Chương 5

Tôi nhìn một lượt, đĩa đựng thức ăn chỉ nhỏ bằng nửa lòng bàn tay tôi, không biết vì do keo kiệt hay vì phong tục, nhưng bày la liệt kín cả một bàn rộng, làm tôi có cảm giác như đang ăn đồ ăn Hàn Quốc. Thảo nào Tạ Chiêu Anh gọi nguyên cả quyển thực đơn như thế.

Được cái món ăn vừa đẹp mắt vừa thơm ngon, lại rất hợp khẩu vị với tôi nên tôi đánh chén vô cùng đã đời.

Tạ Chiêu Anh lịch sự, nhã nhặn gắp một miếng rau, chậm rãi, từ tốn ăn, nhìn tôi ăn như hổ đói liền nhắc nhở một câu: “Chậm thôi, cẩn thận không nghẹn.”

Bỗng có tiếng nói sang sảng từ bên ngoài vọng vào: “Tạ nhị lang biết chăm lo cho người khác từ bao giờ vậy?”

Nói xong, cửa mở ra, hai chàng trai bước vào.

Đi trước là một chàng trai mặc áo gấm thêu, dung mạo tuấn tú, mặt mũi tươi cười, trông giống như đang đi bán bảo hiểm. Đi theo sát phía sau là một chàng trai mặc áo choàng màu xanh nhạt, cao to lực lưỡng, dáng vẻ ôn hòa. Hai người đều trạc tuổi Tạ Chiêu Anh, áo quần bảnh bao gọn ghẽ, cử chỉ lễ độ, dễ nhận ra thuộc loại được giáo dục tử tế.

Tạ Chiêu Anh tươi cười đứng dậy. “Diên Vũ, Chính Huân, lâu rồi không gặp.”

Chàng trai mặc áo hoa đi trước có đôi mắt phượng một mí, lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ. Anh ta trông thấy tôi thì tỏ ra rất hào hứng. Tôi suýt nữa thì nghĩ câu tiếp theo của anh ta sẽ là: “Này cô, cô đã mua bảo hiểm chưa?”, hóa ra anh ta chỉ nói: “Cô gái này trông không quen nhỉ?”

Tạ Chiêu Anh thì như thể bà mối ở trung tâm môi giới hôn nhân, giới thiệu từng người một: “Đây là Hàn vương tôn, đây là xa kỵ tướng quân Úc Chính Huân, còn đây là Tiểu Hoa, tứ muội của tôi.”

“Nhân viên bán bảo hiểm” Hàn vương tôn vừa nghe thấy đại danh của tôi liền buột miệng: “Cô có vấn đề về đầu óc cơ mà, không phải bị điên à?”

Tôi tức giận cười mỉa. “Huynh tin lời đồn nhàm như vậy, chẳng phải là thằng ngốc sao?”

Úc Chính Huân không nhịn được bật cười. Tạ Chiêu Anh đạp tôi một cái rõ mạnh dưới gầm bàn.

Hàn vương tôn cũng biết mình lỡ lời, vội vàng nghiêm mặt, xin lỗi tôi: “Tại hạ vừa phát ngôn bất cẩn, có lỗi với tứ tiểu thư, thực lòng do thường ngày nói năng nhảm nhí quen miệng chứ không hề có ác ý, mong tứ tiểu thư tha thứ.”

Tôi là một tiểu cô nương chưa đến độ cập kê, anh ta khẩn khoản xin lỗi tôi như vậy quả là thành khẩn rồi. Nghĩ vậy, tôi liền gắp miếng đùi gà ban nãy bị tôi phun nước miếng vào, đặt av2o bát Hàn vương tôn, thân tình nói: “Hàn đại ca không nên tự trách mình nữa, tiểu muội vừa xong buột miệng vô lễ, cũng xin huynh bỏ qua cho.”

Mặt mũi Tạ Chiêu Anh nhăn nhó, tôi dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta, anh ta hiểu ý bịt chặt miệng. Tôi sung sướиɠ nhìn Hàn vương tôn nhai nuốt miếng thịt gà.

Úc Chính Huân lúc này bỗng nhiên cất lời: “A Anh, lâu rồi huynh không ra chơi. Ta vẫn nhớ huynh trước đây rất thích nghe Bộ Đình cô nương ở Thiên Hương lâu này xướng vài tiểu khúc, hay là hôm nay gọi cô ta ra hát vài bài đi.”

