Chương 65

Ở bên ngoài, tiếng mõ vừa vang lên ba tiếng, còn tiếng mưa thì không những không nhỏ hơn mà còn to thêm.

Tạ Hoài Mân nhìn bóng đêm đen hun hút bên ngoài cửa sổ, không kìm được nhỏ giọng nói: “Mưa cứ rơi như thế này, nước sông Thanh lại dâng lên cuồn cuộn. Cuối mùa xuân năm ngoái cũng như vậy phải không?”

Vũ Văn Dịch đứng dậy, cũng nhìn ra ngoài màn đêm. “Người ta vẫn nói đây là trận mưa lớn nhất trong mười năm qua. Phía tây nam đã có ba nơi báo động vỡ đê. Ta đã phái quan binh đi trước để bảo vệ.”

“Dân nữ cho rằng chỉ gia cố đê thì không đủ.” Tạ Hoài Mân nói.

Vũ Văn Dịch nghi hoặc nhìn nàng một lát rồi mới hỏi: “Cô nương có cách gì không?”

Tạ Hoài Mân cười. “Dân nữ là một đại phu, có thể có cao kiến gì chứ! Chỉ là sau mỗi lần bị ngập lụt thì lại có bệnh dịch hoành hành. Vôi sống và các loại dược liệu đều phải chuẩn bị từ rất sớm. Trong mấy năm dân nữ nghiên cứu, tìm hiểu về y học, cũng có chút hiểu biết về các loại bệnh dịch, nếu bệ hạ phái dân nữ đi có lẽ sẽ có chút tác dụng.”

Vũ Văn Dịch gật gật đầu. “Hy vọng có thể giữ được mấy con đê lớn đó, hy vọng năm nay bách tính sẽ không phải lang thang nay đây mai đó nữa.”

Tạ Hoài Mân nhạy bén nghe ra vẻ uể oải và mệt mỏi trong lời nói của y, trong lòng nàng khẽ động. Ngữ khí này, thực sự rất quen thuộc với nàng.

Đêm đã về khuya, trong soái doanh, ngọn đèn đơn độc sáng le lói trên chiếc án dài, có một người vẫn luôn nhìn nàng bằng ánh mắt vằn đầy tia máu, cười dịu dàng. Tất cả những nỗi băn khoăn, lo âu và mệt mỏi đều được che giấu thật kĩ, chỉ vì không muốn nàng phải lo lắng.

“Bệ hạ!” Tạ Hoài Mân không kìm được, nhẹ giọng nói. “Đêm khuya lắm rồi, ngài nên về đi nghỉ thôi.”

Lúc này Vũ Văn Dịch mới bừng tỉnh lại từ cơn trầm tư, vẻ lo lắng và mệt mỏi trên gương mặt biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại sự kiên cường vốn có.

Y nhìn nữ tử vốn vẫn đứng cách xa mình nãy giờ, trên gương mặt thanh tú của nàng hiện lên vẻ quan tâm đơn thuần, thiện chí, mặc dù thái độ với y vô cùng hờ hững nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự thân thiết, tự nhiên, cảm giác rất quen thuộc.

Vũ Văn Dịch đi ra khỏi kho sách, các thị vệ chờ đợi bên ngoài thấy y ra thì lập tức nghênh đón. Thường Đức vội vàng khoác chiếc áo choàng lên vai y, sau đó che ô cho y.

Nước mưa rào rào rơi xuống chiếc ô.

“Xin bệ hạ mau chóng quay về, bị nhiễm lạnh là không tốt đâu.” Thường Đức quan tâm nhắc nhở.

Vũ Văn Dịch đi được hai bước, đột nhiên đứng lại, quay người nhìn.

Ngọn đèn trước cửa sổ vẫn sáng, nhưng ánh sáng vô cùng yếu ớt, giống như có thể bị nước mưa hắt vào làm tắt bất cứ lúc nào.

Đột nhiên y cầm lấy chiếc ô, đưa cho một thái giám ở bên cạnh. “Đợi lát nữa cô nương ở bên trong đi ra thì ngươi đưa chiếc ô này cho nàng ta, đừng để nàng ta dầm mưa đi về. Cứ nói là do người gác cổng chuẩn bị.”

Tiểu thái giám ngơ ngẩn nhận lấy chiếc ô. Thường Đức thở dài một tiếng, bàn tay trống không không biết phải làm thế nào mới được.

Vũ Văn Dịch không đợi ông ta lên tiếng đã quay người dẫn đám thị vệ bước đi giữa làn mưa.

