Quyển 3 - Chương 33-5: Ngoại truyện 5: TIỆC TRÀ

(Lily: "Tô" và "May" trong đây là tác giả. Nhớ không, bút danh của tác giả là: Tô May S.)

Một ngày nọ, bởi vì quá nhàm chán nên Rồng Hoàng Kim Hogwarts chạy loạn khắp nơi, cuối cùng tóm cổ Tô tới Vinh Quang Kỵ Sĩ, dẫn tới một loạt sự kiện gà bay chó sủa. Đầu tiên Tô bị Harry và Draco liên thủ thẩm vấn, sau khi biết được rõ ràng mọi chuyện thì lại được hai vị chồng chồng này đồng tình. Sau đó, Harry gửi tin cho mọi người, tổ chức một buổi tiệc trà trong Vinh Quang Kỵ Sĩ.

- ------- Tự thuật theo ngôi thứ nhất --------

Ghi chú: Nội dung trong dấu [] là lời Tô chỉ dám nói trong lòng.

"May (à, đừng trông cậy người Anh có thể phát âm chính xác tiếng Trung), sao cô muốn tôi chậm hiểu như vậy? Chẳng lẽ cô không biết vì cái giả thiết của cô mà tôi với Harry đã bỏ lỡ nhau một đời sao?" Sau khi mọi người ngồi xuống, Draco cười như không cười, nhướng mày với tôi – một đứa xui không thể xui hơn.

"À, cái đó..." Chột dạ cầm chén trà, tôi thật muốn quay trở lại quá khứ, ra sức đa cấp Hogwarts ra ngoài, ít nhất anh ta sẽ không có thời gian lăn lộn tôi. "Draco, cậu không biết có câu 'trước khổ sau ngọt' sao, chưa trải qua mưa gió sao thấy được cầu vồng. Tôi tin cậu sẽ không so đo với tôi, đúng không, ít nhất tôi đã không gán ghép Harry với người khác."

"Ừ ừ, Harry nhà cậu người gặp người thích, xe thấy xe xanh, không biết có bao nhiêu người đang ghen tị với con đâu, Draco. Cho nên con nên thấy đủ đi thì hơn, cẩn thận May không vui một cái là đổi người đó. Dù sao thời buổi này nhân vật ngỏm củ tỏi rất nhiều, bao nhiêu người liều sống liều chết chỉ vì được thêm mấy cảnh, con xem cái tên não tàn Riddle kia mới lên sân khấu được bao lâu mà đã phải đi nhận cơm hộp rồi."

Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy gương mặt tươi cười chân thành của Sirius, nhưng tôi vô cùng hoài nghi ông ta cố ý nói thế để Draco thẳng tay ném một cái ác chú vào mặt tôi. [Sirius, chẳng lẽ ông đã bị Vua Rắn đồng hóa rồi sao?! Sao ông có thể đối xử với tôi như vậy? Chẳng lẽ là vì tôi không cho ông đè được Severus?!] Đang âm thầm gào rống, tôi đột nhiên thấy được ánh mắt "tôi muốn xem trò hay" của Severus – người đang ở sau lưng Sirius. Merlin, cứu tôi với?!

"Thôi, Draco, ít nhất kết cục vẫn không tồi. May cũng đâu dễ dàng gì, anh không thấy cô ấy sau khi viết xong, tiều tụy đi rất nhiều sao, đối với một cô gái mà nói, vấn đề này rất nghiêm trọng." Quả nhiên vẫn là Harry tốt nhất, biết đau lòng tôi, nhưng vì sao tôi có cảm giác ánh sáng lóe lên trong đôi mắt lục của cậu ấy có dấu hiệu chuẩn bị chơi khăm?

"Hừ."

Tự dưng thấy trời lạnh, tôi nghi hoặc quay đầu lại, thì ra Vua Rắn bệ hạ đang theo dõi tôi. [Merlin, ai có thể cho tôi mượn một bóng lưng rộng lớn để trốn với?]

