Chương 40

Yến quân sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn, tinh thần phấn chấn, giương cờ giương trống hùng dũng tiến vào Trung Nguyên.

Quá quan trảm tướng, sau ba tháng, đại quân cuối cùng đã tới Phong Châu. Đây là vùng đất sản xuất lương thực trọng yếu, cung cấp mười phần trăm tổng số lương thực của Đông Tề.

Tiêu Huyên trị quân nghiêm khắc, đao triển như rừng, bước chân hành quân đồng loạt, tiếng vang như sấm dậy. Đi qua đồng ruộng nông trang, Tiêu Huyên lệnh một tiếng, toàn thể binh sĩ chỉ được bước trên bờ, ai giẫm vào ruộng lúa sẽ bị xử chặt chân. Vì thế chín mươi vạn đại quân tiến vào, tất cả đều quy củ cẩn thận đi qua đồng lúa đã chuyển màu vàng, không làm tổn hại đến một cây lúa nào.

Mã thái thú Phong Châu đứng trên tường thành nhìn tận mắt thấy rõ ràng, nghe nói lúc đó nước mắt rơi đẫm mặt, không đợi Tiêu Huyên đến dưới thành gọi cổng đã đích thân chạy xuống bảo quan viên mở cửa nghênh tiếp.

Sau đó, chúng tôi mới biết con trai của vị Mã thái thú này trước đây giúp thái tử sửa pháp đã chết trong ngục. Mã thái thú đau đớn mất con yêu, nỗi bất mãn với Triệu gia càng thêm sâu sắc, hôm nay nhìn thấy Tiêu Huyên hành quân như vậy, chỉ cảm thấy mình kiếp này may mắn được nhìn thấy đấng cứu thế. Dù sao con trai đã chết, ông chẳng thiết gì nữa, vứt bỏ mũ quan tìm nơi quang minh mà đến.

Bởi tôi phải chăm sóc cho thương binh, đi theo tiểu đội điều trị nên đến Phong Châu muộn hơn ba ngày so với đại quân. Đánh xong trận Thuấn Châu, trong quân có thêm rất nhiều binh sĩ bị thương, đi cùng đương nhiên bất tiện. Tiêu Huyên liền đề nghị để bọn họ tạm thời lưu lại Phong Châu điều kiện đầy đủ hơn để dưỡng thương, đợi lành lại sẽ trở về đội quân.

Tôi vừa đến Phong Châu, lập tức có người nhiều chuyện bắn tin đồn đến tai tôi: Mã thái thú có ý gả con gái cho Yến vương.

Người truyền tin cho tôi mặt mũi đầy vẻ nhớn nhác, nói: “Nhưng cô nương cũng đừng lo lắng, Vương gia từ chối ngay trước mặt rồi. Mã đại nhân rất thất vọng. Lúc đó đang trong buổi yến tiệc, mọi người đều có mặt cả.”

Tôi đồng ý. Tiêu Huyên này rõ thật là, không thể khéo léo từ chối kín đáo một chút sao? Cô nương nhà người ta sau này còn phải đi lấy chồng nữa chứ!

Người đó lại nói: “May mà Mã tiểu thư sau rèm cất tiếng giải tỏa được cảnh bối rối khó xử này, nàng nói nàng muốn tự mình tìm phu quân. Vương gia nhân cơ hội đó liền bảo nàng chọn một trong số các thuộc hạ của mình, rồi sẽ làm chủ hôn cho nàng, thế mới né được cơn phong ba đó.”

Tôi vỗ vai người đó. “Tốt quá! Tốt quá! Sau này nếu ngươi không kén được con rể, có thể đến nhờ vương gia giúp.” Rồi trong lúc người kia mồm miệng há hốc, tôi liền đi tìm Tiêu Huyên.

Trên mặt Tiêu Huyên viết ba chữ to tướng “ta rất phiền”. Trên án thư và chiếc bàn thấp bên cạnh chất đầy sách quyển tấu thư xanh xanh đỏ đỏ, một bát chè ngân nhĩ đã nguội để ở một góc.

Tôi nhìn đôi mắt thâm quầng của chàng. “Bao lâu không ngủ rồi?”