Mưa càng ngày càng lớn. Chỉ bốn, năm ngày sau, từ phía nam truyền tới tin mấy con đê đang vô cùng nguy cấp.

Vũ Văn Dịch lập tức triệu tập cuộc họp công bộ, sau khi đắn đo cân nhắc rất nhiều lần, mới quyết định phá hủy một con đê để cứu vạn khoảnh ruộng ở vùng hạ lưu. Hơn ba vạn dân của vùng này sẽ được sơ tán, phần lớn sẽ được sơ tán sang huyện bên cạnh. Quan trọng là phải hy sinh lợi ích của số ít người để bảo toàn đại cục.

Nội y giám cũng nhận được thông báo, lập tức chuẩn bị nhân lực và thuốc thang để đi cứu nạn ở phía nam.

Tạ Hoài Mân nhận được thông báo mà không có gì bất ngờ. Đại tổng quản Thường Đức đích thân đến thông báo cho nàng, còn mang theo một chiếc hộp bằng gỗ đàn hương rất tinh xảo.

“Đây là…”

“Bệ hạ có nói: mời cô nương đến giúp đỡ nội y giám, đi cứu trợ thiên tai ở phía nam, ban cho cô nương thuốc cao đề linh hoa.”

Tạ Hoài Mân kinh ngạc bàng hoàng, nhận lấy thứ thuốc cao quý báu này, trong lòng kích động đến mức muốn hét lên một tiếng thật to.

Tìm kiếm hơn ba năm trời, cuối cùng cũng tìm thấy rồi.

Tính mạng nàng đã có thể cứu được rồi!

Thuốc cao đề linh hoa có màu trắng như ngọc, tỏa ra hương thơm thanh khiết vô cùng đặc biệt.

Tạ Hoài Mân trân trọng đặt hộp thuốc vào tay Trình Tiếu Sinh. “Sư huynh, ta đi cứu trợ thiên tai, phiền huynh giúp ta điều chế thuốc giải. Đợi khi nào ta về thì chắc cũng được rồi.”

“Muội yên tâm!” Trình Tiếu Sinh nói. “Sư huynh muội mặc dù trông có vẻ lông bông bất cần đời nhưng trình độ cũng không thua kém muội. Chỉ là muội đi đến vùng có bệnh dịch thì tự mình phải cẩn thận. Sức khỏe của muội bây giờ yếu hơn trước rất nhiều. Nếu giữa đường thấy có gì bất thường thì phải lập tức quay về, biết chưa?”

“Biết rồi.” Tạ Hoài Mân ngoan ngoãn nói.

“Còn nữa, nếu có điều gì nguy hiểm thì phải chạy ngay. Chúng ta cũng chẳng phải là người Ly Quốc, không cần phải bán mạng cho hoàng đế Ly Quốc.”

Thường Đức nghe thấy, không khỏi khinh thường.

Đội ngũ xe ngựa dần rời khỏi cổng nội y giám. Bóng dáng cao gầy của Trình Tiếu Sinh chẳng lấy gì làm nổi bật giữa đám người đi đưa tiễn, chỉ một lúc sau đã chìm nghỉm trong đám đông.

Đội xe bị bách tính vây hai bên xem cảnh náo nhiệt, cứ thế ra khỏi cổng thành.

Mưa lớn hơn lúc trước rất nhiều làm bách tính trên đường phố phải chạy tản đi hết. Nếu đứng trên tầng cao nhất của tửu lâu Vân Chiếu ở kinh thành mà nhìn xuống, chỉ thấy vô số lầu các trầm mặc trong màn mưa, đúng là một cảnh tượng quạnh quẽ, tịch mịch trong hoa lệ.

Đội xe đã đi xa, phố xá trở lại như bình thường.

Vũ Thần Chúa Tể

Ngón tay của Vũ Văn Dịch theo thói quen gõ nhẹ xuống lan can, ánh mắt vượt qua những nóc nhà trùng trùng điệp điệp, xuyên qua màn mưa giăng xối xả, dường như đã phiêu du đến một nơi rất, rất xa.

“Cơn mưa này, e là càng ngày càng to.”

Khu vực bệnh dịch lan tràn là ở một thôn cách Uyển thành không xa về phía tây, nơi này đã được khoanh vùng, cắt đứt nguồn nước từ thượng nguồn không cho chảy xuống hạ lưu, do quân đội địa phương canh giữ. Nhóm người Tạ Hoài Mân luôn làm việc tại đây suốt nửa tháng trời.

