Chương 16

Đường đời cần phải không ngừng bước đi

Type: Dandelion

Phía bắc kinh đô có một trấn tên là Tam Xuyên, trong trấn có một quán trọ tên là Long Môn, quán trọ có một bà chủ tên là… Không, không, không phải tên là Kim Tương Ngọc đâu, mà là Từ Phượng Tiên.

Nữ sĩ Từ Phượng Tiên năm nay ba mươi tám tuổi. Từ nương đang toan về già, từ lâu đã không còn, hoặc chưa bao giờ phong lưu. Từ nữ sĩ có một làn da màu đồng mà người phương Tây rất muốn nhưng khó có được, mỡ trên người thì hùng hậu như tài sản của bà ta vậy. Nổi bật nhất là vật tượng trưng cho nữ tính rất vĩ đại ở trước ngực, chắc hẳn bởi không chịu được cảnh buồn chán nên muốn bung ra để ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Người đời thường ví vật đó với quả đu đủ, bây giờ tôi quan sát từ khoảng cách gần, cảm thấy ba từ “quả bóng nước” có phần chính xác hơn, bởi vì quả đu đủ thì cứng còn quả bóng nước thì mềm, quả đu đủ thì cương còn quả bóng nước thì nhu. Hơn nữa, chính bởi vì tôi chăm chú nhìn mà Từ nữ sĩ rất đắc ý ưỡn ngực ra, làm tôi phải vội quay mặt đi.

Từ nữ sĩ mở miệng để lộ ra một miệng răng vàng như bị nhiễm tetracycline, nếp nhăn nhiều như những khe rãnh ở cao nguyên bị nước mưa xối xuống, đôi mắt như thể phải dùng dao xẻ ra mới thấy được ánh sáng cứ bám chặt trên người Tống Tử Kính.

Bà ta lắc hông, hỏi: “Quan khách từ đâu tới vậy?”

Tôi tranh trả lời: “Từ nơi phải tới.”

Từ đại ma lờ tôi đi, hỏi tiếp: “Đi về đâu?”

Tôi lại cướp lời: “Đến nơi phải đi.”

“Quan khách thật thú vị!” Từ nữ sĩ cười làm mỡ cũng rung lên, đổ về phía Tống Tử Kính. Rõ ràng là tôi trả lời, liên quan gì đến Tống Tử Kính cơ chứ? Không biết nếu bà ta “đổ kim sơn, nghiêng ngọc trụ” này xuống thì Tống Tử Kính có thoi thóp nổi không nữa.

May mà Tống Tử Kính phản ứng rất linh hoạt, chân vừa xoay một bước, người đã dịch sang một bên.

Y cười nụ, nói: “Bà chủ, chúng tôi muốn qua sông.”

Nữ sĩ Từ Phượng Tiên phất khăn tay, đôi mắt ti hí phát tinh quang. “Các vị muốn qua sông? Thế thì tìm đúng chỗ rồi.”

Bà ta núng nính cặp mông bước lại quầy, lật giở quyển sổ bán hàng. “Chúng tôi ở đây cách đường cái quan không xa, chỉ khoảng một canh giờ đi đường, nhưng những người muốn qua sông Xuyên Giang đi Hồ Châu đều đi theo tuyến huyện Lâm Thanh. Đúng là nơi đó bến nông nước chậm, nhưng ai nói Tam Giang chúng tôi nước xiết, đá ngầm nhiều thì tôi cắt trứng mấy người đó!”

Cô bé Vân Hương đỏ bừng mặt.

Vẻ mặt của Từ Phượng Tiên vô cùng thần bí. “Không phải tôi nói quá đâu, lão Khánh của chúng tôi ở đây, về chuyện thuyền bè còn thuần thục hơn cá bơi qua sông cơ! Các phu thuyền khác đều không bì được với ông ấy nên bịa đặt ra chuyện đoạn sông chỗ chúng tôi nguy hiểm khó vượt.”

Tống Tử Kính hỏi: “Làm ơn cho hỏi, làm sao để gặp được vị Khánh đại gia này?”

Mắt mũi Từ Phượng Tiên lúng liếng, hoặc cũng có thể là lườm nguýt. “Nói cái gì mà làm mới chả ơn? Chúng tôi đều là người thô lậu, không chấp nhận được kiểu nho nhã của bọn đọc sách. Nhưng ở đây một năm rưỡi rồi cũng ít gặp khách qua sông, lão Khánh nhà tôi lại có việc, rất khó tìm gặp.”

Tống Tử Kính liếc nhìn tôi. Tôi hiểu ý, rút từ trong áo ra một mẩu vàng đặt xuống quầy. Đôi mắt ti hí của Từ nữ sĩ trợn lên đến to, lộ ra cả tia máu, như thể diễn phim ma vậy.”

Tôi nói: “Phiền bà chủ Từ giúp đi tìm người vậy.”

“Nói phải! Nói phải!” Bà ta vồ lấy mẩu vàng, nắm chặt trong lòng bàn tay rồi nói với tôi. “Tiểu công tử thông minh, tuấn tú, sau này chắn chắn sẽ cưới được nàng dâu xinh đẹp.”

Tôi cười tủm tỉm, quay về phía Vân Hương ăn vận như một cô vợ trẻ, hất hất hàm. “Không cần đợi sau này, đã cưới được rồi.”

Từ đại mà như thể bây giờ mới nhìn thấy Vân Hương, kêu lên ngạc nhiên: “Cô vợ xinh xắn quá, công tử thật có phúc!”

Vân Hương khổ sở nhìn Tống Tử Kính, rồi lại nhăn nhó nhìn tôi ăn vận phục trang nam giới, giấu khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua đi.

Đợi đến khi về phòng, tôi hỏi Tống Tử Kính: “Liệu có tin được bà này không?”

Tống Tử Kính ngồi ở cạnh cửa sổ, chậm rãi uống trà, nói: “Phiêu bạt bên ngoài, ba phần tin bảy phần đề phòng, mình không tin tưởng bà ta, bà ta cũng sợ mình mang lại phiền phức!”

Tôi nhìn quanh xem xét căn phòng được gọi là phòng đặc biệt này. Thật ra không gian khá rộng rãi, nội thất tử tế, vỏ chăn bằng gấm đoạn, nhưng vì đã rất lâu không có ai ở nên đến màn cũng có mùi mốc.

Vân Hương nhìn tôi mò mẫm trên gường, bèn hỏi: “Tiểu thư đang tìm gì vậy?”

Tôi dọa cô ấy: “Truyện kể rằng, có quán trọ tên là Long Môn, mở ở quan khẩu đại mạc, là một hắc điếm có tiếng. Ở quán trọ đó, dưới một giường đều có một hộc kín, chuyên đợi đến đêm khi khách trọ đã ngủ say, chốt sẽ mở ra, khách rơi xuống dưới, bụp huỵch, một dao là giải quyết xong.”