“Không ngủ được.” Tiêu Huyên nóng nảy. “Trà mới năm nay đậm quá, tỉnh rụi.”

“Công việc nhiều quá đấy mà.” Tôi cười giả lả.

Tiêu Huyên cũng cười cười, như con sói già trong núi sâu nhìn thấy đứa bé béo mầm. “Lại đây, lại đây, bổn vương ban cho nàng một bát chè ngân nhĩ mát lạnh, còn nàng giúp ta đọc tấu thư.”

Tôi lùi về phía cửa. “Công việc của ta cũng nhiều lắm, ta còn phải đi giảng bài cho hội thảo sinh đẻ an toàn, còn phải phát thuốc diệt ký sinh trùng cho binh sĩ, rồi lên lớp cho đồ đệ về thảo dược học…”

Tiêu Huyên bỗng nắm chặt tay, che miệng ho một tràng, âm thanh khàn đặc.

Tôi hít một hơi, chân răng lành lạnh.

Tiêu Huyên ngẩng đầu lên. “Hử? Không phải nàng đi mở đạo tràng sao?”

Tôi đỏ mặt đá chàng một cái. “Biến! Cút ra ghế bên kia nằm. Để ta đọc cho chàng nghe.”

Tiêu Huyên cười nhăn nhở, túm lấy đầu tôi, thơm một cái thật kêu lên khóe môi, bảo: “Ngoan quá!” Rồi mới nhường chỗ.

Tôi nhặt đại một tờ thư tham mưu, đọc: “Từ người phụ trách mỏ khoáng huyện x, báo số hàng ngài cần đã hoàn thành trước thời hạn, đã vận chuyển đến công xưởng, đợi cấp trên xem xét.”

Tiêu Huyên hài lòng, gật đầu. “Người của Việt Phong làm việc rất có hiệu quả.”

Tôi lại cầm một tờ tấu thư đọc: “Một hạ quan tên Vương Mậu xin dập đầu trước ngày, báo tin địa phương năm nay cây lương thực phát triển vô cùng tốt, hy vọng bội thu. Nhưng nông tằm lại chịu sâu bệnh gây tổn thất nghiêm trọng, giảm sản lượng là điều khó tránh khỏi.”

Tiêu Huyên cau mày. “Biết rồi.”

“Một hạ quan tên gọi Trương Di hành lễ với ngài, nói rằng ở khu Vệ Lương Sơn việc với cư dân tiến triển thuận lợi. Ông ta đã gặp người đứng đầu, tặng trọng lễ, người đứng đầu rất vui mừng. Cư dân vùng đó vẫn chưa được khai hóa nhưng lương thiện, thuần phác, phần lớn sống nhờ săn bắn, làm giày da, ở nhà tranh vách nứa, y dược thuốc men thiếu thốn, tin vào ma quỷ tà thuật. Vệ Lương Sơn có sản vật phong phú, địa hình phức tạp, đường núi hiểm trở, nhưng là con đường trọng yếu để vận chuyển hàng hóa. Tuy nhiên người bản xứ không muốn trao.”

Tiêu Huyên suy ngẫm trong chốc lát rồi nói: “Dần dần trấn an cư dân từng bước, muốn thông đường thì không thể quá nóng vội. Thủ lĩnh muốn lợi, trên đường lập trạm trưng thu thuế má. Các khoản mức sưu thuế, tự xem xét quyết định.”

Tôi nhấc bút viết. Tiêu Huyên lại nói: “Vương ấn ở trong hộp bên tay phải nàng, tự tìm đóng vào.”

Chàng thật là hào phóng. Tôi lấy Yến vương ấn ra, lăn vào hộp son rồi đóng lên, cuối cùng đặt tấu thư vào đống văn kiện đã qua xử lý.

“Bức này viết rằng nông dân phía nạm khởi nghĩa, thủ lĩnh Trương Vĩ Dân tự lập vương…”

“Xuẩn ngốc.” Tiêu Huyên cất giọng lạnh lùng, cứng rắn.

