Chương 2-3: Học

Mặc dù tôi đi cùng chuyến tàu với Mỹ Tâm, tuy nhiên vẫn không tiến vào Hogwarts bằng thuyền như năm ngoái. Đó là đãi ngộ cho học sinh năm nhất, để cho bọn trẻ có cơ hội trải nghiệm cái cách mà các nhà sáng lập tiến vào đây cả ngàn năm trước, dùng phép thuật kỳ diệu để tạo nên một Hogwarts đồ sộ như bây giờ. Học sinh năm hai trở lên tiến vào trường bằng xe ngựa, nhưng tôi chỉ thấy một bóng xám ở đầu xe, không hề giống một con ngựa bình thường.

Cảnh quan không thay đổi quá nhiều, vẫn là giáo sư McGonnagal nghiêm nghị đọc tên từng học sinh, vẫn là cụ Dumbledore với bộ áo sặc sỡ, vẫn là bầu trời đầy sao được gắn lên trần nhà. Tôi hứng thú nhìn lên phía dãy học sinh mới, Mỹ Tâm trong bộ đồng phục Hogwarts, vẻ mặt có phần lo lắng. Mặc dù tôi với cô bé không đến nỗi quá là thân thiết, nhưng cảm giác gặp được học sinh cùng trường ở quê nhà nó quá là thích thú, nếu vào được Slytherin thì quả thực không tồi.

Chiếc mũ quyết định rất nhanh, rống lên từ "Hufflepuff !", như bình thường sẽ xuống dãy bàn của nhà trong sự tiếp đón nồng nhiệt của các đàn anh đàn chị. Nhà Hufflepuff ngồi lẫn lộn vào nhau, Cedric ngồi ở giữa chỉ vỗ tay nhìn Mỹ Tâm, sau đó thì lại chờ thêm những học sinh khác.

Ngoài ra cũng không có gì khác biệt, huynh trưởng Yaxley vẫn dùng giọng điệu máy móc đọc bài diễn văn cho tụi trẻ năm nhất nghe. Một tương lai trắc trở đang chờ để hội đồng chúng.

Tôi ụp mặt vào gối ngay sau khi mở cửa phòng, cũng không màng đến việc thay quần áo

oOo

Sáng hôm sau, việc cứu giá mười điểm cho Slytherin hồi năm ngoái khiến tôi được thoải mái dùng bữa sáng với mọi người trong sự tự nhiên, cơ mà mọi tế bào trong cơ thể tôi đều đang nổi dậy để được ngủ tiếp, nhưng rốt cuộc cũng phải từ bỏ khi nghe tiếng thét từ bàn ăn nhà Gryffindor:

"... LÁ THƯ CỦA CỤ DUMBLEDORE TỐI HÔM QUA, MÁ THẤY BA CON CHẾT ĐI ĐƯỢC VÌ XẤU HỔ, BA MÁ ĐÂU CÓ DẠY CON CƯ XỬ NHƯ VẬY CHỚ, CẢ CON VÀ HARRY CÓ THỂ BỊ TAI NẠN CHẾT RỒI..." Một tràng quát tháo the thé của phụ nữ phát ra từ phong thư đỏ được gấp thành hình cái miệng đủ răng đủ lưỡi, lơ lửng trên đĩa ăn của Ron Weasley.

Bọn trẻ ai nấy đều bụm miệng cười. Tin tức lan nhanh như gió, Ron Weasley cùng Harry Potter lái một chiếc xe Ford Angelina được ông Weasley phù phép, không may được ngót mười ba muggle nhìn thấy, và thế là được một vé lên trang nhất. Cơ mà, mở thư sấm ở nơi công cộng có vẻ không ổn cho lắm. Weasley mặt đỏ như phao câu gà, dúi đầu xuống đất. Nhóm Slytherin năm hai hầu như đều rất đắc ý với kết cục này, ngoài cười cợt ra đều cố tình trêu đùa tổ Potter.

Sau khi thành thạo việc làm phép với đồ vật, chúng tôi đối tượng sang con vật. Granger hoàn tất biến bọ cánh cứng thành khuy áo màu xanh, Malfoy thành công biến ra cái khuy khắc gia huy Slytherin. Còn Weasley thì toang phải biết, đũa phép của cậu ta dường như đã gãy, phải cố định lại bằng băng dính, đầu đũa lại lòi ra mấy sợi lông bạch kỳ mã. Nhà Weasley không bủn xỉn đến mức không sắm được cho con trai một cây đũa phép, dám chắc rằng nó đã bị hỏng trong lúc cậu ta tới trường.