"Tôi không ngại cung cấp cho cô một ít Thuốc Làm Đẹp chuyên dành cho nhà Malfoy, tôi tin cô sẽ không hoài nghi trình độ của tôi. Đương nhiên, xét thấy Hogwarts là đầu đần có dung lượng não không đạt tiêu chuẩn, Draco sẽ chia sẻ một vài công việc điều chế thay tôi."

Phát hiện độ cong trên môi Vua Rắn có chút quỷ dị, tôi lập tức nhớ Harry đã từng oán giận khẩu vị quỷ dị của Độc Dược, chẳng lẽ Vua Rắn muốn hợp tác với Draco dùng Độc Dược trả thù tôi? "Ờm, không cần đâu, thật đó. Tôi rất biết ơn ý tốt của ông, thực ra tôi chỉ cần ngủ đủ giấc mấy ngày là được, không cần làm phiền các ông đâu." Lau mồ hôi lạnh vã ra trên trán, hình như tôi đâu có đắc tội Vua Rắn đâu nhỉ, vì cái lông gì mà ông ta cũng muốn chen một chân vào?!

"Hả? Cô chắc chứ? Thì ra vì cô không được ngủ đủ giấc nên mới cho tôi cầu hôn Sirius ở nghĩa địa, chẳng lẽ đầu óc cô không tỉnh táo liền nhận lời cầu hôn ở trước mộ người khác ư? Hay là, cô cho rằng phẩm vị của tôi quỷ dị tới mức đấy?"

"Cái đó... Ngôi mộ có ý nghĩa là kết thúc sinh mệnh, nhưng cũng có nghĩa là bắt đầu một hành trình mới, cho nên tôi cho rằng nó rất có ý nghĩa..." Ngó thấy sắc mặt Vua Rắn bắt đầu đen đi, tôi hận không thể khiến mình biến mất không tăm tích.

"Có ý nghĩa? Cô hỏi các bạn đọc đã đọc tới chương 27 cuốn 3 chưa? Hay là cô luôn tự cho mình là đúng như vậy, hả?"

[Da mặt tôi rất dày, không sợ nắng chiếu chết] Tôi bất chấp tất cả giơ tay lên: "Ờm, xin lỗi, tôi phải về đọc lại. Ông biết trí nhớ của tôi không tốt mà, cho nên tôi thật sự không nhớ được chi tiết cụ thể..."

"Levicorpus!"

Không chờ tôi nói xong, Vua Rắn đã dùng bùa chú kinh điển của James lên người tôi, tầm nhìn của tôi lập tức bị treo ngược, tôi chỉ có thể mỏi mắt trông mòn nhìn Harry, Hermione và cả Neville nữa, hy vọng có người có thể giải cứu cho tôi. Mà theo tầm nhìn bị ngược, tôi thấy Draco đè cái tay chuẩn bị cứu tôi của Harry, Neville hiển nhiên không dám ra mặt cãi lời Vua Rắn, còn Hermione chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, sau đó quay đầu đi. [Tôi hận, tôi cực khổ sáng tạo kết cục ai ai cũng HE cho mấy người mà giờ lại bị treo ngược, làm trò cho mấy người vây xem! Hừ, không bão nổi thì các người tưởng tôi là mèo bệnh à, tốt xấu gì tôi cũng là một con mèo đen!] "Còn không thả tôi xuống, tôi sẽ sửa kết cục! Cho Harry và Riddle tương ái tương sát, làm Sirius đi theo James, khiến Cedric nhận cơm hộp, cho Hermione trốn nhà theo trai với Blaise, làm... Tóm lại là tôi sẽ làm các người hối hận! Merlin làm chứng, tôi tuyệt đối nói được làm được!"

"Đứa nhỏ đáng thương, con có khỏe không? Hy vọng con đừng trách Severus, con cũng biết cậu ta dành hết sự dịu dàng cho Sirius rồi, ngay cả Andre và Regulus, cậu ta cũng rất nghiêm khắc."