Tạ Chiêu Anh cười, đáp: “Đúng là rất lâu rồi không được nghe giọng hát của Bộ Đình cô nương, mời cô ta đến đây đi.”

Tiểu nhị của quán đi gọi người, một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng đồ trang sức khẽ chạm vào nhau, một làn hương thơm thoang thoảng bay lại. Dáng người đi nhẹ bước khẽ, ngồi xuống đằng sau tấm rèm ở gian ngoài, chỉ ẩn hiện bóng người duyên dáng, mỹ lệ.

Sau vài tiếng cổ cầm thánh thót thì một giọng hát du dương, trong vắt cất lên, hát rằng: “Ve sầu mùa đông cùng hoa quỳnh, dưới cây liễu bảng lảng sương núi. Một cánh nhạn bắc, đầy sông ly thủy. Nói rằng sau biệt ly sẽ trùng phùng trong mộng. Từng năm cắm liễu tiểu xuân qua, hoa đào sầu muộn theo gió thổi...”

Điệu hát này thật đẹp, như khóc như hờn, tôi nghe mà lòng thổn thức.

Khúc hát kết thúc, sau lưng lặng như tờ. Tôi quay đầu ngoảnh nhìn thì thấy sắc mặt Tạ Chiêu Anh rất khó tả, vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ, ánh mắt sáng lấp lánh. Tôi đã quen với phong cách bê tha của anh ta, bỗng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh này thì muôn phần kinh ngạc.

Lúc này tôi mới nhận ra, không thấy tăm hơi của Hàn vương tôn và Úc tướng quân đâu nữa. Hai gã này thật là quá đáng, chuồn đi đâu mà không gọi tôi một tiếng, bây giờ tôi ở không phải mà đi cũng chẳng xong.

Giai nhân sau tấm rèm thưa khẽ thở dài, nói: “Lục lang, chàng có còn nhớ khúc hát này chăng?”

Tạ Chiêu Anh mỉm cười, dịu dàng đáp: “Làm sao ta có thể quên được.”

Rõ ràng là tình nhân cũ gặp lại, tôi lại biến thành người thừa.

Giai nhân cất giọng bi thương: “Còn nhớ khi đó ta đóng giả trai, cùng chàng ra phố ngắm hoa đăng. Sơ ý lạc mất nhau, ta khóc suốt quãng đường, sau đó được người hầu tìm ra đưa về. Không ngờ chàng vì đi tìm ta mà ở ngoài đường cả đêm, bị phong hàn, về nhà phát bệnh nặng.”

Tạ Chiêu Anh cười. “Lúc đó ta tưởng để lạc mất nàng rồi, sợ hãi hồn xiêu phách lạc, bảy phần hồn thì mất sáu phần.”

Giọng nói của giai nhân trở nên nghẹn ngào: “Ta vẫn còn nhớ ta đã thề thốt bên giường bệnh của chàng, lời thề đó liệu chàng còn nhớ chăng?”

Giọng Tạ Chiêu Anh mềm mại, nhẹ nhàng như dòng nước: “Đương nhiên còn nhớ chứ...”

Tôi tò mò vểnh hết cả hai tai lên hóng, anh ta định nói nhưng lại liếc thấy tôi, lập tức phanh két lại. Vẻ mặt dịu dàng đến mức khiến người ta tê dại kia chưa kịp biến hình, vẫn đọng trên mặt, vô cùng khôi hài khiến tôi phì cười.

Tạ Chiêu Anh khoặm mặt, nói: “Muội chưa đi à?”

Tôi nhún vai, cất giọng rất vô tội: “Bọn họ không đưa muội đi cùng.”

Giai nhân vừa sợ hãi vừa ngượng ngùng hỏi: “Ai ở bên đó vậy?”

Tạ Chiêu Anh vội trấn an nàng: “Không sao đâu, là tứ muội của ta. Ta đưa con bé đi chơi.”

Tôi hướng về phía rèm, cất giọng ngoan ngoãn: “Chào tỷ tỷ.”

Giai nhân trong rèm khẽ cười, một bàn tay thon thả như chạm khắc từ bạch ngọc vén rèm lên, để lộ ra một dung nhan tinh khiết như ánh trăng.