Tôi run run, tiếp tục đọc: “… Đăng cơ tại huyện Bành La, tự lấy hiệu là Thiên Trạch hoàng đế, quốc hiệu Vi Chu, phong hoàng hậu, thái tử, tể tướng, đại thần, tất cả hơn hai mươi người, giống như một tiểu triều đình có quy mô. Hơn nữa, dường như dự định đặt nền móng tại đó để mọc mầm kết quả. Triệu gia hiển nhiên là không hứa hẹn mặt tốt nào.”

“Mặt tốt gì cơ?” Tiêu Huyên cao giọng. “Bị vày vò trong tay mà không tự biết, rốt cuộc chỉ là hán tử lỗ mãng một chữ bẻ đôi cũng không biết. Tấu thư này nàng để riêng ra, ta sẽ bàn bạc kĩ với Tôn tiên sinh và mọi người.”

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Cứ như thế, tôi tạm thời làm nhiệm vụ của một thư ký, Tiêu vương gia truyền lời cho tôi bút thư, nam nữ phối hợp làm không biết mệt, tấu thư trên án dần vơi đi. Nhưng giọng nói của vương gia cũng dần dần nhỏ đi.

Tôi đọc xong một bức tấu thư về sưu thuế, một hồi mà vẫn không nghe thấy tiếng đáp lời, quay đầu sang nhìn, Tiêu Huyên nằm trên ghế, nghiêng người, nhắm mắt, rõ ràng là đã đi gặp Chu Công rồi.

Tôi khẽ khàng đặt tấu thư xuống, tiến lại gần. Chàng vất vả cả mấy tháng trời, chắc hẳn rất mệt mỏi, mắt hõm sâu, dưới mắt có quầng thâm, râu ria tua tủa. Tôi biết người luyện công như chàng rất thính ngủ, chỉ cần gió thổi động cỏ là sẽ thức giấc, thế mà bây giờ tôi đứng trước mặt, chàng vẫn không có động tĩnh gì, xem ra chàng đã quá mệt mỏi rồi.

Tôi cũng như những người phụ nữ khác, trong mắt chúng tôi, người đàn ông của mình lúc tỉnh thì hiệu lệnh thiên quân, mưu kế chiến sách, chỉ huy thiện hạ, nhưng lúc ngủ thì chỉ là một cậu bé to xác mà thôi. Nơi yếu đuối trong lòng tôi bỗng quặn lên xót xa.

Cầm chiếc chăn đắp lên người chàng, tôi quay lại bàn, tiếp tục đọc tấu chương báo cáo.

Nhân sự thay đổi, thủy lợi duy tu, nông điền canh tác, thương mại sưu thuế, xung đột lợi ích quốc gia…

Nếu tôi phải làm thân với những thứ này hằng ngày, chắc hẳn chưa đến ba mươi, đầu đã bạc trắng.

Thoáng chốc trời trở tối từ lúc nào, người hầu bước vào thắp đèn dầu. Tôi sợ sáng quá làm Tiêu Huyên tỉnh giấc, bảo bọn họ đổi thành nến, lại đắp thêm tấm chăn mỏng cho chàng. Trong ánh nến mờ ảo, tôi ngắm nhìn gương mặt anh tuấn đang say giấc của chàng, cảm thấy mềm lòng, chỉ ước chàng được ngủ thêm một lát, ngủ thêm chút nữa, nghỉ ngơi thoải mái càng nhiều càng tốt.

Tôi quay sang tiếp tục đọc tấu thư: Huấn luyện binh sĩ, phía nam mưu báo, động thái cung đình…

Cửa khẽ mở ra, Việt Phong bước vào.

Tôi chỉ vào Tiêu Huyên vẫn đang ngủ say, ra hiệu bằng tay với y.

Y gật đầu, giơ tấm thϊếp sơn son thếp vàng trong tay lên.

Tôi lại ra hiệu: Đặt đấy, đợi vương gia tỉnh dậy sẽ đọc.

Việt Phong có chút khó xử.

“Chuyện gì?” Tiêu Huyên lúc này đã tỉnh giấc.

“Vương gia.” Việt Phong cung kính đáp lời. “Công văn khẩn cấp.”

“Viết gì?” Tiêu Huyên tỉnh hẳn, ngồi dậy khỏi giường.

“Thuộc hạ chưa đọc.” Việt Phong đưa thư lên.