Vân Hương sợ hãi sờ tay lên cổ.

Tôi thêm mắm thêm muối: “Gϊếŧ xong vẫn chưa tha, mà muốn lấy thịt cơ. Lọc thịt ra, băm nhỏ, nhào trộn làm bánh bao nhân thịt người…”

Có tiếng gõ cửa. “Quan khách, bánh bao thịt quý vị gọi đã có rồi ạ.”

Tôi cười gian ác với Vân Hương. “Bánh bao nhân thịt người đã đến rồi!”

Vân Hương nắm chặt lấy tay áo tôi run rẩy.

Tất nhiên đó không phải là bánh bao nhân thịt người, thậm chí cũng không được tính là bánh bao nhân thịt nữa cơ! Tôi vừa cắn miếng vỏ bánh bột mì kèm nhân toàn rau vừa rủa nữ sĩ Từ Phượng Tiên sớm mắc phải hội chứng tổng hợp của bệnh tiền mãn kinh ở phụ nữ.

Xa cách kinh thành đã sáu ngày, nhà họ Tạ không biết đã náo loạn đến mức nào. Tiêu Lịch nghe nói tôi bỏ trốn, chắc hẳn sẽ cảm thấy được giải thoát, giống như khi sinh viên hay tin điểm bốn môn tiếng Anh không bị ghi vào bằng tốt nghiệp. Nhưng không hiểu lời hẹn ước của Tạ Chiêu Kha với anh ta sẽ phải giải quyết ra sao.

Phàm Nhân Tu Tiên

Nhưng nếu Tạ Chiêu Kha biết tôi trốn đi cùng Tống Tử Kính, người cao ngạo, kiêu kỳ như nàng sẽ không tức giận mà biến thành Lý Mạc Sầu đâu nhỉ? Trên đời này, đáng sợ nhất thật ra là tài tử tài nữ. Họ mà chịu an phận thì tốt, chứ một khi đã lên cơn thì thế gian này có thể bị điên đảo. Thế bạn nghĩ vì đâu mà người ta phát minh ra bom nguyên tử?

Nghe lời dặn của Tống Tử Kính, cả buổi chiều chúng tôi ở lì trong phòng không đi ra ngoải. Tôi ngồi bên cửa sổ ngắm con sông lớn với những cơn sóng êm đềm, tĩnh lặng, núi xanh và đồng ruộng ở hai bên bờ, chỉ muốn ra ngoài thưởng ngoạn nhưng không dám mạo hiểm.

Ăn cơm tối xong, chúng tôi đi ngủ sớm. Tống Tử Kính ở phòng bên cạnh, bảo chúng tôi nếu có chuyện thì gõ vào tường.

Tôi và Vân Hương ngủ cùng một chiếc giường, ban ngày cô ấy nghe chuyện tôi kể, sợ nên không ngủ được, trằn trọc lăn qua lăn lại, rồi hỏi: “Tiểu thư, đây không phải là một hắc điếm đấy chứ?”

Tôi buồn ngủ quá rồi, chỉ lẩm bẩm: “Hắc thì hắc, chúng ta có Tiểu Tống mà.”

“Nhưng Tống tiên sinh chỉ là một thư sinh thôi.”

Tôi xoay người. “Thư sinh thì cũng là đàn ông. Chẳng qua cô thích anh ta nên sợ anh ta vất vả, nguy hiểm chứ gì!”

Vân Hương ngượng ngùng. “Tiểu thư thật là đáng ghét quá đi!”

Tôi nói: “Ta thực sự rất đáng ghét đấy. Thế cô biết tại sao anh ta bảo chúng ta có chuyện gì thì gõ vào tường không?”

“Tại sao cơ?”

“Bởi vì bức tường này rất mỏng, bên này mà có động tĩnh gì anh ta đều nghe thấy. Chẳng hạn chuyện chúng ta vừa nói với nhau, từng câu từng chữ đều lọt vào tại anh ta hết. Bây giờ anh ta đã biết cô thích anh ta rồi đấy.”

Vân Hương kêu thét lên rồi rúc vào chăn trốn. Tôi rất hài lòng ngủ tiếp.

Không biết tôi ngủ được bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng gọi: “Tạ Hoải Mân…” Tôi vẫn ngủ, tiếng nói đó lại vang lên: “Tạ Hoài Mân!” Tôi tiếp tục ngủ. Giọng nói gào lên ở bên tai: “Này, gọi ngươi dậy đó! Dậy ngay cho ta!”

Mở mắt ra, tôi thấy mình không ở trên giường mà ở giữa một vùng hư vô. Cảnh tượng này rất quen thuộc, tôi nhớ ra rồi.

“Đại tiên ư?”

“Đúng vậy.” Giọng nói đã mấy tháng rồi không nghe tiếng cất lên. “Cũng đã lâu không gặp, hình như cô béo lên. Sống cũng ổn cả đấy chứ?”

Tôi cười. “Cũng không có gì, chẳng qua răng tốt nên ăn uống tốt. Ông dạo này ở bên đó phát tài chứ?” Rồi lại nghĩ, bổ sung thêm một câu: “Chuyện của tôi có tin tức gì chưa?”

Đại tiên lúng túng, húng hắng ho vài tiếng. “Chuyện đó…”

Chuyện đó cái gì? Tôi chợt có dự cảm không lành.

Đại tiên nói: “Chuyện đó… có phát sinh một chút vấn đề.”

Tôi hỏi: “Vấn đề gì?”

Tuy không nhìn thấy nhưng tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vò đầu bứt tai của vị đại tiên. “Tôi nói thì không được rõ, chi bằng đưa cô đi xem. Cô yên tâm, cũng chẳng có chuyện gì lớn…”

Một luồng lực kéo tôi đi xuyên qua giữa các tầng mây, thoắt cái đã bay về thế kỷ 21, về thành phố nơi tôi vốn cư trú. Lại nhìn thấy những tòa nhà cao tầng, tâm trạng tôi dùng từ kích động vẫn chưa biểu đạt hết trạng thái, đôi mắt chợt nhòa ướt.

Lần này, vị đại tiên đưa tôi bay thẳng vào trong tòa nhà qua cửa sổ.

Đó là một căn phòng rộng rãi nhưng rất bề bộn, chất đầy đồ chơi của trẻ con, cả những bình sữa và khăn tắm, vừa nhìn đã biết ngay đây là một gia đình có trẻ con. Trên xô pha có một người đàn ông đang ngủ, mặt đậy quyển sách, tôi thấy khá quen thuộc.

Lúc này trong phòng bỗng nhiên có tiếng trẻ con khóc váng lên. Người đàn ông ậm ừ vài tiếng rồi tử xô pha ngồi dậy, loạng choạng đi vào trong phòng. Tôi kinh ngạc, trố mắt nhìn.