Mặc dù không còn mưa nữa nhưng tiết trời vẫn rất ngột ngạt, ẩm ướt. Trong không khí ngập tràn mùi của các loài thực vật mục nát. Màn đêm buông xuống, Uyển thành tịch mịch, cô liêu, đến cả tiếng côn trùng kêu cũng không có, thực sự rất quỷ dị.

May mà bệnh dịch mặc dù đã lan tràn trên diện rộng nhưng cũng chưa hẳn là quá nghiêm trọng, nhờ được kịp thời phát hiện nên có thể điều trị các bệnh đường ruột. Cho nên hơn nửa tháng qua, tình hình đã được khống chế, số người tử vong không nhiều.

Tạ Hoài Mân kết thúc một ngày làm việc, vừa ăn được hai miếng cơm thì Vương đại phu – người dẫn đội thầy thuốc – đến tìm nàng, nói rằng trong Uyển thành, hai ngày liên tiếp đều có người mắc bệnh, ông ta lo lắng là bệnh dịch đã lan truyền vào đến trong thành nên gọi nàng cùng đi xem thế nào.

Uyển thành không lớn, tổng cộng chỉ có hơn tám nghìn hộ, vì dòng chảy của sông Thiên bắt nguồn từ núi Tử Vân chảy qua đây, các loại gỗ theo dòng nước trôi đến đây thì lại chuyển ngoặt dạt vào đất này, cho nên những người làm nghề buôn bán trong thành phần lớn là kinh doanh đồ gỗ. Chính vì như vậy nên nhà cửa trong thành đều là những kiến trúc bằng gỗ. Gặp phải cơn mưa dầm trong nhiều ngày như thế này, gỗ bị ẩm mốc, tỏa ra thứ mùi thực sự rất khó ngửi.

Một vị đại thẩm dẫn hai thầy thuốc đi vào nội viện, lo lắng nói: “Ngày hôm kia, cha chồng tôi đã cảm thấy khó chịu, hôm qua bắt đầu phát sốt, không rời khỏi giường được. Tôi đã mời đại phu trong thành đến xem bệnh, nói là bị cảm, nhưng uống thuốc rồi mà vẫn không đỡ hơn chút nào. Hôm nay còn sốt cao hơn.”

Đại thẩm mở cửa. Trong phòng u ám, ánh sáng không đủ, một cô bé đang vắt một cái khăn từ trong chậu nước để đắp cho người bệnh đang nằm trên giường.

Tạ Hoài Mân nghe thấy ở góc tối trong nhà có cái gì đó đang động đậy, đột nhiên có một cái bóng màu đen nhảy ra, rồi phi ra cửa chuồn mất.

Đại thẩm ngượng ngùng cười một tiếng. “Là chuột đó. Sống trong nhà gỗ có nhiều chuột lắm.”

Vương đại phu hỏi: “Nghe nói gần đây trong thành có mấy người bị bệnh đúng không?”

“Đúng vậy.” Vị đại thẩm kia buồn rầu, nói: “Hai lão già nhà họ Mã và nhà họ Vương đều bị bệnh, nghe nói con dâu nhà họ Mã hôm nay cũng bị bệnh rồi.”

“Cùng là một bệnh ư?”

“Cũng không khác nhau là mấy, đều là phát sốt, suy nhược cơ thể. Đại phu, chẳng phải chúng tôi nghe nói bệnh dịch ngoài thành đã có chuyển biến tốt rồi sao? Lẽ nào đã lan truyền vào trong thành rồi?”

Tạ Hoài Mân cười, an ủi bà ta: “Đại thẩm đừng lo lắng. Bệnh dịch ngoài thành không lan truyền vào trong thành được. Ta thấy chỗ các vị sống có thể có một mầm bệnh khác.”

Vương đại phu ngồi xuống bên giường, bắt đầu kiểm tra cho người bệnh.

“Lão nhân gia, có nghe thấy tôi nói không? Ông cảm thấy khó chịu ở đâu?”

Người bệnh vẫn còn chút ý thức, hơi thở yếu ớt, rêи ɾỉ: “Đau…”

“Đau? Đau ở đâu?”

Vị đại thẩm kia trả lời thay: “Lúc cha chồng tôi mới phát bệnh thì có nói trên người chỗ nào cũng đau.”

Vương đại phu cởϊ qυầи áo của người bệnh, Tạ Hoài Mân cầm ngọn đèn dầu tới gần, khi nàng nhìn thấy rõ ràng thứ trên người bệnh thì tay không kìm được run lên, suýt làm dầu đổ ra ngoài.