Tiêu Huyên nhận lấy, mở ra đọc được vài chữ, mặt hiện lên sự kinh ngạc, sau đó khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, sau đó bắt đầu hắng giọng, như thể bị tịt mũi, mắt lộ vẻ nóng nảy. Một bức thϊếp nhỏ mà chàng lật qua lật lại đọc mấy lần, rồi mới gập lại, dặn dò Việt Phong: “Đi mời Lý tướng quân, Lưu tướng quân, Tôn tiên sinh, Đường đại nhân và Tống tiên sinh đến đây cho ta.”

Việt Phong tiếp lệnh đi ra. Tôi thực sự không kìm nổi tò mò, hỏi: “Thϊếp viết gì vậy?”

Tiêu Huyên nheo mắt nhìn tôi.

Tôi phẩy tay. “Thôi được rồi, ta cũng chẳng muốn nghe.”

Kết quả là Tiêu Huyên chủ động nói: “Triệu gia thỉnh cầu hòa đàm.”

Tôi kinh ngạc. “Hòa đàm? Đàm phán cái gì?”

Tiêu Huyên cười. “Đúng vậy, đàm phán gì?”

Tôi nói: “Lẽ nào hy vọng có thể hòa đàm? Thế chàng vất vả đánh một nửa giang sơn để làm gì? Chàng đang thanh quân trắc, đánh một nửa rồi hợp với Triệu tặc, chẳng phải thành chuyện cười cho thiên hạ sao?”

Tiêu Huyên vui vẻ xoa đầu tôi. “Tiểu Hoa nhà ta thật thông minh.”

Tôi vùng thoát khỏi móng vuốt của chàng. Lúc này, Tiêu Huyên nhìn thấy trên án thư các báo cáo và tấu thư đã được phân loại ngăn nắp chỉnh tề. “Nàng sắp xếp đó à?”

“Đúng vậy.” Tôi chỉ cho chàng xem. “Từ trái sáng phải, quân sự, nông nghiệp, dân sự, tham mưu. Càng ở trên càng khẩn cấp. Nhìn xem, thế này tốt biết bao, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết trình tự, lúc xử lý hiệu quả mới cao được. Quản lý phải khoa học, khoa học phải phục vụ nhân loại…”

Tiêu Huyên mặt mày rạng rỡ, bỗng nhiên ôm lấy mặt tôi, hôn chùn chụt mấy cái lên môi.

“Hu hu… chàng… hu hu hu…”

Tiêu Huyên đang cao hứng thì chợt buông ra. “Nhân lúc ta ngủ, ăn vụng bánh đậu xanh phải không!”

Tôi đỏ mặt tía tai lau miệng. “Đồ sói đuôi dài xấu tính.”

Tiêu Huyên lập tức lộ nguyên hình, xông lại. Việt Phong ở bên ngoài gọi to: “Vương gia, tướng quân và tiên sinh đã đến rồi.” Cứu nguy cho tấm thân trong trắng của tôi.

Tôi vội vàng chỉnh trang đầu tóc, chạy sang một bên. Lý tướng quân vén rèm bước vào. Tống Tử Kính nhìn thấy tôi cũng ở đó, liền gật đầu chào.

truyện Đam Mỹ

Tôi cười. “Mọi người bàn bạc, tôi đi ăn cơm.” Rồi định lẩn đi.

Tiêu Huyên nói: “Phải rồi, đến giờ ăn cơm rồi, mọi người đã ăn chưa?”

Mọi người đều lắc đầu.

Tiêu Huyên bèn nói: “Thế thì ăn cùng đi, Tiểu Hoa cũng ở lại đây, cả nhà đều là người quen cả.” Nói rồi cầm lấy tay tôi kéo sang phòng bên cạnh.

Mặt tôi lại càng thêm đỏ, bị móng vuốt lang sói sắc cạnh của chàng túm lấy, không giằng ra được, bất đắc dĩ phải đi theo.

Đi ngang qua Tống Tử Kính, ánh mắt hai người không hẹn mà nhìn nhau. Khóe mắt ướŧ áŧ của y ánh lên ngọn lửa, như thể là mừng vui, rồi lại trầm xuống lạnh lùng.

Lòng tôi khẽ xao động, có chút gì đó ngượng ngập khó diễn tả.