Người đàn ông chưa vào đến phòng trong thì đã có tiếng kêu phẫn nô của một phụ nữ cất lên: “Con khóc lâu thế rồi mới thấy vào! Anh làm cái gì thế? Có ai làm bố mà như anh không?”

Người đàn ông mệt mỏi đáp: “Cả đêm hôm qua con quấy không ngủ được. Chẳng phải đã nói hôm nay em trông nó sao? Em chuẩn bị đi đâu vậy?”

Người phụ nữ nói bằng giọng lạnh băng: “Công ty trúng thầu nên tổ chức tiệc mừng, em phải đi. Anh trông con cẩn thận đấy!”

Người đàn ông nói bằng giọng không vui: “Lại phải đi sao?”

“Lại cái gì mà lại?” Người phụ nữ không nhịn được nữa. “Em làm thế không vì cái nhà này thì vì ai? Vì sinh Khoan Khoan nên phải nghỉ làm ba tháng này rồi, lỡ mà mất việc thì anh nuôi mẹ con em và căn hộ này nhé?”

Người đàn ông ngán ngẩm nói: “Anh cũng phải đi làm, không thể xin nghỉ phép mãi được, gần đây viện trưởng đã bóng gió nhắc anh rất nhiều lần rồi, đặc biệt việc bình bầu danh hiệu không thể chậm trễ được. Hay là gọi mẹ anh đến nhé!”

Người phụ nữ lập tức nói: “Mẹ anh? Mẹ đến chăm cháu hay là đến kiểm tra công việc của em?”

Người chồng cũng lớn giọng: “Thế rốt cuộc em muốn gì? Thuê giúp việc, em đều đuổi việc người ta, nhờ bà đến thì em với bà lại không hợp nhau. Con cũng là của em cơ mà, em không thể việc gì cũng đổ lên đầu anh!”

Người vợ tức giận. “Việc gì cũng đổ lên đầu anh ư? Em sinh con, anh còn bảo em không làm gì sao? Trương Tử Việt, anh thật là vô lương tâm! Mấy cô giúp việc trẻ đó đầu mày cuối mắt với anh, anh không nhìn thấy, thế anh thấy mẹ anh chi li xét nét em thế nào chứ? Em là phụ nữ đi làm, em cũng nuôi gia đình, tiền bỉm sữa cho con em cũng phải trả. Em mang nặng đẻ đau mười tháng trời, bây giờ bảo anh trông một tí thì anh lại nói những câu đểu cáng như vậy, anh đúng là bị chó cắn mất lương tâm rồi!”

Đứa bé còn nhỏ xíu cứ khóc còn người lớn thì cứ bận cãi nhau, không ai chịu ra bế nó cả.

truyện ngôn tình full

Tôi gọi giật giọng: “Trương Tử Việt?”

Người đàn ông anh tuấn, tiêu sái, ngọc thụ lâm phong đó tại sao lại biến thành một ông chú mệt mỏi, xanh xao, tiều tụy, chẳng thèm cạo râu mà chỉ vật lộn với bỉm sữa? Trên thế giới này thật sự không có gì có thể làm thay đổi một con người thần kỳ bằng việc kết hôn và sinh con.

“Nhìn đủ chưa?” Vị đại tiên vừa nói vừa kéo tôi ra ngoài.

Đôi vợ chồng vẫn tiếp tục cãi nhau không ngừng nghỉ, còn chúng tôi bay ra khỏi cửa sổ. Khung cảnh thay đổi, tôi đã về tiều khu, nơi gia đình tôi sinh sống.

Lần này tôi không vào nhà mà chỉ dừng lại ở con đường trong tiểu khu. Lối vào bỗng nhiên xuát hiện một hình dáng thân quen. Nước mắt tôi trào ra: là mẹ tôi!

Mẹ tôi vẫn không thay đổi chút nào, tóc hình như đã được nhuộm lại, tay xách chiếc làn, trông có vẻ thỏa mái. Quái lạ, tôi chắc vẫn đang nằm trên giường bệnh mà sao mẹ lại ung dung, hớn hở đi mua vịt quay ở tiệm Liệu Ký được nhỉ?

“Mẹ ơi, đợi con với!”

Tôi nhìn quanh, đó chính là giọng nói của tôi.

Nhìn lại, “tôi” đang hùng hục chạy theo, trong tay cầm một túi hoa quả.

“Tôi” nói: “Dưa hấu sáu hào một cân, có mua không mẹ?”

“Ở nhà vẫn còn nửa quả chưa ăn hết, khi nào hết lại mua.” Mẹ tôi ngừng một lát rồi nói tiếp bằng một giọng rất đắc ý: “Hôm nay dạy con mặc cả rồi đấy. Trong chuyện này, khắp thiên hạ mẹ không có đối thủ. Người khác mua một cái váy hết một trăm đồng, mẹ mà mặc cả thì chỉ còn hai mươi. Đó là cái gì? Đó chính là bản lĩnh.”

“Tôi” cười theo, hai người tiếp tục bước đi.

Tôi chỉ xuống dưới đó, lưỡi líu cả lại. “Đó đó… Tôi tôi… Nó nó… Người đó là ai?!”

Đại tiên thở dài. “Đây chính là điều tôi khó nói nên chỉ có cách đưa cô đến nhìn tận nơi.”

Tôi lặng đi một lát rồi hỏi: “Ông có thể hiện thân không?”

“Hả?” Vị đại tiên không hiểu tư duy của tôi nhảy múa kiểu gì. “Có thể thì có thể, nhưng bọn ta không có hình thể cố định.”

Tôi cười. “Ông chỉ cần biến thành một người bất kỳ là được.”

Chắc là vì cảm thấy có lỗi với tôi nên lần này, vị đại tiên rất ôn hòa đáp ứng thỉnh cầu của tôi. Hai giây sau, một phiên bản phong hoa chính mạo của Châu Nhuận Phát xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn, nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta cần tôn trọng tiền bối, ông biến thành Huỳnh Hiểu Minh là được rồi.”

“Châu Nhuận Phát” nghi hoặc làm theo lời tôi, hai giây sau, “Huỳnh Hiểu Minh” đã thay thế cho phiên bản Châu Nhuận Phát xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi nhìn một lượt, hài lòng gật đầu, sau đó túm chặt lấy cổ áo “Huỳnh Hiểu Minh”, nhổ nước miếng vào mặt anh ta.

“Giải thích cho bà mày nghe, chuyện này là thế nào!”