Cô gái trẻ có dáng vóc thướt tha, tóc đen mượt như mây, không đeo châu báu, chỉ cài một đóa mẫu đơn nở tung, váy màu xanh nhạt có đường thêu hoa mỹ tinh xảo, da thịt nõn nà như tuyết, mịn màng như ngọc, khuôn mặt hình trái xoan, mắt trái hạnh long lanh, mũi thon môi đỏ, đẹp như thể bước ra từ bức tranh sơn dầu thời hiện đại.

Tôi đang định thốt lời tán dương thì Tạ Chiêu Anh đã bước lại, thân mật đỡ lấy nàng. Hai người bốn mắt giao nhau, nồng nàn mê đắm, tóe lửa tình đì đùng giữa không trung.

Tôi khẽ khàng đứng dậy đi ra ngoài.

Không ngờ mỹ nhân bỗng cất tiếng gọi: “Tứ muội muội từ từ đã.”

Tôi chỉ còn cách đứng lại.

Mỹ nhân tỷ tỷ mỉm cười thân thiện với tôi. “Đã mấy năm rồi không gặp muội muội, không ngờ bệnh tình của muội đã khỏi, thật là đáng mừng.”

Hóa ra mỹ nhân cũng là người quen cũ. Tôi khách khí nói: “Đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm.”

Tạ Chiêu Anh nói: “Tứ muội không nhớ những chuyện trước đây, đây là Phỉ Hoa tỷ tỷ.”

Hả? Không phải là ca nữ Bộ Đình gì đó sao?

Tạ Chiêu Anh nhìn mỹ nhân tỷ tỷ, hỏi: “Lần này nàng ra ngoài, có ai biết không?”

Mỹ nhân tỷ tỷ đáp: “Ta bảo vào núi dâng hương thì không ai ngăn được ta. Chàng yên tâm, có Diên Vũ và Chính Huân giúp đỡ, bọn họ không biết ta đi gặp chàng đâu.”

Tạ Chiêu Anh gật đầu: “Thế thì tốt. Ta rất lo lắng cho nàng.”

Mỹ nhân tỷ tỷ xúc động khôn cùng, nói: “Chàng không phải lo lắng cho ta. Chàng tự bảo trọng là ta ổn rồi.”

Hai người nắm tay nhau thật chặt. Tôi nghĩ nếu không có mặt tôi ở đó, chắc đã ôm hôn nồng nàn rồi.

Bỗng có ba tiếng gõ khẽ ngoài cửa, đôi chim non sực tỉnh. Mỹ nhân tỷ tỷ nói: “Ta phải về rồi.”

Tạ Chiêu Anh không nỡ để mỹ nhân tỷ tỷ đi, hỏi: “Đến khi nào ta mới lại được gặp nàng?”

“Lần này chàng ở lại bao lâu?”

“Ta vẫn chưa gặp được người đó.”

Mỹ nhân tỷ tỷ cắn môi, chau mày nói: “Ta sẽ giúp chàng nghĩ cách. Chàng hãy kiên nhẫn chờ đợi, nhất định không được liều lĩnh, chàng phải biết rằng tình thế hiện nay rất nguy hiểm. Nghe nói ngoài vị kia ra, không ai có thể gặp được người đó.”

“Đã đến mức này rồi sao?”

“Đúng vậy, hơn nữa sức khỏe người đó không hề khá lên.”

Tạ Chiêu Anh cầm tay mỹ nhân tỷ tỷ, nói: “Ta biết, ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi.”

Hàn vương tôn thò đầu vào, nói: “Phỉ Hoa, phải đi thôi.”

Hai người bịn rịn chia tay. Phỉ Hoa lau dòng lệ hoa lê, nói: “Ta đi đây, chàng hãy bảo trọng.”

Tạ Chiêu Anh thở dài não nề. Phỉ Hoa mỹ nhân mắt lệ lưng tròng đau đáu nhìn anh ta, kéo mạng che mặt rồi vội vã rời đi.

Tôi chứng kiến cảnh tượng này, thấy mơ hồ chẳng hiểu gì nhưng trong lòng lại rất thông cảm. Chỉ cần nhìn cũng biết Phỉ Hoa có xuất thân cao quý, dung mạo không hề thua kém Tạ Chiêu Kha, lại còn là bạn thanh mai trúc mã của Tạ Chiêu Anh, thế mà không hiểu vì sao không thành đôi được với anh ta. Yêu nhau mà không đến được với nhau, tôi cảm thấy rất đáng tiếc.

