blaise đều đồng ý với cái nhìn của Harry và Draco, cho rằng con chó ba đầu của Hagrid chính là nguyên nhân trực tiếp. Nếu muốn thần không biết quỷ không hay vượt qua ải Fluffy, không phải cứ dùng pháp lực là được. Cho nên, kẻ xa lạ trong quán rượu kia dù không phải là Quirrel thì cũng là tay sai của Voldemort, hắn dùng trứng rồng để dụ Hagrid khai ra tình báo, tiện cho con đường trộm Hòn Đá Phù Thủy. Tuy rất lo lắng, nhưng ngoại trừ cố gắng đề cao thực lực ra thì Hermione cũng không còn biện pháp nào khác. Dù sao chỉ là mấy cái suy luận không có chứng cứ của vài đứa trẻ, sẽ không một ai để ý hay tin tưởng.

Harry cảm thấy, chỉ sợ không đợi đến khi thi cuối kỳ xong, Voldemort sẽ ra tay. Nhóm Bạch Kỳ Mã đã trốn vào sâu Rừng Cấm, Basilisk đang ở đó bảo vệ. Tuy nọc độc của Basilisk có thể hủy diệt Trường Sinh Linh Giá, nhưng dù sao hồn chính cũng không phải Trường Sinh Linh Giá, nhiều nhất cũng chỉ bị thương nặng mà thôi. Basilisk đã sớm ký kết khế ước chính thức với Harry nên sẽ không còn nghe theo mệnh lệnh của Voldemort nữa, huống chi nó vẫn luôn oán hận hắn. Ngày xưa, trước khi Salazar chết, ông đã giải trừ khế ước chủ tớ với Basilisk, cho nên Voldemort mới có thể dùng Xà Ngữ bắt Basilisk phục tùng, nhưng lại không hề ký khế ước chủ tớ chính thức. Ngoài ra, Basilisk đã từng thề sẽ không lấy mạng bất kỳ học sinh nào của Hogwarts, nhưng lúc Voldemort thả Basilisk ra đã khiến nó vô tình gϊếŧ Myrtle, tuy đó là ngộ sát nhưng vẫn là trái với lời thề. Basilisk vì vi phạm lời thề nên bị trừng phạt, dẫn tới bị thương chỉ có thể ngủ say, cũng từ đây, nó bắt đầu hận Voldemort.

"Cái kia... Longbottom, tôi có thể ngồi ở đây được không? Tôi có vài việc muốn nói với cậu, rất quan trọng."

Ở thư viện, Ron Weasley thừa dịp chỉ có Neville và Blaise, mặt đỏ bừng đứng đối diện với bọn họ, ấp úng mở miệng gợi chú ý của Neville. Neville vốn không muốn để ý tới y, nhưng Blaise lại gật đầu đồng ý. Thế là Neville lén ở dưới bàn nhéo Blaise một cái, tỏ vẻ bất mãn, nhưng chỉ nhận được một nụ cười bỉ ổi.

"Weasley, có gì thì nói đi." Blaise nhướng mày cười giả, nhìn chăm chú vào Weasley mặt đỏ như màu tóc, suy đoán ý đồ đến của đối phương. Gần đây đối phương an phận không ít, hầu như không còn khıêυ khí©h với bất kỳ Slytherin nào, đối mặt với khıêυ khí©h cũng chỉ đỏ mặt bỏ chạy. Blaise cực kỳ kinh ngạc, chẳng lẽ cái tên tóc đỏ xúc động ngang bằng Quái Tôm Đuôi Nổ này đã học được cách nhẫn nại rồi?

Nắm nắm tay, Weasley chỉnh đốn lại cách dùng từ, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái bàn, như thể trên bàn có đồ gì mới lạ lắm. "Cái kia... Tôi để ý thấy hình như các cậu rất chú ý đến giáo sư Quirrel, đương nhiên, tôi... Tôi cũng không phải giám thị các cậu, chỉ là tôi cũng rất chán ghét cái mùi trên người giáo sư Quirrel, cho nên... Dù sao rất nhiều lần tôi thấy thầy ấy loanh quanh khu vực cấm lầu 4, còn từng ở đó tranh chấp với Snape... Giáo sư Snape. Lần trước, lúc Potter và Malfoy bị Bludger tấn công, Snape... Giáo sư Snape đã cứu bọn họ, sau đó rất nhiều lần tôi thấy Quirrel nhìn Potter và Malfoy đầy hận thù... Cho nên, tôi cảm thấy chuyện bị tấn công đó rất có thể do hắn gây ra. Anh Fred và anh George nói trong khu vực cấm có một con chó ba đầu cực kỳ đáng sợ, có lẽ... Tôi đoán Quirrel có thể muốn dụ Potter và Malfoy tới khu vực cấm, dùng chó ba đầu giải quyết bọn họ thay hắn. Cho nên... Có lẽ Snape... Giáo sư Snape đã phát hiện, dẫn tới tranh chấp với hắn, dù sao ai chả biết Snape... Giáo sư Snape luôn thiên vị Nhà mình. Các cậu chuyển lời cho Potter và Malfoy, nhắc họ phải cẩn thận cái tên đầu tỏi kia, đặc biệt là Potter. Ánh mắt của đầu tỏi mỗi khi thấy Potter rất kỳ quái, tôi thỉnh thoảng bắt gặp, cảm giác rất nguy hiểm. Thế... Thế thôi..." Nói xong, Weasley định đi rồi nhưng lại bị Blaise túm chặt lại, y không thể không ngồi xuống.