“Huỳnh Hiểu Minh” tuy không bị đau lắm nhưng tất nhiên cũng nhảy dựng lên, đáp liến thoắng: “Không liên quan gì đến tôi! Thực sự không liên quan! Không hiểu bọn họ làm gì nhầm lẫn khiến linh hồn của một đứa con gái khác nhập vào cơ thể cô. Ái chà, cô nhẹ tay chứ, hỏng mất cái áo Armani của tôi!”

Tôi buông tay nhưng chưa hết cơn giận, lại xông lên đấm đá anh ta. “Huỳnh Hiểu Minh” cũng như mỹ nhân vậy, chỉ để thưởng lãm chứ không phải để chà đạp, tuy tôi biết những người đó cũng giả dối cả thôi nhưng cũng không thể đang tâm ra tay quá mạnh, nên chỉ đánh phủ đầu một hồi rồi thu nắm đấm. Ngay sau đó tôi lại hối hận vì đã không bảo ông ta biến thành Koizumi. Không không không, thế thì đáng ghét quá!

Đại tiên chỉnh đốn lại y phục, oan ức nói: “Thực sự không phải lỗi của tôi mà. Tôi là liên lạc viên, còn đây rõ ràng là sai sót của kỹ thuật viên.”

Tôi lại muốn xông lên đập cho ông ta một trận. “Thế phải làm sao? Cứ để nó chiếm cơ thể tôi thế à?”

Đại tiên nói: “Muốn thay đổi thì phải xếp hàng lại từ đầu xin đợi xử lý. Nhìn tình hình hiện nay thì chỉ có cách đó.”

Lửa bốc ngùn ngụt dọc sống lưng tôi. “Huỳnh Hiểu Minh” vội vàng nói: “Nhưng mà thế này cũng tốt. Cô không đủ nhẫn tâm để nhìn cha mẹ cô phải chăm sóc một người thực vật đúng không?”

Tôi sững người, ông ta nói thật ra rất có lý. Tôi ở thế giới kia sống rất vui vẻ, không thể để cao đường bên này vật vã, đau khổ.

Không biết đại tiên có ý tốt hay xấu mà bổ sung thêm một câu: “Huống gì cô gái đó thông minh hơn cô, chăm chỉ hơn cô, hiểu chuyện hơn cô, dịu dàng hơn cô, hiếu thuận hơn cô…” Ông ta nói đến đây thì bị tôi lừ mắt, không dám nói tiếp nữa.

Tôi bỗng ướt nhòa nước mắt. Cha mẹ tôi có một cô con gái mới, Trương Tử Việt thì loay hoay trong mấy bức tường. Tôi không ở nhà nhưng cuộc sống của mọi người vẫn tiếp tục như bình thường, đột nhiên tôi cảm thấy mình như người ngoài.

Bị kịch nhất trên đời là, qua giấc mộng mới biết mình chỉ là khách.

Đại tiên an ủi tôi: “Cô cũng rất khá, ở bên đó cũng được coi là giỏi giang, được việc. Cô biết không, hiện nay cô đã lọt vào danh sách năm người có tỉ lệ người xem cao nhất trong tháng rồi đấy.”

Tôi dựng đứng cả lông mày. “Cái gì? Chúng tôi khốn khổ trong thế giới phàm trần để các người xem như chương trình truyền hình vậy hả?”

Đại tiên vội vàng đáp: “Nhân sinh như kịch! Cuộc đời chẳng qua là một tấn kịch mà thôi!”

Tôi dở cười dở mếu.

Đại tien bỗng ngẩng lên nhìn, nói: “Cô nên quay vể rồi. Khi trời sáng sẽ có nhiểu việc cần đến cô.”

Ông ta vừa nói vậy, bóng dáng “Huỳnh Hiểu Minh” vừa dần tan biến, cơ thể tôi rơi hẫng xuống.

Tôi mở mắt ra, là gương mặt Vân Hương đang nhăn nhó. “Tiểu thư, tại sao tiểu thư ngủ như chết vậy? Tống tiên sinh qua gọi chúng ta hai lần rồi.”

Tôi bò dậy, nhận ra ánh mắt mình vẫn còn ướt. Nhớ lại gương mặt hài lòng của mẹ tôi và gương mặt đầy vẻ bất lực của Trương Tử Việt, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp, băn khoăn suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra được tính từ nào phù hợp, chỉ biết thở dài.

“Dậy chưa đấy?” Giọng Tống Tử Kính vang lên ở bên ngoài. Y không tiện vào phòng nên nói vọng vào. “Thu dọn nhanh chóng. Khánh đại gia đến rồi, chúng ta ăn sáng xong rồi qua sông.”

Khánh lão đầu khoảng hơn sáu mươi tuổi, vừa đen vừa gầy, lưng còng, im lặng ngồi hút thuốc. Nhìn thấy chúng tôi đi xuống, ông ta ngước mắt lên nhìn, mặt không cảm xúc.

Tôi thấy ông ta gầy còm như một nắm xương, chỉ cần cho một mồi lửa là có thể cháy bùng. Một ông già như thế này có thể lái thuyền không? Không phải tôi nghi ngờ khả năng của ông ta mà chỉ cảm thấy thế này là ngược đãi người già.

Hình như Từ Phượng Tiên nhìn thấy thái độ hoài nghi của tôi, bèn múa mép: “Nhìn lão Khánh của chúng tôi chỉ như bộ xương thế này nhưng lái thuyền thì không cần phải nghĩ ngợi. Ông ấy quen thuộc những bãi bồi và mạch nước ngầm như con đường trước cổng nhà. Không nắm rõ những thứ này thì dù có to khỏe như trâu cũng chẳng có tác dụng gì.”

Ăn qua loa bữa sáng, ba người chúng tôi được nữ sĩ Tử Phượng Tiên nồng nhiệt tiễn đưa, theo Khánh đại gia đến bến sông.

Hôm qua nhìn từ xa, thấy nước sông xanh ngắt rất đẹp, hôm nay đến gần mới thấy rất nhiều chỗ dòng nước gặp phải đá ngầm trào lên cuồn cuộn, hung dữ. Những xoáy nước trên mặt sông trông như miệng những con quái thú chực nuốt chửng người xuống, sóng nước dồn dập từng cơn.

Khánh đại gia giơ tay ra hiệu với chúng tôi. Tống Tử Kính dịch: “Ông ấy gọi chúng ta lên thuyền.” Hóa ra lão đại gia không nói được.

Tôi với Vân Hương đỡ nhau trèo lên chiếc thuyền bé xíu, ngồi xuống phía cuối thuyền. Tống Tử Kính vén áo xống lên chuẩn bị lên thuyền thì bỗng nhiên dừng lại, ngoái đầu sang bên như thể nghe thấy tiếng gì đó.

Tôi hoang mang nhìn theo, chỉ thấy vài con chim đang bay qua núi. Tống Tử Kính quay đầu, dáng vẻ nghiêm trọng, bóng người vụt một cái đã hạ xuống mũi thuyền. Con thuyền nhỏ khẽ rung rinh, đến lão già Khánh cũng phải tỏ vẻ thán phục.