Sau khi Phỉ Hoa đi, Hàn vương tôn cũng cáo từ. Tôi đi theo Tạ Chiêu Anh ủ ê sầu thảm lê bước về nhà.

Tạ Chiêu Anh không nói năng gì suốt quãng đường, gương mặt bị phủ một làn mây xám, ánh mắt có những tia dữ dằn. Sét, điện chạm nhau, người cấm lại gần.

Tôi thu hết can đảm hỏi: “Nhị ca, Phỉ Hoa tỷ tỷ rốt cuộc là ai vậy?”

Sắc mặt Tạ Chiêu Anh hơi dịu lại, nói: “Nàng là Tần Phỉ Hoa, con gái độc nhất của thượng thư công bộ, một trong hai Đông Tề mỹ nhân. Người còn lại chính là Tạ Chiêu Kha tỷ tỷ của muội.”

Hóa ra là vậy, thảo nào... Tạ Chiêu Kha thanh cao u nhã, Tần Phỉ Hoa dịu dàng yểu điệu, hai người đều là tuyệt thế giai nhân.

Tôi lại hỏi: “Hai bên gia đình không đồng ý cho hai người đến với nhau sao?”

Tạ Chiêu Anh cười nhạt, nói: “Nhà họ Tần muốn đưa Phỉ Hoa vào cung.”

Rõ thật khéo, nhà họ Tạ cũng có dự định như vậy. “Chẳng trách ai cũng muốn làm hoàng đế.”

“Hoàng đế?” Tạ Chiêu Anh mai mỉa nói. “Lão hoàng đế ốm yếu liệt giường kia ấy à? Không phải lão đó! Sau khi thái tử qua đời thì còn có nhị hoàng tử Tiêu Lịch do hoàng hậu một tay nuôi nấng. Phỉ Hoa bây giờ đã là cung nữ trong cung hoàng hậu, ý đồ của hai nhà họ Tần, Triệu đã rõ ràng.”

Tôi nói: “Nói như thế tức là nhà ta và nhà họ Tần đều muốn lấy lòng nhà họ Triệu?”

Tạ Chiêu Anh vừa biệt ly với người trong mộng, tâm trạng không tốt, có chút căm hận thời thế, than vãn: “Họ Tiêu mà cứ không khởi sắc thế này thì thiên hạ sớm muộn sẽ đổi thành họ Triệu hết.”

Anh ta nói hơi lớn tiếng, tôi sợ toát mồ hôi, nhân lúc đoạn đường này ít người qua lại, liền vội vàng kéo anh ta về nhà.

Về đến cổng nhà, có một đám người hầu đang đứng chờ chúng tôi bên ngoài rổn rảng kêu lớn: “Nhị thiếu gia và tứ tiểu thư đã về rồi!” Sau đó, một đám đông khác từ trong nhà ầm ĩ chạy ùa ra, dẫn đầu chính là Tạ thái phó và Tạ phu nhân.

Tạ lão gia “hừm hừm” mấy tiếng rồi nói: “Vẫn còn biết đường quay về cơ à?” Câu này là nhằm vào tôi.

Tạ phu nhân khuyên giải Tạ lão gia: “Quay về là tốt rồi. May mà con đi theo.” Câu sau là nói với Tạ Chiêu Anh.

Đại ca cười, bảo: “Cả nhà lo lắng sợ rằng Tiểu Hoa lạc đường. Về đến nhà là tốt rồi, ăn cơm thôi, mọi người vào nhà cả đi!”

Chắc do lão hòa thượng tiên đoán tôi sẽ thay thế vị trí của mình nên Tạ Chiêu Kha rất vui mừng, không rụt rè nữa mà cứ ôm lấy cánh tay tôi. Trước khi về tôi đã ăn nên không thấy đói, thế mà nàng cứ nhiệt tình xới cơm gắp thức ăn cho tôi.

Ăn cơm xong, quả nhiên tôi bị ông bà họ Tạ gọi vào thư phòng. Thư phòng thâm nghiêm, đèn nến uy nghi, gương mặt già cả, nho nhã của Tạ thái phó bị ánh đèn từ trên cao rọi xuống, các nếp nhăn hiện hết ra, trong thoáng chốc tôi như thể lạu xuyên không về những năm 40, 50 của thế kỷ 20.

Tạ Thái phó ra lệnh: “Quỳ xuống!”