Cơm canh nhanh chóng được bày ra đầy bàn, tôi ngồi bên cạnh Tiêu Huyên, cầm lấy bát ăn cơm.

Tiêu Huyên cười, vui vẻ gắp cho tôi một cái đùi gà. “Này, ăn đi, chẳng phải nàng kêu đói sao?”

Mấy vị khác đều hiểu rõ hàm ý của vương gia, vừa nhìn vừa cười. Chỉ có Tống Tử Kính hình như cau mày, hoặc là do tôi tưởng tượng ra.

Tiêu Huyên nói: “Triệu gia gửi thϊếp đến, yêu cầu đàm phán, chuyện này các ngươi biết cả chưa?”

Tôn tiên sinh đặt đũa xuống, nói: “Vương gia, về chuyện này, trộm nghĩ cũng nên đi một lần, nhưng chúng ta ở thế bị động, có điểm bất lợi.”

Tiêu Huyên nói: “Ta cũng nghĩ giống các ngươi, chắc chắn là nên đi.” Mặt chàng rất hưng phấn, hùng hổ hăng hái, như thể muốn rút ngay ra bảo đao ra khỏi vỏ vậy.

Lý tướng quân nói: “Vương gia có thể đi nhưng không được theo địa điểm chúng chọn.”

Tống Tử Kính gật đầu phụ họa. “Phổ Châu đương nhiên là không được đi, tôi biết một nơi rất tốt.”

Tiêu Huyên hỏi: “Ở đâu?”

“Một tửu quán ở huyện Nam Trúc, rộng rãi đơn giản, hai bên đều không mang theo binh sĩ, nhìn rõ tình hình. Chủ của tửu quán đó với tôi là chỗ bạn bè cũ.”

Tiêu Huyên rất hài lòng, “Người trong giang hồ, thế là tốt nhất.”

“Vương gia.” Tôn tiên sinh nói, “Tuy đối phương phái người đi là bạn đồng song của vương gia trước đây, nhưng Triệu đảng lâu nay thâm hiểm giảo hoạt, che giấu nhiều động cơ, vương gia không được coi nhẹ.”

Lý tướng quân cũng tán đồng. “Vương gia vẫn nên chọn một đội thân binh canh gác bên cạnh.”

“Cũng được.” Tiêu Huyên nói. “Thiết vệ lưu thủ một nửa. Tử Kính, huynh chọn người của huynh đi theo ta, chẳng phải có mấy đứa trẻ đang thiếu kinh nghiệm cần được rèn luyện đó sao?”

Tống Tử Kính nghe vậy, cười đáp: “Thế ta thay mặt mấy đứa trẻ đó đa tạ vương gia.”

Tôi yên lặng ngồi một bên, vừa gặm đùi gà vừa lắng nghe, nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng không nhịn nổi nữa, rón ra rón rén mở miệng: “Người đó, là người của Triệu gia phái đến đàm phán đó…”

Mọi người nhìn sang góc tôi ngồi bị bỏ quên. Tôi dày mặt giương đôi mắt ngây thơ đợi câu trả lời.

Tiêu Huyên không hề cảm thấy phiền khi bị tôi xen vào, chỉ cười nụ. “Nàng từng nghe ta nhắc đến người đó rồi mà, không biết nàng có nhớ không?”

Não bộ tôi lập tức hoạt động, rồi hiện lên một cái tên. “Cháu của Triệu hoàng hậu, bạn ăn nhậu của chàng phải không?”

Tiêu Huyên hài lòng cười. “Chính là Triệu Sách.”

Trúng phóc.

“Hắn chẳng phải là tài tử văn nhân sao, tại sao lại ra chiến trường?”

“Quốc gia rối ren, đâu thể không quan tâm được? Hơn nữa, tuy hắn đánh nhau không lại ta, nhưng diễn thuyết lại như chuyển non dời biển, tầm chương trích cú, là một tay hùng biện trơn tru hoạt khẩu không bao giờ cần chuẩn bị trước. Trước đây khi học hành cùng nhau, tiên sinh có lúc còn nói không lại được hắn ta. Bản tính giảo hoạt của nhà họ Triệu được thể hiện mạnh mẽ, sâu sắc nhất ở hắn, chỉ cần đấu khẩu cũng đã đủ làm ra một trận ác chiến rồi.”