“Đại gia, xuất phát thôi.” Tống Tử Kính nói khẽ.

Khánh đại gia khẽ gật đầu. Tôi và Vân Hương vội bám vào mạn thuyền. Thân thuyền chênh chếch rồi quay vòng vòng, sau đó một cơn sóng lớn xô vào, đã thấy cách xa bờ hơn mười mét.

Từ nhỏ tôi đã sợ những trò chơi cảm giác mạnh, ngay lập tức bị hoa mắt chóng mặt. Tống Tử Kính ngồi quay lưng lại với tôi ở đằng trước, dáng người như núi Thái Sơn, nhìn nghiêng thấy sắc mặt hằm hằm. Tôi thầm nghĩ, không nên quấy rầy y, đành nín nhịn, nhắm nghiền mắt, túm chặt lấy mạn thuyền.

Lại một cơn sóng đánh vào, chiếc thuyền nhỏ trôi đi như một chiếc lá xoay vòng vòng, điên đảo trồi sụt. Đầu óc tôi bấn loạn, những thứ có trong dạ dày đều trào ngược lên.

Bỗng nghe thấy tiếng Vân Hương kêu lên thất thanh. Tống Tử Kính hét: “Cẩn thận…”

Một luồng lực đẩy tôi đi, chỉ nghe bên tai có mấy tiếng động lớn, rồi một vật gì đó đâm vào thân thuyền.

Tôi còn đang nghĩ thì Tống Tử Kính đã lấy tay bịt mắt tôi. “Đừng mở mắt, bám chặt vào.”

Y vừa dứt lời thì người đã rời đi, tôi chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai vọng tới từ trong gió. Lại có một con sóng to ào tới, trong nháy mắt chiếc thuyển bị đưa lên cao. Tim tôi như nhảy ra khỏi l*иg ngực. Vân Hương ở bên cạnh sợ hãi kêu to, tôi nhìn sang, thấy cô ấy bị xô theo quán tính, hai chân chổng lên trời. Tôi không nghĩ ngợi nhiều mà chìa ta túm lấy cô ấy. Không ngờ trong tích tắc thuyền lại thụt xuống, Vân Hương được tôi kéo vào giữa thuyền, còn tôi thì không có điểm tựa, bay ra ngoài.

Vân Hương kêu thét lên. Trong điện quang thạch hỏa, tôi cố sức bình sinh túm chặt lấy đuôi thuyền, nhưng đến nửa người là lơ lửng bên ngoài thuyền, nước sông lạnh giá phút chốc đã khiến tôi ướt sạch. Khánh đại gia quay đầu liếc nhìn hai chúng tôi, đôi mắt như hai ngọn lửa, nhưng ông ta lái thuyền tự xoay xở còn không xong, chỉ còn cách chèo nhanh sang bờ bên kia mới hòng giúp nổi.

Vân Hương sợ hãi khóc mếu, kêu gào: “Tiểu thư… Tiên sinh nhanh lại cứu tiểu thư!”

Tống Tử Kính không thể rời khỏi vị trí. Y đang đứng trước gió ở mũi thuyền, áo bay phần phật, tay cầm thanh nhuyễn kiếm múa may điên cuồng khiến gió không thổi lọt. Tôi chỉ nghe thấy những tiếng leng keng, rồi thấy rất nhiều đốm đen bị hạ rơi xuống nước. Nhìn lên thành thuyền, thấy có hai chiếc phi tiêu cắm vào, lóe lên ánh vàng xanh, hiển nhiên là bị tẩm độc.

Tôi cố sức trèo lên thuyền nhưng chân không thể bám vào đâu được. Vân Hương muốn chạy lại kéo tôi nhưng thuyền vừa lắc, cô ấy đã lại ngã lăn ra xa.

Sóng to ào đến, toàn thân tôi ướt sũng, vì dính nước nên tay trơn bám không chắc, chỉ còn cách cố sống cố chết trèo vào trong. Thích khách ư, say thuyền ư, tất cả đều chẳng còn là gì. Tôi chỉ biết, nếu mình lỏng tay rơi xuống, dưới sông có bao nhiêu dòng chảy xiết và đá ngầm thế này, thân xác tôi chắc chắn không còn.

Bỗng nghe tiếng Tống Tử Kính hét lên: “Tứ tiểu thư cố lên…”

Y muốn chạy lại cứu tôi nhưng không thể. Nếu không bảo vệ cho lão Khánh, thuyền sẽ mất lái, chúng tôi sẽ càng nguy hiểm…

Thuyền lại lắc mạnh, một tay tôi bị trượt ra, cả sức nặng cơ thể tôi tập trung lên tay trái. Vân Hương bò lại, nắm chặt lấy tay áo tôi, gào lên: “Tiểu thư, đưa tay kia đây!”

Tôi gắng sức rướn lên, mấy lần liên tiếp đều không được. Thuyền vừa sụt xuống, Vân Hương lại ngã lăn sang một bên.

Trong lòng tôi hoàn toàn tuyệt vọng, nghĩ cuộc đời tôi như hoa như ngọc, mới bắt đầu tuổi xuân vui thú mà đã phải đi làm ma nước, lại còn chết mà không quay về được thân thể vốn có của mình. Dù tính thế nào thì vụ xuyên không này cũng coi như lỗ to.

Quẫy đạp đủ cách, bỗng nhiên nhận ra dòng nước có vẻ dịu đi, nhìn lại, chiếc thuyền đã đi qua nơi chảy xiết nhất, sắp sang bờ bên kia rồi.

Tôi bình tĩnh lại, nhưng Tống Tử Kính đột nihên lại kêu lên: “Cẩn thận…”

Chỉ kịp nhìn thấy một vật đen phi thẳng về phía tôi. Tôi buông nột bên tay đang bám chặt thuyền.

“Tứ tiểu thư…”

Bạn đang đọc truyện trên: truyenhdx.com

viên uống trị nám

Trước Sau

cô vợ nhỏ bé của tổng tài ác ma

Nhận xét của độc giả về truyện Hát Tiễn Hoa Đào, Chờ Người Quay Lại

Nội dung bình luận tối thiểu 15 ký tự, tối đa 500 ký tự!

Số ký tự: 0

Gửi

Bình luận Facebook

Nhấp để hiện bình luận

Top truyện nổi bật của tháng

solo levelingcon duong de vuongtruyện ngôn tình haycuoc hon nhan dai lauma thien kytruyện ngôn tình sủngmạt thếmãng hoang kỷkiều kiều sư nươngyêu em từ cái nhìn đầu tiên

Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.

Chính sách bảo mật - Điều khoản sử dụng - Quy định về nội dung - Vấn đề bản quyền - Thỏa thuận quyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License..