Tôi răm rắp quỳ xuống trước mặt ông ta, bỏ qua câu nói “nữ nhi quỳ quý ngang vàng”.

Tạ phu nhân tốt bụng nhắc nhở tôi: “Không phải quỳ trước cha con, quỳ trước tổ tiên ấy.”

Lúc này tôi mới thấy trên bức tường phía sau Tạ thái phó có treo một bức họa, phía trước hương khói nghi ngút. Nhưng mà ban ngày vừa mới quỳ rồi, bây giờ lại đến quỳ, tổ tiên liệu có thấy phiền không?

Tạ thái phó nói bằng giọng nghiêm trọng: “Lời Tuệ Không đại sư nói hôm nay, con còn nhớ chứ?”

Mắt mũi tôi trợn ngược, muốn quên cũng đâu có dễ.

Tạ thái phó nói: “Nhà họ Tạ chúng ta làm quan cả trăm năm nay, đời nào cũng trung thành, đã từng có một tể tướng, ba tướng quân, còn có hai quý phi và ba tòng phi, tuy nhiên chưa bao giờ có...”

“Hoàng hậu?” Tôi tiếp lời.

Tạ thái phó giận dữ lừ mắt nhìn tôi. “Chưa bao giờ có kẻ bào không biết lễ nghĩa, ngang ngược, thô lỗ như ngươi!”

Tôi cũng tức tối. “Cha, không thể trách con được, con ngốc nghếch mười sáu năm trời, bỗng nhiên có người đến nói với con, sau này con sẽ là mẫu nghi thiên hạ, nghe thế ai mà chẳng hết hồn.”

Tạ phu nhân lại đứng về phía tôi, gật đầu nói: “Nói cũng phải, lão gia, Hoa Nhi mới khỏi bệnh chưa được bao lâu, vừa mới hiểu chuyện thôi mà, ông nên coi nó như đứa trẻ lên hai mới phải.”

Tạ thái phó nguôi giận một chúng, thể diện ban ngày bị tôi manh động làm mất mát giờ đã tìm lại được vài phần, nhưng vẫn cứ sầm mặt, nói: “Con tuy bị bệnh rất lâu nhưng cũng không còn nhỏ nữa. Bây giờ đã khỏi bệnh rồi, hôm nay lại xảy ra chuyện thế này, nhà họ Tạ có một số việc vẫn nên nói để con biết thì tốt hơn.”

Ô, gì vậy? Tàn dư tiền triều? Võ lâm mật thám? Hay Tạ thái phó làm việc cho cục an ninh quốc gia?

Tạ thái phó nói: “Mỗi đời nhà họ Tạ đều có con gái kết hôn với hoàng thất. Đến đời cha, vốn cũng định đưa tam tỷ của con vào cung.

Hóa ra là chuyện này. “Tuệ Không đại sư từ xưa đến nay chưa nói sai bao giờ, những điều hôm nay đại sư nói, sau này nhất định sẽ linh nghiệm.”

Đùa kiểu gì lạ vậy! Tôi vội vàng nói: “Cha, trên đời này chẳng có chuyện gì là chắc chắn cả. Nhìn bộ dạng con thế này nhập Đông cung chỉ là chuyện đùa. Mà nếu như con được làm hoàng hậu, thì hoàng đế đó cũng chẳng có đức hạnh gì.”

Tạ thái phó chắc hẳn theo đảng phái bảo hoảng tận trung, vừa nghe thấy tôi nói vậy, huyết áp tăng vọt lên. “Nhập cung hầu hạ hoàng thượng là phúc phận mấy kiếp con mới tu được? Con đừng nói năng hồ đồ nữa, chỉ tổ mang tai họa đến cho Tạ gia!”

Mấy kiếp?

Tôi đã làm ni cô tám kiếp, một lòng một dạ chuyên tâm hướng Phật, thế mà Phật tổ còn đẩy tôi vào chỗ tối tăm như hũ nút thế này. Còn hoàng hậu ư? Đợi đến khi thân thể phục hồi toàn diện, tôi sẽ phủi mông cuốn xéo, hoàng cung kia, ai muốn vào cứ việc vào.

Tạ phu nhân dặn dò tôi: “Vì có liên quan đến cả trăm người trong Tạ gia nên chuyện hôm nay ở Phật đường sau này cấm không được nói với ai. Còn nữa, kể từ ngày mai, ta sẽ bảo Tống tiên sinh dạy riêng cho con, buổi chiều học thanh nhạc nữ công...”