Tất cả hạch ở dưới cổ, chỗ gần xương hàm đều sưng to như đồng tiền, lở loét, trên da cũng hiện đầy vết máu.

“Đây là…” Vương đại phu hiểu nhiều biết rộng, trong lòng đã biết rõ, tay cũng bắt đầu run rẩy. Ông ta lập tức đứng dậy, xắn tay áo, lại cởi y phục ở nửa người dưới của người bệnh. Chỉ thấy các hạch ở bẹn của người bệnh cũng sưng to, tình hình cực kỳ đáng sợ.

Tạ Hoài Mân lập tức hỏi vị đại thẩm kia: “Những người mắc bệnh ở những nhà khác cũng đều như thế này sao?”

Đại thẩm kinh hoảng nói: “Nghe nói đều giống như vậy. Nhưng bệnh này… trước giờ chúng tôi chưa từng gặp.”

Vương đại phu đắp chăn lại cẩn thận cho người bệnh, rồi nhìn Tạ Hoài Mân một cái.

Tạ Hoài Mân gật gật đầu.

Sắc mặt Vương đại phu trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, cũng gật gật đầu.

Khắp người Tạ Hoài Mân cũng toát mồ hôi lạnh, nàng thầm nghĩ, đây đúng là chuyện lớn rồi.

Vương đại phu kéo nàng sang một bên, hỏi: “Cô nương thấy thế nào?”

Tạ Hoài Mân quả quyết nói: “Giới nghiêm toàn thành, đốt! Cái gì có thể đốt thì đốt sạch! Cách ly. Còn về những người bệnh thì tôi sẽ nghĩ cách.”

“Mắc bệnh này rồi thì có thể có cách gì?” Vương đại phu toát mồ hôi lạnh đầm đìa.

Ở thế giới này, đối với bệnh dịch hạch thì ngoài cách ly và chết thì còn có thể có cách gì khác nữa đây?

“Bây giờ lo lắng cũng chẳng có tác dụng gì.” Sau khi qua cơn căng thẳng, Tạ Hoài Mân nhanh chóng bình tĩnh lại. “Thứ nhất, nhanh chóng thông báo cho Trần đô úy, yêu cầu ông ta dẫn quân phong tỏa nơi này, nguồn nước cũng cần phong tỏa luôn, nhất định phải thông báo cho bách tính ở vùng hạ lưu biết. Thứ hai, thông báo tới quan phủ và báo lên triều đình để trấn an bách tính và phối hợp với công việc của chúng ta. Thứ ba, chọn ra một nửa số đại phu, tôi sẽ lập tức hướng dẫn cho họ biết phải làm thế nào. Bệnh này truyền nhiễm qua đồ ăn thức uống và bọ chó.”

Vương đại phu cũng đã bình tĩnh lại. “Cô nương nói phải lắm! Ta sẽ đi báo quan phủ, còn cô nương về triệu tập người.”

Sau đó, lão Vương vội vã rời đi.

Tạ Hoài Mân kéo vị đại thẩm kia lại, hỏi: “Trong nhà đại thẩm, có ai đã tiếp xúc với người bệnh?”

Vị đại thẩm này đã bị dọa cho mất nửa cái mạng, lúc này lắp bắp nói: “Chỉ có tôi và cô nương nhà tôi. Nam nhân trong nhà tôi tháng trước đã ra ngoài buôn bán rồi.”

“Được rồi.” Ánh mắt Tạ Hoài Mân cực kỳ nghiêm túc. “Đại thẩm, người mau chóng mang những thứ mặc trên người, đắp trên giường ra đốt hết đi, những thứ không thể đốt thì mang đi luộc nước sôi. Tất cả chuột trong nhà phải đánh chết rồi đem đốt. Nếu có các loại thuốc đuổi côn trùng như long não thì mang hết ra đây. Bệnh này thông qua bọ chó và chuột để truyền sang người, người cũng biết phải làm thế nào rồi đấy.”

truyện trọng sinh

Hai chân đại thẩm mềm nhũn: “Đây… đây là… Có phải chúng ta cũng bị nhiễm bệnh rồi không?”

“Đại thẩm, người đừng hoảng hốt!” Tạ Hoài Mân cố gắng an ủi vị đại thẩm kia. “Sẽ không dễ bị nhiễm bệnh như vậy đâu. Hãy mau chóng làm theo những lời tôi nói đi!”