DMCA.com Protection Status Creative Commons License

Copyright © 2021 truyenhdx.com

Đóng ×

Tìm truyện, tác giả...

Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Truyện Teen Đô Thị Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Truyện Ma Trinh Thám Huyền Huyễn Khoa Huyễn Dị Giới Võng Du Đam Mỹ Trọng Sinh Truyện Sắc Ngôn Tình Sắc Truyện Ngắn Truyện Cười Tiểu Thuyết Review

Sắp Xếp

Truyện Dịch Mới Cập Nhật Mới Đăng Xem Nhiều Yêu Thích Truyện Full Thành Viên Sáng Tác

top truyen hay

Doc Truyen Online

Trang Chủ Hát Tiễn Hoa Đào, Chờ Người Quay Lại Chương 17: Chương 8.2

HÁT TIỄN HOA ĐÀO, CHỜ NGƯỜI QUAY LẠI

Chương 17: Chương 8.2

Mĩ Bảo

26/09/2017

Trước Sau

Type: Dandelion

Dòng nước xiết thoáng chốc đã cuốn tôi đi rất xa, mũi tên xuyên xuống nước. Nhưng tôi vẫn chưa gặp may, có một xoáy nước hút tôi vào.. Tôi chie kịp hít mạnh một ơi rồi bị cuốn vào trong nước.

Tôi khá dạn nước nhưng dòng chảy quá siết, tôi chỉ biết nương theo sóng nước để trôi đi. Đoạn sông này không có đã ngầm to nhưng dưỡng khí của tôi dần dần cạn kiệt. Tôi cố sức ngoi lên trên nhưng không thể.

Cuối cùng, trước mắt tôi bắt đầu nhuốm màu đen, sức lực ngày càng cạn kiệt. Đến lúc không thể cố được nữa, nước bắt đầu lọt vào mũi, vào miệng… Hóa ra cảm giác chết đuối là như thế này. Tôi cố sức hít thở, nhưng tất cả chỉ toàn là nước, nước và nước…

Đầu óc tôi mê man rồi mắt hẳn tri giác…

Một luồng hơi ấm xộc vào l*иg ngực tôi, khiến tôi phun ra một ngụm nước.

Tôi nghe thấy tiếng reo hò ở bên tai: “Được rồi! Không chết đâu!”

Một cơn đau thắt ở ngực, tôi nấc liên tục mấy cái rồi nước trong khí quản phun ra ngoài. Đầu tôi vẫn quay cuồng, tiếng ong ong trong tai cứ dội lên không ngừng, quần áo thì ướt sũng, gió thổi qua làm tôi hắt hơi mấy lần liền.

Một bàn tay to lớn khẽ vỗ vào lưng tôi, luồng hơi từ tay huynh ấy truyền sang, nóng đến mức tim tôi cũng ấm lên. Tôi hít thở dồn dập, sau đó mở mắt ra.

Tôi đang ngồi dựa trong lòng một người. Toàn thân người đó cũng ướt sũng, tóc vẫn nhỏ nước tong tong, hai tay ôm chặt lấy tôi.

Tôi mở miệng, từ trong họng cất ra âm thanh như cánh buồm xé gió: “Tôi đã chết chưa…”

Tiêu Huyên vỗ vào lưng tôi. “Vẫn còn sớm!”

Tôi lại ho sặc sụa một trận, ngơ ngác hỏi: “Tống tiên sinh và Vân Hương đâu?”

“Có Tử Kính bọn họ không sao đâu.” Tiêu Huyên nói. “Chúng ta bây giờ đang ở hạ du, cách nơi mọi người qua sông năm dặm.”

Thì ra tôi bị trôi dạt cả năm dặm mà không chết đuối, không phải là cao số dạng bình thường nữa. Nạn lớn không chết, bây giờ mới bắt đầu biết sợ, vừa nhớ lại hiểm nguy lúc trước, toàn thân tôi liền run rẩy.

Bỗng nhiên, có một giọng nói non nớt cất lên hỏi tôi: “Tỷ tỷ không sao chứ?”

Tôi ngẩng đầu, trước mặt là một đứa bé đầu tròn xoe không biết ngồi ở đó từ lúc nào. Đứa bé này phúng phính, mũm mĩm, mặt mũi thanh tú, trông rất giống Tiêu Huyên.

Tôi giật mình. “Nhị ca, con trai ca đã lớn từng này rồi sao?”

Tiêu Huyên cao giọng hỏi: “Cái gì?”

Cậu bé cũng nghiêng đầu hỏi: “Cái gì?”

Tôi nhìn lại đứa trẻ này, đầu nó cạo trọc, ăn vận như hòa thượng thì lại càng thấy lạ. “Ca cho con trai đi làm hòa thượng à?”

Tiêu Huyên như chỉ muốn tát chết tôi ngay tại chỗ, bỗng có tiếng “A Di Đà Phật” từ trên trời vọng xuống cứu sống tôi. Một lão hòa thượng mặc áo cà sa, đầu trọc lốc, thân hình gầy gò, đôi mắt tinh nhanh rọi bốn phía, lại còn có gương mặt gian manh nữa. Lão lừa già trọc đầu này sao trông quen vậy nhỉ?

“Nữ thí chủ, biệt lai… à, đã lâu không gặp rồi.”

Tôi kêu lên thất thanh: “Tuệ Không?”

Hòa thượng Tuệ Không mỉm cười. “Chính là lão nạp.”

Tôi nhảy dựng lên, chỉ vào ông ta, nói: “Ông… Tại sao ông lại ở đây?”

Lão hòa thượng vuốt râu, cười bảo: “Phật Tổ có câu, ta không vào địa ngục thì ai vào?”

Nghịch Thiên Tà Thần

Tôi nói: “Thế mà cứ tưởng ông phải nói câu “đâu có khó khăn, nơi đó có ông”.”

Lão hòa thượng nói: “Thí chủ có tuệ căn, chính là ở ý này.”

Tôi dùng ánh mắt hỏi Tiêu Huyên. Huynh ấy giải thích: “Đại sư đi cùng chúng ta lên phía bắc.”

“Thế ông ấy không phải lo việc kinh doanh của miếu sao?”

Tiêu Huyên khoặm mặt, nói: “Thứ nhất, đó không phải là kinh doanh. Thứ hai, lần này đại sư đồng hành là để giúp ta một tay.”

Tôi cẩn thận nhìn lại lão hòa thượng một lượt, nhưng quả thực không nhìn ra ngoài cái miệng phỉ phui và cái tên lừa người ra, ông ta còn có khả năng gì khác nữa.

Lão già Tuệ Không cười rồi tiến lại. “Nữ thí chủ, sau này mong được chỉ bảo”, rồi xoa xoa cái đầu trọc của tiểu hòa thượng, nói: “Đây là đồ tôn Giác Minh của tôi.”