Sét đánh giữa trời quang trúng ngay đỉnh đầu tôi, tao ngộ của Tạ Chiêu Kha sao lại rơi vào đầu tôi? Tôi cảm thấy mình như một con lợn bị ép ăn thức ăn tăng trọng, đợi đến ngày mổ thịt, sau khi khổ sở hấp thụ là đến cái chết đương nhiên.

Tôi nhăn nhúm mặt mày, lết bằng đầu gối đến ôm lấy chân Tạ phu nhân, thảm thiết nói: “Mẹ, con không thể không học sao?”

Tạ phu nhân đáp: “Không thể.”

Tôi nói: “Con biết đọc biết viết, biết làm vài bài thơ, biết ngoại ngữ, toán lý hóa cũng khá, còn tinh thông... sách y dược, con không cần phải học thêm gì nữa đâu!”

Tạ phu nhân hỏi: “Con có biết thêu thùa, nấu ăn, ca vũ, cầm kỳ không?”

Tôi gạt đi: “Con gái ai chẳng biết rồi, con cũng biết thì có gì đặc biệt đâu?”

Tạ phu nhân nói năng rất triết lý: “Đàn ông chỉ thích những thứ mới lạ trong chốc lát thôi, lâu rồi cũng chán. Hiền hậu, đảm đang kiểu truyền thống vẫn chắc ăn hơn.”

Tạ thái phó bối rối húng hắng ho, còn tôi cười thầm trong bụng.

Sau đó tôi còn bị căn dặn thêm dăm câu ba điều nữa rồi mới được thả. Vân Hương đợi tôi bên ngoài viện, tôi vừa kể lể với cô ấy vừa quay về viện của mình.

Vân Hương đột nhiên kéo tay áo tôi, tôi bịt lấy miệng, nhìn theo hướng cô ấy chỉ. Trên tường quây của viện có một bóng người ngồi thu lu một mình, ánh trăng ảm đạm chiếu lên người anh ta tạo thành một cái bóng dài. Anh ta trông giống một con chim ưng hoang hoải, xù lông xù cánh chống chọi với cái lạnh lẽo của cuộc đời.

Tôi dùng cả chân lẫn tay, dụng sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng trèo lên được, ngồi bên cạnh anh ta.

Phía ngoài tường là một ngõ nhõ, ban ngày có những người bán hàng rong bày bán những rau dưa giày tất, tường bao cũng không cao, trước đây không có trộm cắp là do vận may của nhà họ Tạ còn lớn. Bây giờ đã muộn lắm rồi, chung quanh yên ắng như tờ, càng tôn lên vẻ cô độc đáng thương của người bên cạnh.

Tôi cất lời phá tan sự yên tĩnh: “Nhị ca, có phải ca đang nhớ Phỉ Hoa tỷ tỷ không?”

Vẻ mặt Tạ Chiêu Anh nghiêm túc, không có vẻ mang tâm trạng bi ai khóc mùa xuân qua thương mùa thu tới, ngược lại có chút bức bối như thanh bảo kiếm không muốn nhẫn nhịn ẩn náu mà chỉ muốn thoát ra khỏi vỏ, giống như con sói chuẩn bị vồ mồi. Lúc này anh ta hoàn toàn không còn vẻ phiêu diêu tản mạn như trước kia, một hình tượng luôn vật vờ, uể oải giờ đây bỗng chốc trở thành cao lớn, dũng mãnh.

Tôi nghĩ, người được cô gái như Tần Phỉ Hoa kia yêu chắc cũng không phải dạng chơi bời hư hỏng. Tạ Chiêu Anh bỗng từ vai nam thứ loại hai, lắc người một cái biến thành nam chính đau khổ căm hờn, nhẫn nhục kiên cường... Tạo hóa thật là biết cách trêu người mà!

Đang cảm khái, Tạ Chiêu Anh bỗng vỗ vai tôi. Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ phát biểu mộ câu tuyên ngôn ái tình lâm li bi đát, kết quả là anh ta mặt mũi hớn hở, chỉ cho tôi cái bóng ẩn hiện phía góc tường xa xa. “Xem kìa, một đôi uyên ương đang làm trò vụиɠ ŧяộʍ!”

Tôi nghẹn họng không cất nên lời.