Tôi không biết xoay sở thế nào mà cũng có được một cái khuy màu đen, trông cũng đơn giản, vừa đủ để có thể may vào bộ đồng phục Hogwarts của tôi

Năm nay tôi vô cùng hứng thú học môn Dược Thảo ở nhà kính số ba. Giáo sư Ponoma Sprout là chủ nhiệm nhà Huffplepuff, một nữ phù thủy có phần mũm mĩm với mái tóc tơ bạc bị nén xuống bởi cái mũ chóp nhọn màu be. Tay bà lúc nào cũng dính đầy đất, hôm nay còn phải băng bó te tua, lại còn mắc mấy nhành cây nhỏ. Tôi ngầm đoán được rằng nhóm Potter đã xảy ra va chạm với cây liễu roi trong sân trường, báo hại bà phải chăm sóc lại nó.

Gilderoy Lockhart trông bớt trang trọng hơn so với lúc tôi gặp ông ta ở tiệm sách, nhưng mà vẫn khá nổi bật trong mắt các nữ sinh bởi vì vẻ ngoài ưa nhìn, chậc, tôi nghĩ nếu giáo sư Snape tập trung chăm sóc nhan sắc như Lockhart thì ổn đấy...

Bao nhiêu hứng thú về chính ông ta của tôi bay hết sạch sau tiết học đầu tiên. Phòng học vẫn không thay đổi quá nhiều, treo trên cao là một bộ xương của chim, cuối phòng học có bức tranh Gilderoy Lockhart tự họa bản thân theo hiệu ứng tranh trong tranh. Ngỡ đâu sẽ có một bài diễn văn cảm động về phòng chống hắc thuật nhưng không, ổng cho tụi nhóc làm một bài kiểm tra ba mươi phút với đề bài dở hơi kiểu như:

1. Màu yêu thích của Gilderoy Lockhart là gì ?

2. Tham vọng của Gilderoy Lockhart ?

.....

54. Sinh nhật của thầy Lockhart ? Ý tưởng quà sinh nhật tốt nhất để tặng thầy ?

Toàn bộ đề bài đều là về ông ta, tôi chắc chắn rằng năm nay sẽ không học được một miếng nào về phòng chống hắc thuật. Lần đầu tiên trong đời tôi bất lực đến mức phải bỏ giấy trắng, một điều quá ư là nhục nhã trong đời học sinh. Thôi thì đoán bừa câu đầu là tím oải hương với cả xanh đuôi công, mấy câu sau vẽ hươu vẽ vượn, đằng nào tôi cũng chẳng bị đúp lớp hay gì hết.

Đúng ba mươi phút sau, Lockhart thu bài lại rồi đọc ngay trước lớp. Nhìn điệu bộ của ổng bây giờ thì tôi có thể tự tin gọi ổng hai tiếng "chim công", bởi vì hiện tại trông Lockhart rất trịnh trọng và diêm dúa quá mức so với những giáo sư khác. Các cô gái đều có kết quả bài làm rất tốt, Lockhart đều nhiệt liệt tán dương, nhưng tới bài của tôi lại lắc lắc đầu, chắc là vì tôi điền tên lót của mình vào thay cho tên thật: Cygnius Eilander ?

Thú thật thì tên lót của tôi dài còn hơn cả đoàn tàu Hogwarts, nhưng mà để cho gọn nhẹ tiện lợi thì người ta rút ngắn cho thành Irenne Eileen Eilander, không thì mỏi mồm. Chính vì tôi trích cái tên lót của nam giới duy nhất ra làm tên giả nên Lockhart cũng không để ý mà săm soi gì nhiều, cũng không sao, thế càng tốt.

Sau đó thì may mắn được học một tí tẹo về chuyên môn. Lockhart lấy ra một cái l*иg chứa những con yêu nhí Cornish ra, cũng chẳng giải thích tường tận gì về đặc tính hay cách phòng chống chúng mà thả ra ngay dưới cái mác "thực hành". Chúng có màu xanh, khỏe quá thể khi có thể xách Neville Longbottom lên cao, đập vỡ cửa kính, dốc những lọ mực viết lên đầu vài học sinh (may là tôi dùng bút tự bơm mực), làm hỏng vài bức tranh treo tường hay vứt đũa phép của Lockhart ra ngoài.

Tôi chờ lúc tụi yêu nhí tập trung vào đầu lớp học, nhanh chóng thu dọn đồ, mở cửa rời lớp học.