Tôi nghe mà thấy ngứa ngáy trong lòng, cuối cùng cũng to gan hỏi: “Thế… ta có được đi không?”

Đám đàn ông đều quay mặt lại nhìn.

Tôi rụt đầu rụt cổ, quyết định sống chết một phen. “Đó hẳn là thời khắc lịch sử, không có mặt thật đáng tiếc. Hơn nữa ta cảm thấy sẽ không đánh nhau đâu. Nam Trúc cách chúng ta không xa lắm, lúc nào cũng có thể gọi quân đội đến. Ta thấy người nên lo lắng phải là bọn họ mới đúng.”

Tiêu Huyên cười ruồi, nhìn tôi.

Gan tôi lại to thêm một chút, tiếp tục nói: “Hơn nữa ta thấy các huynh căn bản chẳng có chuyện gì để đàm phán cả, trừ khi triệt để thể hiện lập trường, sau đó ai về nhà nấy, cần xuống phía nam thì tiếp tục xuống phía nam, cần chống trả thì tiếp tục chống trả. Hôm nay ta đọc được một bức tấu thư có viết, trong cung đưa ra toàn là lệnh chỉ của hoàng hậu, có thể thấy Triệu gia vẫn chưa lấy được ngọc tỷ của hoàng thượng. Cho nên, chúng ta nam phạt là danh chính ngôn thuận. Đã như vậy rồi, bọn họ muốn gϊếŧ chàng cũng sẽ không chọn lúc đàm phán để ra tay, làm thế khác nào thừa nhận họ làm việc kém chu toàn, nhiều sơ hở?”

Nói xong, tôi tiếp tục dùng ánh mắt nai tơ ngơ ngác nhìn Tiêu vương gia.

Tiêu Huyên có vẻ không nhịn được nữa, ngán ngẩm nói: “Thật ra nàng không cần nói, ta cũng đưa nàng đi cùng.”

Hả?

“Vương gia!” Tống Tử Kính lập tức phản đối.

Tiêu Huyên ra hiệu nhắc mọi người yên lặng, lấy tấm thϊếp ra, chỉ cho từng người xem. “Gã Triệu Sách đó nói, mấy ngày trước hắn phải di chuyển bằng thuyền nhiều nên đã mệt mỏi, lại không biết ăn nhầm phải cái gì, bị ốm không rõ nguyên nhân, không ai chữa nổi, hắn muốn mời Mẫn cô nương đến cùng.”

Rõ thật là, không nói sớm cho rồi! Tôi lập tức thấy vui hẳn lên.

Tống Tử Kính vẫn cầm tấm thϊếp đọc kĩ, có vẻ muốn kiểm định dấu hiệu chống hàng giả. “Mẫn cô nương chỉ là phụ nữ, đến chỗ dễ xảy ra xung đột, thực sự không an toàn.”

“Nhưng mà…” Tôi nói. “… có thể ta đi, chữa khỏi được bệnh cho hắn, sẽ có ích cho tiến trình phát triển hà bình song phương.”

Tiêu Huyên dùng ánh mắt nhắc nhở tôi. “Im mồm.”

Tôi biết điều ngậm ngay miệng lại.

Tôn tiên sinh là người biết ăn nói nhất. “Vương gia, đối phương đã yêu cầu như vậy, có thể đưa Mẫn cô nương theo cùng.”

Lý tướng quân không quan tâm lắm đến việc có được mang nữ sĩ đi đàm phán hay không, thấy Tôn tiên sinh nhượng bộ, cũng biểu thị đồng ý.

Tống Tử Kính sắc mặt kém tươi, nhưng đa số đánh bại thiểu số, thuộc hạ phải phục tùng thượng cấp, đành nói: “Cũng phải cắt vài người ở cạnh Mẫn cô nương.”

Tiêu Huyên gật đầu. “Chuyện đó đương nhiên rồi.”

Tôi cười như ánh nắng xuân, kẻ họ Tống lườm tôi một cái. Tôi nhiệt tình gắp cái cổ vịt vào bát của kẻ họ Tống.