Cao thái thú của Uyển thành năm nay ngoài ba mươi, là một vị quan trẻ tuổi. Cái tốt của người trẻ tuổi chính là to gan lớn mật, nhiệt tình hăng hái có thừa, làm việc có hiệu suất cao. Sau khi nghe hồi báo của Tạ Hoài Mân, Cao đại nhân liền tỏ thái độ “liên quan đến sự hưng vong của thiên hạ thì người dân bình thường cũng phải có trách nhiệm”, lập tức chỉ huy thủ hạ bắt đầu hành động, từ việc thống kê những người bị nhiễm bệnh, phân chia khu vực cách ly, đến vận động nhân dân toàn thành diệt chuột, làm vệ sinh sạch sẽ…

Lúc này trời đã tối được một canh giờ, rất nhiều nhà đang chuẩn bị lên giường đi ngủ thì lại bị tiếng gõ cửa ầm ĩ làm cho kinh động. Cùng lúc đó, quân đội địa phương cũng nhận được thông tin, liền chỉ huy binh sĩ canh giữ toàn bộ cổng thành. Những người truyền tin chia nhau ra khắp các ngả đường từ trung ương đến các vùng lân cận để thông báo tình hình bệnh dịch.

Có hơn mười thầy thuốc xung phong nhận việc đi vào thành, tuy không nhiều nhưng thực ra cũng đủ. Với trình độ y học ở thời đại này, bệnh dịch này phần lớn là nhờ trời, phần nhỏ còn lại mới là dựa vào người, có qua khỏi được hay không là do số phận.

Tạ Hoài Mân tuyên bố kỷ luật với bọn họ. Đầu tiên, những người đã đi vào thành sẽ không được đi ra nếu bệnh dịch chưa kết thúc, bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Sau đó, để đề phòng bản thân mình bị nhiễm bệnh thì phải làm thế nào. Thứ ba là liên quan đến cách chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân như thế nào. Tóm lại trong một câu, công việc này liên quan đến sự sống chết, phải có tinh thần hy sinh thì mới có thể làm được.

Kết quả là trong số hơn mười người đó, không có ai rút lui, lại còn có mười mấy người khác từng là bệnh nhân của thủ hạ của Tạ đại phu nghe nói vậy cũng xin được giúp đỡ. Tạ Hoài Mân không dám đem mạng người ra làm trò đùa, chỉ dẫn các thầy thuốc đã được đào tạo theo, ngay đêm hôm đó đã thu thập xong dược liệu và hành lý, đi vào Uyển thành.

Cánh cổng thành kêu “ầm ầm” một tiếng, đóng chặt lại.

Lúc đó đã là nửa đêm canh ba nhưng cư dân của cả Uyển thành đều không ngủ. Bệnh dịch vốn cho rằng đã bị đẩy đi xa nay lại quay trở về, sự hung hiểm, khủng khϊếp hơn đang che phu trên đầu tất cả mọi người.

Khi cả Uyển thành đánh chuột, đốt đồ đạc đến mức gà bay chó chạy, Tạ Hoài Mân dẫn đội của mình vào một gian phòng thuốc trong y cục của Uyển thành, quấn tạp dề, xắn ống tay áo, bắt đầu đốt lò.

Nàng lấy từ trong lòng ra một chiếc hà bao đã hơi cũ. Bên trong đó, ngoài miếng ngọc mà Tống Tử Kính cho thì còn một miếng ngọc tượng trưng cho thân phận cao nhất của nữ nhân Tề Quốc.

Trên gương mặt nàng để lộ nụ cười dịu dàng, đặt miếng ngọc đến bên môi, hôn khẽ. “A Huyên… Ta sẽ không sao đâu.”

Tin cấp báo đã phá vỡ sự yên tĩnh của hoàng cung lúc về chiều.

Vũ Văn Dịch nhanh chóng xem qua bản tấu chương, vẻ mặt trầm lặng như nước, chỉ có màu sắc của đôi con ngươi trong mắt trở nên đen kịt trong khoảnh khắc.

Cơ thể Thường Đức khẽ run rẩy. Ông ta biết đây chính là biểu hiện khi hoàng đế phẫn nộ.

“Gọi hữu tướng, thái y giám, phó thái y giám và Lâm thượng thư lập tức vào gặp trẫm!” Vũ Văn Dịch chậm rãi vo tờ tấu chương có tin cấp báo, lại bổ sung thêm một câu: “Gọi cả ẩn vệ truyền tin này vào đây!”

Thường Đức khom người, lập tức chạy ra ngoài.