Ỷ vào mình già nên khoan thai tới muộn, Dumbledore cuối cùng trở thành anh hùng cứu người giữa nước với lửa, cụ cười tủm tỉm nhìn tôi ngồi xuống sàn xoa đầu.

"Râu bạc, cảm ơn, khi nào về tôi sẽ làm Grindelwald đi công tác, cụ có thể an tâm ăn bánh kẹo!"

"Ồ, nghe rất không tồi." Dumbledore mặt mày hớn hở chỉ vài giây rồi lại lộ ra vẻ buồn rầu. "Nhưng Angelina cũng sẽ canh chừng ta, có đôi khi nó nghe lời Gellert hơn, đặc biệt là phương diện bánh kẹo. Hơn nữa người không thể quá tham lam, đúng chứ? Giờ ta đã rất hạnh phúc, bánh kẹo gì đó cũng không còn quá quan trọng. May, ta muốn cảm ơn con đã cho ta và Gellert không lặp lại bi kịch kiếp trước. Có lẽ con sẽ thích một cái nơ con bướm siêu to siêu khổng lồ làm quà cảm ơn?"

[Không cần đâu, thật đó, à mà vì sao cụ lại mê nơ con bướm đến vậy! Hơn nữa cụ muốn tôi xử trí cái nơ cụ cho tôi thế nào đây? Chẳng lẽ muốn tôi cột tóc bằng cái nơ quỷ dị đó như cụ cột râu?! Cụ tha cho tôi đi, xin cụ đó.] "Khụ, không cần đâu, nơ bướm không hợp với tôi. Hơn nữa, tôi viết văn là vì muốn thay đổi bi kịch và phát đường mà thôi.

"Nhưng tất cả chúng tôi đều được hạnh phúc, cảm ơn cô là điều nên làm." Harry vòng từ sau lưng râu bạc ra, săn sóc kéo tôi dậy. "Tôi thật sự không muốn trở thành một quỷ con không đầu óc, chỉ biết lỗ mãng, xúc động, đồng thời cũng không hy vọng những người tôi quan tâm rời khỏi tôi lần nữa. Cô đã cho tôi có được tất cả, May."

"Không thể không nói, tôi tán thành. Tuy cô chẳng hoa lệ tý nào, còn khiến tôi sửa thành họ Potter, nhưng tôi vẫn muốn nói, Malfoy sẽ nhớ rõ ân huệ của cô."

[Draco, cảm ơn thì cũng đừng nói kiểu nghiến răng nghiến lợi như vậy, tôi có nên khen cậu rất hoa lệ không?]

"Thật ra hồi nãy tôi đã muốn nói, May, cảm ơn cô đã cho tôi trở thành bạn bè chân chính với Harry. Tôi biết có rất nhiều người không thích tôi, cảm thấy tôi có rất nhiều khuyết điểm. Tôi thừa nhận tôi đúng thật có những khuyết điểm đó, nhưng tôi không cho rằng mình nên trở thành một kẻ tồi tệ. Cảm ơn cô đã cho tôi làm lại và tự hỏi, cho tôi học được rất nhiều điều. Bây giờ tôi hoàn toàn không cho rằng mình không xuất sắc bằng các anh trai mà cảm thấy rất kiêu ngạo vì tôi có nhiều anh trai tài giỏi trong khi vô số người khác không có. Còn có... Về Blaise... Cảm ơn cô." Ron đỏ mặt, có chút kích động nói, nhưng mặt mày đều là ý cười. Blaise ở bên cạnh cũng tươi cười hạnh phúc, ngọt ngào giống cậu ta.

Bỗng nhiên xuất hiện mấy cái lọ trống rỗng ở trong tầm tay của tôi, hình như là Độc Dược, tôi nghi hoặc. Ngẩng đầu lên, phát hiện Vua Rắn mất tự nhiên hất cằm lên một tý, mặt đã không còn đen nữa. [Nhưng mà, sao ông vẫn dễ đỏ tai như vậy!]