Kết quả Tiêu Huyên ghen, đạp vào chân tôi dưới gầm bàn. Tôi đành gắp cho chàng miếng sườn.

Thật ra bọn họ lo lắng đều có lý do. Nhỡ may không khống chế nổi cục diện, nếu đối phương bày binh bố trận, cho dù là đánh nhau hay chạy trốn, tôi đều là gánh nặng.

Tôi quay về phòng thuốc, lập tức chổng mông lên chui vào thùng chứa đồ, lục lọi một lượt, tìm được một cái rương. Bên trong chứa đủ các loại ám khí như cung nhỏ bằng thép, tên tay áo tinh xảo, lưỡi dao mỏng nhỏ. Tôi lấy tên tay áo ra, cẩn thận kiểm tra một lượt, chốt khớp phải tra dầu, còn lại đều tốt.

Một năm nay, Tiêu Huyên thu thập cho tôi khá nhiều loại sách, ngoài sách y học ra còn có rất nhiều sách về cơ khí và mộc. Mỗi khi mệt mỏi tôi lại xem sách, kết hợp với kiến thức hiện đại làm vài kiểu ám khí. Vì chiến tranh đều là đao thật thương thật, địch tiến ta lùi, địch lùi ta tiến, những ám khí này không có nhiều cơ hội sử dụng, toàn để ở chỗ tôi, cũng không muốn hiến cho Tiêu Huyên. Bây giờ dấn thân vào chỗ hiểm nguy, những món đồ chơi nhỏ bé này có thể phát huy tác dụng rồi.

Tôi bỏ ra một ngày để điều chỉnh tất cả các máy móc một lượt, lau chùi đánh bóng, tra dầu, sau đó phối lại mấy loại độc dược và thuốc mê, lấy túi da to bằng ngón tay cái đóng gói phân loại, rồi trình lên Tiêu Huyên Tiêu vương gia.

Tiêu Huyên vừa nhấc cung tên lên đã thích thú không muốn rời tay. Tôi chỉ chàng cách dùng, chàng lập tức dùng thử. Trong nháy mắt, chỉ thấy ba chiếc tên bay đi, nhẹ nhàng ba tiếng động, găm vào cánh cửa, mũi tên cắm sâu vào trong thớ gỗ.

Tiêu Huyên tán thưởng: “Hàng tốt!”

Tôi dương dương tự đắc: “Khoa học kỹ thuật là để phục vụ nhân loại.”

Tôi bày hết thuốc lên bàn, giảng thật kĩ cách dùng từng loại cho chàng. Xong xuôi, tôi có chút tiếc rẻ. “Lão gia trong sách có viết cách nuôi dưỡng trùng độc, ta luôn nóng lòng muốn làm một đôi, nhưng toàn bận nên bỏ lỡ. Đợi khi nào có thời gian ta nhất định sẽ nuôi, chàng một con ta một con, sau này chàng mà dám làm điều gì không phải với ta, ta sẽ cho chàng biết cầu sống không được, cầu chết…”

Tôi chưa nói xong, Tiêu Huyên đã ghé sát mặt lại, cười vô cùng gian ác.

Tôi lắp bắp. “Chàng, chàng, chàng… làm… gì vậy?”

Hai tay chàng đã túm lấy đầu tôi, cắn một cái rõ đau lên má tôi.

“Tiểu Hoa nhà ta tài giỏi như vậy, thưởng cho một cái!”

Tôi nóng bừng mặt. Gã này thật lắm trò, hôn thì không nói làm gì, còn dùng cả răng, giống y con sói, khiến nước bọt dính đầy mặt tôi, Tôi tức tối đưa tay lau mặt.

Không hiểu tại sao Tiêu Huyên lại nổi giận, chàng vứt thứ trong tay đi, túm tôi lại, há miệng cắn vào môi tôi.

Đợi đến khi chàng bỏ tôi ra, chân tôi đã đứng không vững, mặt nóng đến mức có thể rán được cả trứng gà.

Tiêu Huyên cười mãn nguyện, sờ môi tôi, rồi ghé sát vào vai tôi. “Lần sau không được lau những chỗ ta hôn, nếu không…”

Chàng thổi một cái, tôi rùng mình rồi thu lại nép vào lòng chàng.

_________________