Vũ Văn Dịch hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh trở lại, sau đó thu tờ tấu chương cấp báo lại, lấy cái chặn giấy đè lên. Ẩn vệ ở đằng sau tấm rèm lên tiếng: “Xin nghe bệ hạ phân phó!”

Ngón tay Vũ Văn Dịch khẽ gõ lên mép bàn, do dự một lát mới hỏi: “Tạ đại phu đang ở trong thành?”

“Vâng.”

Động tác trên tay Vũ Văn Dịch đột nhiên dừng lại.

Ngày thứ năm, hai tòa thành ở gần Uyển thành nhất đều có tin cấp báo rằng đã phát hiện trường hợp mắc bệnh với triệu chứng tương tự bệnh dịch hạch. Hoàng đế Ly Quốc hạ lệnh giới nghiêm toàn khu vực dọc theo con sông.

Cửa phòng được mở ra, Úc Chính Huân vội vã bước vào.

“Hoàng thượng, đánh nhau rồi.”

Tiêu Huyên vứt cuốn sổ nhỏ đang cầm trên tay xuống, đứng bật dậy. “Đánh nhau rồi?”

“Vâng! Thần vừa mới nhận được tin tức. Trọng Nguyên dẫn một nghìn thủy quân ra biển, Văn Long ở lại trấn thủ hậu phương. Lục Đoan vẫn còn nằm trên giường không dậy được.”

“Thủ hạ của ông ta phản ứng thế nào?” Tiêu Huyên hỏi.

“Có hai trung tướng gây náo loạn trước toàn quân, bị Trọng Nguyên lập tức gϊếŧ chết tế cờ, từ đó không còn ai dám phản đối nữa.”

“Được lắm!” Ánh mắt Tiêu Huyên phát sáng, cả người sung mãn, không áp chế được sự hưng phấn. “Truyền lời của trẫm cho hai người bọn họ, bảo bọn họ đánh thật hay, đánh cho thật đẹp! Đánh cho bọn cướp biển phải bỏ chạy về quê luôn. Hãy lập oai phong cho trẫm, cho vương triều Đại Tề!”

“Hoàng thượng yên tâm!” Úc Chính Huân cười nói. “Thần đã kết giao tri kỷ với hai người họ hơn một năm nay, thần biết rõ nhất, chắc chắn họ sẽ không làm hoàng thượng thất vọng.”

“Tốt lắm, tốt lắm!” Tiêu Huyên đi xuống vỗ vỗ vai Úc Chính Huân. “Trước giờ trẫm luôn tin tưởng con mắt nhìn của khanh! Hải chiến lần này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, việc có thể tái lập uy phong trong quân hay không sẽ ảnh hưởng không ít tới việc lật đổ Lục Đoan, tất cả đều phụ thuộc vào trận này. Nếu giành thắng lợi, không chỉ hóa giải được những nguy hiểm của tuyến phòng thủ trên biển, mà về cơ bản Đông quân đã nằm trong tay trẫm. Chuyện sau này đoạt được Đông quân là việc rõ ràng và đương nhiên. Chính Huân, chuyện này khanh phải cực kỳ chú ý, hễ có thông tin gì phải lập tức báo cho trẫm.”

“Hoàng thượng yên tâm, thần nhất định sẽ làm tốt.” Úc Chính Huân cao giọng đáp.

Tống Tử Kính xuất hiện ở cửa, nghe thấy cuộc thảo luận ở bên trong thì bất ngờ đứng lại.

Tiêu Huyên đang vô cùng vui vẻ, liền gọi y: “Tử Kính đến thật đúng lúc, Chính Huân, hãy nói cho y nghe đi!”

“Hoàng thượng đang nói đến chuyện hải chiến?” Tống Tử Kính cười cười, vẫn đi vào trong. “Thần cũng vì nghe nói có động tĩnh nên mới đến đây. Chúc mừng hoàng thượng, chuyện hoàng thượng lo lắng trong lòng cuối cùng được gỡ bỏ rồi.”

Tiêu Huyên nói: “Chỉ là mới gỡ bỏ được một phần. Bây giờ kết luận vẫn còn hơi sớm. Chỗ Lục Minh có tin tức gì không?”

Tống Tử Kính cúi đầu. “Tất cả đều đang tiến hành theo kế hoạch, cây dâu giống đã được phân chia xong, bất cứ lúc nào cũng có thể phân phát cho các hộ dân. Ước chừng sau khi hải chiến kết thúc là có thể có kết quả.”

Tiêu Huyên sảng khoái thở phào một hơi, không che giấu được nụ cười hăng hái.