Tiểu hòa thượng cực kỳ hiểu chuyện, nói: “Tỷ tỷ lạnh, chúng ta nhóm lửa lên có được không?” Thật là dễ thương chết đi được!

Sau đó chúng tôi vẫn phải vào một rừng cây mới nhen lửa. Nhóm đàn ông bao gồm cả tiểu hòa thượng tạm lánh vào bụi cây. Cậu bé Tiểu Giác Minh năm nay lên sáu, nghe nói năm lên hai tuổi thì cha mẹ ốm chết, lưu lạc ngoài đường, được hòa thượng Tuệ Không đang đi khất thực lượm về. Cậu bé thật thà, ngoan ngoãn, vô cùng đáng yêu. Hòa thượng ăn chay cả, không biết Tuệ Không nuôi cậu ta bằng gì mà trông trắng trẻo, bụ bẫm y như cục bột vậy.

Tôi hỏi Tiêu Huyên ở sau bụi cây: “Tại sao không có thị vệ? Một ông già, một phụ nữ và một đứa trẻ, lỡ may bị đánh úp, ca làm sao có thể lo nổi? Thế mấy người Lý tướng quân với Nguyễn thiếu hiệp đâu?”

Tiêu Huyên nói: “Bọn họ đều chờ ta ở huyện Nhân Thiện.”

Bỗng nhiên có một con chim bay vào khu rừng khiến tôi giật mình, vội vàng túm lấy quần áo. Hóa ra là chim truyền tin, Tiêu Huyên nói với tôi: “Tống tiên sinh và Vân Hương của muội đã qua sông bình an, bây giờ đang đi về phía Hồ Châu.”

“Họ không sao chứ?”

“Trong thư không viết thì là không sao.” Tiêu Huyên nói. “Ta đã báo với họ tình hình của muội, chúng ta sẽ gặp họ ở huyện Nhân Thiện.”

Tôi cảm thấy yên lòng. Hong khô quần áo xong, chúng tôi thu dọn, lại chuẩn bị xuất phát. Qua được Xuyên Giang thì là Hồ Châu. Chỉ có điều chúng tôi còn cách xa đường cái, người vẫn thưa thớt. Không không không, còn hơn thế nhiều! Cây cổ thụ cao đến trời, rêu xanh bám dày, lá cây mục nát, dây leo loằng ngoằng… Rõ ràng là chúng tôi đang ở trong một khu rừng rậm nguyên sinh!

Tôi rụt đầu vào cổ mà đi, lo lắng, sợ hãi hỏi Tiêu Huyên đi đằng sau: “Liệu có rắn rết gì xông ra cắn muội một nhát không?”

Tiêu Huyên ban đầu chê tôi đi chậm, chán nản trả lời: “Lấy đâu ra…”

Huynh ấy còn chưa nói dứt lời, tôi bỗng nhiên cảm thấy một vật gì lạnh ngắt quấn lấy cổ chân. Lông măng trên người đột nhiên dựng đứng, tôi hét lên một tiếng rồi nhảy bổ lên người Tiêu Huyên. “Á… rắn rắn rắn rắn rắn…”

Tiêu Huyên bị tôi va vào phải lùi mấy bước. Lão hòa thượng quay đầu hỏi có việc gì.

Chân tôi cứng đơ, tôi nhắm tịt mắt, kêu: “Tôi bị rắn quấn!”

Tiểu Giác Minh giơ tay giật “con rắn” ra. “Là cái dây leo sao?”

Tôi mở mắt, quả thực là một sợi dây leo xanh non quấn ở chân. Tiểu Giác Minh gỡ nó ra, băn khoăn nhìn, rồi lại nhìn sang tôi. Mặt tôi đỏ bừng lên.

Tiểu Giác Minh còn nói: “Tỷ tỷ đừng sợ. Khi chúng ta vào núi, trên người đã rắc thuốc chống rắn rồi, tỷ không biết à?”

Tôi quay sang nhìn Tiêu Huyên, người này đang cố nhịn cười, trông không khác gì bị táo bón. Gã đáng ghét, bôi thuốc mà cũng không chịu nói, gã muốn đợi xem tôi làm trò đây mà!

Chắc bởi mặt mũi tôi trông rất khó coi nên buổi tối dừng lại nghỉ ngơi, huynh ấy đi kiếm hai con thỏ, ba con gà rừng về, tự tay xử lý. Lúc này tôi mới phát hiện trên tay anh ta có rất nhiều vết thương nhỏ còn mới, không thể không hỏi: “Mấy vết này là bị làm sao?”

Tiêu đại hiệp chưa trả lời, Tiểu Giác Minh đã cướp lời: “Ca ca nhảy xuống nước cứu tỷ, bị đá và cây cỏ cào phải đấy.”

Tôi nhìn sang Tiêu Huyên. “Đồng chí Lôi Phong mỉm cười đắc ý vì phẩm chất cao thượng của mình, tiếp tục cắt tiết, mổ bụng con thỏ.

truyện sắc

Tôi vơ cả lấy, mắng: “Bị thương mà không sợ nhiễm trùng, mau đi rửa tay ngay. Để muội ra tay!”

Tiêu Huyên mở miệng định nói gì đó nhưng bị tôi đá cho một phát, liền ngoan ngoãn đi mất.

Tôi bọc cả gà lẫn lông bằng đất sét rồi chôn vào trong đất, nhóm lửa bên trên, sau đó lấy bảo kiếm của Tiêu Huyên xiên vào con thỏ rồi nướng trên lửa. Tiêu Huyên nhìn thấy, các cơ trên mặt nhăn nhúm cả lại nhưng cũng không nói gì.

Ngọn lửa kêu lách tách, con thỏ dần dần tỏa hương thơm phức. Lão hòa thượng đang kể câu chuyện một ông vua xuất gia cuối cùng tu thành chính quả cho tiểu hòa thượng nghe. Tiểu hòa thượng ngồi không yên, cứ liếc nhìn sang phía bên này.

Lão hòa thượng chán nản ca thán: “Thôi đành, thôi đành. Tâm bất tại Phật.”

Tôi cười nhạt. “Nếu trong lòng đã có Phật thì không cần phải niệm, Phật cũng biết, thế hà tất cả ngày phải dâng hương lễ bái?”

Lão hòa thượng nói: “Thành tâm lễ bái là để cầu Phật phù hộ.”