Lúc này Neville cũng đã hiểu ý đồ của y, ánh mắt cũng tốt hơn một chút. "Vì sao không tự mình nói cho Harry và Draco? Cậu xuất phát từ lòng tốt, vậy thì nên tự mình đi nói mới đúng."

"Tôi... Lúc trước, mấy lời tôi nói thật sự quá quá đáng, cho nên, tôi đoán... Họ chắc sẽ không muốn nghe tôi nói đâu."

Nghĩ tới chuyện Draco ngầm quản đám Rắn con ít đi khıêυ khí©h Weasley, Blaise cảm thấy Harry và Draco đều không có ý định đối đầu với y. Mà cái tên tóc đỏ trước mặt này, dáng vẻ ảo não ngượng ngùng kia còn rất đáng yêu. "Nhưng giờ cậu cũng đã thay đổi rồi, không phải sao? Harry cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, tuy tính tình của Draco không tốt lắm nhưng cũng không phải là người không nói đạo lý. Chỉ cần cậu thật sự thay đổi, bọn họ sẽ không so đo với cậu."

"Chỉ cần cậu đừng nhắc tới vết sẹo của Harry hoặc nói xấu mẹ cậu ấy trước mặt cậu ấy là được, Harry sẽ không so đo." Vợ chồng Weasley tốt xấu gì cũng xem như không tồi, cặp sinh đôi cũng rất tốt, Neville nhịn không được nhắc nhở. "Thật ra Harry rất không thích có người nhắc tới vết sẹo của cậu ấy. Mẹ Harry đã dùng một loại phép thuật để bảo vệ cậu ấy, cái giá phải trả là mạng sống của cô, chính vì phép thuật đó nên Voldemort mới không thể gϊếŧ được Harry, mà chỉ có thể để lại một vết sẹo. Cho nên Harry không thích có người cố ý nhắc tới vết sẹo kia, cậu hiểu mà, đúng không? Bất kể là ai thì cũng không hy vọng mẹ mình dùng mạng bảo vệ mình, chỉ để lại duy nhất một vết sẹo suốt ngày bị người ta lôi ra bàn tán."

Weasley sửng sốt hiểu ra, nếu nhớ không lầm hình như ở trên xe lửa, y không những nhắc tới vết sẹo mà còn luôn nhìn chằm chằm vào nó ngay trước mặt Potter, bảo sao người ta không cho y sắc mặt tốt. Nghĩ tới người mẹ luôn lải nhải ở nhà, Weasley bỗng nhiên cảm thấy, dù mẹ có dong dài thì vẫn tốt hơn là không có mẹ.

"Tôi hiểu rồi, cho nên ở trên xe lửa, Potter mới không bắt tay kết bạn với tôi, đúng không. Là lỗi của tôi, tôi đã không nghĩ được nhiều như thế, chưa kể còn nói xấu mẹ cậu ấy..." Phảng phất như đã quyết định gì đó, Weasley lại đứng lên lần nữa, mặt đầy kiên định: "Thật ra tôi cũng đã suy nghĩ, tuy lúc trước tôi không biết Potter chán ghét người khác bàn tán về vết sẹo của cậu ấy, nhưng tôi nói xấu mẹ cậu ấy là sai. Tuy mẹ tôi không dũng cảm thông minh như mẹ Potter, bà còn hay lải nhải dong dài nữa, nhưng vào lúc nguy hiểm, bà sẽ luôn bảo vệ chúng tôi. Nếu có người nói xấu mẹ tôi, tôi cũng sẽ không chịu nổi. Tôi sẽ tìm cơ hội gặp mặt cậu ấy xin lỗi, đồng thời cũng sẽ nghĩ cách đền bù cho sai lầm của mình."