Ba năm rồi, ba năm liền phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, phải chú ý đến rất nhiều việc, chỉ cần có một sai sót nhỏ là sẽ tiêu hủy tất cả, mỗi khi đi một nước cờ là phải suy đi tính lại rất nhiều lần. Chàng là người từng ngang dọc trên sa trường, quen với sự phóng khoáng tiêu sái, tùy tiện bừa bãi, ngày nay làm hoàng đế lại bị bó chân bó tay như thế này, đã sắp không chịu nổi nữa, chỉ đợi đến thời khắc được giải phóng này thôi.

Lúc hai người Tống Tử Kính, Úc Chính Huân cáo lui, Tiêu Huyên lại gọi Tống Tử Kính.

“Phía Ly Quốc có tin tức gì không?”

Biểu cảm trên gương mặt Tống Tử Kính vô cùng bình thản. “Tất cả đều tốt, xin hoàng thượng cứ yên tâm.”

Tiêu Huyên có vẻ thanh thản, vui mừng, giọng nói bất giác cũng dịu dàng hơn: “Đợi đến khi mọi chuyện ở đây kết thúc là có thể gọi nàng về nhà rồi.”

Tống Tử Kính gật đầu coi như đồng ý.

Y đi ra ngoài đại điện. Bên ngoài, ánh mặt trời hơi chói mắt, những cơn gió thổi vào mặt mang theo hơi ấm. Trong lòng bàn tay y toàn là mồ hôi, lúc này có gió thổi đến lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Y lấy từ trong ống tay áo đang rủ xuống một miếng lụa mỏng, lại mở ra một lần nữa, trên đó chỉ vẻn vẹn một câu đơn giản: “Bệnh dịch hạch, hoàng hậu đang bị cách ly trong Uyển thành.”

Tống Tử Kính chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không hề có chút cảm giác ấm áp nào. Trong khoảng sân trống trải mênh mông chỉ có một mình y đứng đó, như đang suy nghĩ điều gì.

Một công công chấp sự dẫn thái giám đang vội vàng đi ngang qua hành lang của đại điện, nhìn thấy Tống Tử Kính thì do dự không biết có nên chào hỏi hay không.

Đúng lúc đó, y đột nhiên giơ tay lên, dường như phải dùng rất nhiều sức lực để nắm thứ gì đó.

Dưới ánh mặt trời chói lóa, tất cả đều có chút mơ hồ. Vị công công kia cố gắng mở to hai mắt, nhưng chỉ nhìn thấy thứ gì đó giống như giấy vụn từ trong tay Tống Tử Kính rơi xuống.

Là hoa sao?

Giữa lúc ông ta còn chưa biết phải làm thế nào thì Tống Tử Kính đã thu tay về, vẻ mặt đã trở lại như bình thường, ung dung thản nhiên chắp tay rời đi.

Thời khắc này Lục Dĩnh Chi đang ngồi ở ghế trên cao, sốt ruột nhìn nữ nhân đang khóc lóc thảm thiết.

Vào hạ, thời tiết nóng hơn nhiều, ve sầu trên cây kêu râm ran không lúc nào ngừng nghỉ, không khí ẩm ướt, dù có mở cửa sổ cũng không thấy mát hơn chút nào. Cứ ngồi như thế hồi lâu, sau thời gian uống cạn tuần trà, nàng ta cũng phải toát mồ hôi.

“Đường tẩu đừng khóc nữa!” Lục Dĩnh Chi nói bằng giọng nhàn nhạt. “Chuyện này cũng đều trách bản thân nhị đường ca. Từ lâu muội đã khuyên huynh ấy rằng La gia vốn là nhà làm ăn buôn bán, làm sao có thể xứng với Lan Nhi, làm sao có thể xứng với Lục gia chúng ta! Nhưng huynh ấy nhất quyết không nghe, ham muốn lợi ích nhỏ nên cứ quyết tâm giành lấy hôn sự này. Bây giờ xảy ra vấn đề như vậy, người dân cáo trạng, văn nhân viết đơn kiện, hết bức này đến bức khác được chuyển đến thư phòng. Hoàng đế áp chế Lục gia chúng ta cũng không phải chuyện một, hai ngày, bây giờ lại có được cơ hội tốt như thế này, chẳng lẽ lại không giáng một đòn vào đầu chúng ta hay sao?”

Phu nhân Lục Minh ngồi bên dưới vừa nghe thấy vậy thì khóc lóc thảm thiết hơn.