Tôi tiếp tục cười nhạt. “Môn xác suất học là sinh ra từ bài bạc, nghệ thuật khởi nguyên từ ma thuật, còn tôn giáo thì sao? Thời cổ xưa có một người chán nản vì không có việc gì làm, thế rồi ông ta lấy cục đất sét nặn thành bức tượng, tưởng tượng nó là Thượng đế vạn năng, sau đó bất đầu đàn lễ và thờ cúng nó. Đây là quá trình không ngừng thôi miên bản thân, rất lâu sau bản thân ông ta cũng tin rằng cái vật đó là thần vạn năng, lại còn vô cùng sợ hãi cái cục đất nặn đó. Đơn giản là chẳng có việc gì làm nên kiếm chuyện đó mà.”

Lão hòa thượng vuốt râu, cười. “Cô vẫn còn hận tôi vì tôi bảo cô sẽ là mẫu nghi thiên hạ phải không?”

Tôi bị bóc mẽ, xấu hổ đến phát bực, tự xẻ thịt thỏ ăn. Lão hòa thượng cũng xé một miếng to, phần đùi thỏ đưa cho Giác Minh.

Tôi ngạc nhiên. “Tôi nghĩ ông là hòa thượng chứ!”

Lão hòa thượng đáp: “Thì đương nhiên. Tôi còn có kim sách của triều đình ban cơ.”

Nói rồi rút một quyển cứng từ trong bụng ra. Tôi giở ra xem, mấy chữ màu đỏ “Hoàng đế bồng thiên chi bảo” đập vào mắt. Tôi cảm thán: “Có cả giấy chứng nhận quốc gia cơ đấy.” Lão hòa thượng rất đắc ý.

Tiêu Huyên đã moi con gà lên, bóc vỏ đất sét làm hiện ra lớp thịt gà trắng nõn, thơm phức. Lão hòa thượng đưa một gói nhỏ ra như hiến báu vật. “Muối đây.”

Tôi ngã lăn quay. Tôi hỏi: “Trong áo cà sa của ông có những gì?”

Lão hòa thượng sờ lần rồi nói: “Bát, thuốc chữa thương, lọ thuốc ngửi, thuốc viên, dao con, dây thừng… Có cần hạt tiêu bột không?”

“Cần.” Tôi cầm lấy rắc lên đùi gà.

Ăn cơm xong, Tiêu Huyên nói với tôi: “Đi theo ta một lát.”

Tôi đi theo huynh ấy đến một con suối nhỏ cách đó không xa.

Huynh ấy lại nói: “Tháo giày ra.”

Tôi vội rụt chân lại.

Tiêu Huyên nói: “Được thôi, ta mặc kệ mấy vết phồng rộp ở chân muội.”

Tôi đành phải chìa chân ra. Huynh ấy giúp tôi cởi giày, đặt bàn chân tôi lên đầu gối huynh ấy. Tôi đau quá khẽ kêu lên, huynh ấy thở dài, động tác càng gượng nhẹ.

Chúng tôi đã đi bộ cả ngày đường, lại còn phải đi xuyên rừng. Sức khỏe của tôi được trải qua một thử thách rất nghiêm túc, chỉ là tôi chưa hiểu, tại sao huynh ấy lại biết chân tôi bị phồng rộp?

Màn đêm dần buông, nước suối ánh lên chút ánh sáng tàn. Ở phía kia có đốt lửa, lão hòa thượng đang kể chuyện cho tiểu hòa thượng nghe. Rừng núi không yên tĩnh, chim bay về tổ đang í ới gọi nhau. Trời đất một dải an lành.

Tôi khẽ hỏi: “Đưa muội đi cùng thế này có tiện không?”

Tiêu Huyên tiếp tục bôi thuốc, hỏi: “Cái gì tiện với không tiện?”

“Tuy muội chưa bao giờ trải qua cảnh phải lẩn trốn kẻ địch truy sát nhưng muội biết, người càng đông, mục tiêu càng lớn thì càng kém an toàn.”

Tiêu Huyên dừng tay, nhìn tôi, nói: “Thêm một người to như muội thì mục tiêu lớn thêm bao nhiêu?”

Tôi nhún vai. “Muội không biết làm gì cả, chỉ rước thêm phiền cho mọi người.”

Tiêu Huyên vẫn tiếp tục bôi thuốc cho tôi. “Rất mừng khi muội vẫn còn sáng suốt, tự biết mình, nhưng mà biết làm sao được? Vứt muội trong núi làm mồi cho hổ à?”

“Oa oa, không được vứt tỷ tỷ trong núi cho hổ ăn.” Tiểu Giác Minh không biết chạy lại đây từ khi nào, cất giọng ngây thơ, non nớt. “Tỷ tỷ là người tốt, chỉ có người xấu mới để hổ ăn thịt.” Nói rồi túm lấy tay tôi, ngả cái đầu tròn xoe lên vai tôi.

Tôi đùa: “Nghe thấy chưa, nhị ca? Trẻ con mà cũng biết phân biệt xấu tốt hơn ca đó.”

Tiêu Huyên cười ma mãnh. “Giác Minh, sư phụ của con chưa nói với con, phụ nữ là con hổ à?”

Tiểu hòa thượng nghiêng đầu nghĩ ngợi. “Con đi hỏi sư phụ đây.”

Tôi nhìn dáng đi lũn cũn của cậu bé, bỗng nhiên hỏi: “Đứa bé liệu có phải là con trai của nhị ca thật của muội không?”

Tiêu Huyên cáu kỉnh: “Tạ Chiêu Hoa, muội có biết làm tính không?”

“Sao không biết?” Tôi không vui.

“Thế ta hỏi muội, nhị ca thật của muội chết được mấy năm rồi?”

“Mười năm rồi.”

“Đứa trẻ đó mấy tuổi?”

“Sáu tuổi.”

“Thế đã rõ chưa.” Tiêu Huyên lừ mắt nhìn tôi.

Tôi không phục. “Muội thông minh thế còn gì. Ca cho rằng ca không nói thì muội không biết sao?”

Tiêu Huyên lườm tôi. “Thật sao?”

Tôi bỗng nhiên nhớ ra, nói: “Từ nay muội không còn tên là Tạ Chiêu Hoa nữa.”

Tiêu Huyên cười. “Thế sau này gọi muội là gì?”

“Tiểu Mẫn.” Tôi lắc lư người vẻ đắc ý. “Tạ Chiêu Hoa đã bỏ trốn cùng Tống tiên sinh, còn người tìm sự che chở của Yến vương là Tiểu Mẫn cô nương “ngọc diện thánh thủ”.”

Câu nói đó làm thức tỉnh Tiêu Huyên. “Muội để cuốn sách của Trương Thu Dương ở đâu rồi?”

Tôi đáp: “Ở nhà. Mang theo thấy không yên tâm, hơn nữa muội đã thuộc cả rồi.”

Tiêu Huyên nói: “Muội biết chữa thương trị bệnh, không hề đơn giản.”

Tôi nheo mắt. “Ca nói vậy là khen muội phải không?”

Tiêu Huyên chỉ cười mà không nói.