"Nếu để tôi biết cô không uống hết đống Độc Dược này, cô không cần trở về đâu, ở lại đây phục vụ một năm."

[Ít nhất phải nói cho tôi biết đây là loại Độc Dược gì chứ! Tuy tôi biết ông sẽ không độc chết tôi, nhưng tôi không hứng thú nổi hứng uống mấy cái chất lỏng quỷ dị đâu!]

"Thuốc Làm Đẹp và Thuốc Dinh Dưỡng."

Như nghe thấy được tiếng lòng của tôi, Hermione dịu dàng giải thích thắc mắc cho tôi, nhưng cô ấy lại dùng khóe mắt ngó ngó người bên cạnh cùng các bạn thân ái của cô ấy. Thấy ánh mắt gần như giống nhau của cô với Pansy, tôi bỗng nhiên cảm thấy hình như có chút tiếc nuối khi đã không cho hai cô gái này đến với nhau. Hai người này tâm hữu linh tê cỡ nào a! Đang lúc đắm chìm trong hối hận, tôi bỗng nhiên cảm thấy có người túm quần áo của mình, cúi đầu xuống coi, là Ares đang cười tủm tỉm nhìn tôi.

"Cô có ý định viết hậu truyện không? Nếu cô viết, có thể đừng ghép Scorpius cho người khác được không? Malfoy và Potter là trời sinh một đôi, hơn nữa chúng tôi là song tử, tuyệt đối tuyệt phối."

Nhìn cặp mắt lục sáng ngời, không khác mấy Harry, tôi bỗng nhiên cảm thấy có lẽ Lucius sẽ đuổi gϊếŧ tôi. Tôi run run, yên lặng cầu nguyện đám tổ tiên nhà Malfoy và nhà Potter đừng đánh nhau ở chỗ Merlin, nếu không, lỡ người ta không cho tôi về thì phiền phức lớn. [Tôi là một Muggle tiêu chuẩn, hơn nữa, tôi thật sự không muốn sống với một đám nhân vật đáng sợ thế này đâu!] Liếc qua Scorpius đứng ở sau lưng Ares cách đây không xa, hình như mặt bé ấy hơi đỏ, nhưng cặp mắt kế thừa từ Draco sáng rực như Ares. [Ố ồ! Gian tình là phải bồi dưỡng từ nhỏ, thì ra hai đứa đã sớm quyết định tự sản tự tiêu ngay tại chỗ!]

"Được rồi, May cần phải về."

Tôi còn đang mưu tính khai quật sâu hơn gian tình giữa Ares và Scorpius, kết quả cái giọng thèm đòn của Hogwarts vang lên. A, tôi suýt nữa đã quên, khi nào về phải tính sổ với con rồng thiếu đánh này! Chưa hỏi ý kiến của tôi đã tùy tiện kéo tôi qua đây, hại tôi ăn một cái bùa chú của Severus! Đối diện với gương mặt tươi cười rất đẹp trai, rất kiêu ngạo của Hogwarts, tôi do dự, nghe nói da mặt khá là mỏng, nhưng da rồng rất dày, đánh hắn, chắc tay mình sẽ đau nhỉ...

"May, chúng tôi đều rất hạnh phúc."

Đang muốn theo Hogwarts bước vào kẽ hở không gian, tôi nghe được mọi người đồng thanh nói câu này. Quay đầu lại, tôi thấy Harry và những người khác đều đang mỉm cười, nụ cười kia rất mãn nguyện, cũng rất bình yên. Như vậy rất tốt, thật đó.

(Lily: Hết truyện rồi đó. Chỉ còn lại một lời cuối sách viết cảm nhận của tác giả, mọi người có muốn tôi edit không. Không thì kết truyện tại đây.)