Chương 2-10

/xoẹt /

Cây diêm nho nhỏ ma sát với giấy nhám liền phát lửa, làm mồi cho ngọn nến trắng đặt trên cái giá nến bạc đã rỉ sét.

Sinh vật sống nâng giá nến lên, bước vào hành lăng tăm tối.

Bàn chân trần chạm vào nền nhà lạnh buốt, được soi sáng bởi ánh nến heo hắt. Tiếng nước chảy tí tách vang vọng khắp con đường.

Cứ sau mỗi cái xoay người của chủ nhân ngọn nến , cảnh vật lại đổi khác. Khi thì là hành lang của một lâu đài tráng lệ, khi thì là một hành lang rải đầy xác người, bê bết máu. Khi thì có ánh trăng kiều diễm soi sáng, khi thì có ánh sáng đỏ ma mị.

Chỉ có một cánh cửa ở cuối dãy hành lang, nơi tăm tối nhất, mà ánh sáng không thể chạm tới.

Sự sống duy nhất có mặt trong dãy hành lang đặt tay mở cánh cửa, tiếng ken két của cửa gỗ lâu ngày không động đến hòa chung với tiếng nước chảy đang ngày một to hơn. Bên trong, là một căn phòng khổng lồ, phía cuối là tượng đài của một người đàn ông với vạt áo chùng sống động như thật.

Đứng dưới chân bức tượng đó là một thanh niên mang trên mình bộ đồng phục Slytherin, cùng với cái huy hiệu của thủ lĩnh nam sinh chễm chệ trước ngực. Sinh vật sống vẫn cầm cái giá nến mà tiến tới gần thanh niên đó, sàn nhà ẩm ướt đọng lại vết máu sau mỗi lúc bàn chân kia rời khỏi mặt đất.

"Chào mừng, Người Kế Vị thứ hai" Nam thanh niên cất giọng.

-------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau tôi có thể noi gương giáo sư Snape năm ngoái, "hóa trang" Moses đi qua "biển Đỏ", đám đông cho dù dày đặc đến đâu thì cũng tự động chia ra làm hai, nhường đường cho tôi đi qua. Có lẽ sống dưới sự kiêng dè của đám học sinh này mãi cũng tốt, tôi có thể tự do tự tại hơn một chút.

Thời gian trôi nhanh hơn tôi tưởng, thoắt cái mà Noel đã đến, học sinh lũ lượt rời khỏi trường, ngoài Malfoy cùng hai người hầu cồng kềnh ở lại, thì toàn khu nữ là do tôi ngự trị, giống như "vua một nước" tự do khám phá toàn bộ dãy ký túc xá nữ- dù sao học sinh cũng đã dọn gần hết đồ đi, chỉ còn lại vài thứ đồ lẻ tẻ không quan trọng như bút thước hay vài quyển sách giáo khoa nhàm chán, mà mấy phòng có nhiều đồ "thú vị" lại bị khóa chặt. Ký túc xá nữ Slytherin so với các nhà khác vốn đã rộng lại còn vắng quá thể, thế nên dọc mười hai phòng mỗi phòng hai giường, cộng sơ là hai mươi lăm đứa, nhân lên là cả Slytherin có cỡ ba trăm năm mươi người, cả Hogwarts là một nghìn bốn trăm.

Chậc, tôi hay để ý và tính toán những điều không cần thiết.

Tiếng tường đá ầm ầm mở ra, Malfoy bước vào phòng sinh hoạt, theo sau là hai người hầu cồng kềnh của cậu ta, bộ dáng không được tự nhiên. Cậu ta lùa hai người hầu lên ghế ngồi, đi vào phòng ký túc xá lấy gì đó. Tôi chống tay lên ghế, nghi hoặc nhìn hai thằng bé to con.

"Biểu hiện của hai người vô cùng lạ lùng, Crabbe và Goyle" Tôi ngồi trong góc khuất, uống một ngụm trà "Tôi mong hai cậu không bị ếm bùa?"

Có thể thấy một trong hai đang giật nảy lên, nó nhìn về phía tôi trong lo sợ, cho đến khi Malfoy lấy ra một mảnh giấy trông như vừa được cắt ra từ một tờ báo. Sau đó là một màn đối thoại không mấy tự nhiên giữa Malfoy và các người hầu, chủ yếu là nói xấu Dumbledore cùng các thành viên nhà Gryffindor.

Ngụy Mỹ Tâm do cha mẹ cô bé trở lại Đài Loan làm một chút công tác nên ở lại trường vào năm nay, còn gia đình Cedric cũng có công sự ở Mỹ, thế nên anh ấy dùng khoảng thời gian nghỉ lễ này để thực hiện một chuyến đi ngắn ở xứ sở cờ hoa. Đôi khi tôi sẽ cùng với Mỹ Tâm bàn chuyện linh tinh, nhưng hầu như không kéo dài quá một tiếng vì nhiều lúc tôi lại là một con người nhạt nhẽo.

Sau đó không lâu Granger bị làm sao mà phải vào bệnh thất, các học sinh đều phỏng đoán là cô ấy đã bị tấn công. Mặc dù giả thuyết đó đã bị bà Pomfrey bác bỏ, nhưng lý do Granger vào bệnh thất là một ẩn số.

Ừ thế, Granger ít ra vẫn vô cùng may mắn, cô ấy chỉ cần nằm bệnh thất vài tuần thôi. Tôi cùng Granger từng là địch thủ trong mọi bộ môn, vì vậy tôi cũng không có ý tới thăm cô ấy.

oOo

Nhà vệ sinh tầng hai mặc dù có thể sử dụng được nhưng hiếm người vào, bởi vì trong đó có con ma Myrtle. Người ta không rõ cô ấy chết kiểu gì, nhưng những gì còn lại từ báo chí và truyền thông cho ta biết rằng cô ấy đã bị người kế vị của Slytherin gϊếŧ vào năm mươi năm trước, nhưng danh tính của kẻ đó đã bị chôn chặt theo dòng thời gian.

Đôi khi tôi sẽ vào đây để chế độc dược chui, nhưng đều là những loại độc dược an toàn và có sẵn trong sách vở công khai, kiểu như phúc lạc dược hay thứ gì đó tương tự. Thói quen đó được duy trì sau khi món chân dược tệ hại tôi tự chế một năm về trước ra lò, với quyết tâm cháy bỏng rằng sau này có thể trở thành một Thần Sáng. Và vì thế nên tôi thường xuyên phải mang theo chiếc ghế nho nhỏ gấp ngọn được nếu không muốn bị ướt mông sau mỗi lần Myrtle khóc lóc; khi đó nước sẽ tràn lênh láng khắp nhà vệ sinh.

Tôi dọn dẹp xong đống đồ rồi về phòng riêng, cũng không để ý có thứ gì đang bò vào vạc của tôi.

oOo

Artblock+ Writeblock thồn vào mồm tới tấp...