“Nương nương, người là tâm phúc ở bên cạnh hoàng đế, vậy mà ngay cả người cũng nói như vậy, người không có cách gì ư? Vậy thì nhị ca của người chẳng phải xong rồi sao?”

Lục Dĩnh Chi bị ba chữ “người tâm phúc” đâm cho toàn thân đau đớn, bực bội nói: “Đâu chỉ nhị ca, cả Lục gia này đều gặp nguy hiểm rồi.”

Sắc mặt Lục phu nhân trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run rẩy. “Nương nương! Muội muội ngoan! Người cũng mang họ Lục! Chuyện của Lục gia cũng chính là chuyện của người! Người có thể không quan tâm ư! Sức khỏe của quốc công đã trở nên như vậy, bên ngoài cung cũng chỉ có đại bá và nhị ca người chống đỡ, bây giờ đại bá bị thương, nhị ca người lại gặp chuyện như vậy… Vậy… vậy… những ngày này chúng ta phải làm sao đây?”

Lục Dĩnh Chi mím chặt môi, ánh mắt âm u lạnh lẽo.

“Đúng vậy, những ngày này phải làm sao đây?” Nàng ta đứng bật dậy. “Ba năm rồi, chấm hết rồi sao?”

Lục phu nhân bị vẻ tuyệt vọng trong lời nói của nàng ta khiến cho ngừng khóc, sững sờ ngẩng đầu lên nhìn.

Gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của Lục Dĩnh Chi mang theo vẻ tang thương và mệt mỏi, còn có chút không cam tâm, thất vọng và đau khổ. Dù sao nàng ta cũng không phải là một kẻ vô tình.

Tháng trước Lục quốc công bị ngã, sau khi được cứu thì lại không thể nói chuyện, bây giờ bị liệt nằm trên giường, tất cả đều do người khác hầu hạ. Lục Đoan mặc dù tiếp quản Đông quân nhưng vì có tính sợ chết và thường ham cái lợi trước mắt nên không có tố chất làm thống lĩnh đại quân. Các tướng quân mà trước đây Lục quốc công đưa lên, mấy năm nay lục tục bị phân phó đi các nơi hết, nếu không lạy dưới chân hoàng đế thì cũng dần dần bị suy yến đi. Mà người của hoàng đế lại không ngừng được cắm vào Đông quân. Vụ án hạt giống của Lục Minh lần này, chỉ cần nghĩ cũng biết là do tay chân của ai làm, ai có quyền lực lớn đến mức có thể làm được như thế.

Trong lòng Lục Dĩnh Chi rất hận, hận mình không phải là nam nhi, hận mình không giành được trái tim Tiêu Huyên.

Tiêu Huyên coi trọng tình cảm, nhìn cách chàng đối xử với Tạ Chiêu Hoa là biết. Nếu người được nhận tình cảm đó là mình thì Lục gia sẽ…

Lục Dĩnh Chi cảm thấy trong tim dấy lên một cơn đau đớn.

Nàng ta không cam tâm!

Lục phu nhân lại lải nhải những gì đó, Lục Dĩnh Chi mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.

“Tẩu tẩu cũng đừng quá lo lắng. Cha muội có một phó tướng, bây giờ đang làm khâm tra sứ ở Chu Châu, nắm binh quyền một phương. Muội sẽ viết cho ông ta một bức thư, xin ông ta giúp đỡ hòa giải. Tỷ cứ về trước đi!”

Lục phu nhân đang khóc lóc sụt sùi thì bị đuổi về. Trên gương mặt Lục Dĩnh Chi không hề che giấu vẻ chán ghét và bực bội, nàng ta quay người đi vào phòng trong, hất tất cả những bình hoa tráng men, rồi cả những mâm bạc đĩa ngọc gì đó xuống đất.

Nhất thời, các thái giám, cung nữ trong cung đều quỳ xuống đất, cũng chẳng có ai dám lên tiếng, càng không có ai dám tiến lên khuyên nhủ vài câu. Lục quý phi mặc dù khi ra ngoài thì đối xử với người khác rất khiêm nhường và khách khí nhưng khi về cung lại rất nghiêm túc và hà khắc, trừng phạt ai chưa bao giờ nhẹ tay. Một năm trở lại đây, hoàng đế sủng hạnh Dương phi, tính tình của Lục Dĩnh Chi càng nắng mưa thất thường, cho nên bây giờ không ai dám đứng ra để phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.

Lục Dĩnh Chi thấy bọn họ ai nấy đều có dáng vẻ khϊếp nhược, nghĩ đến giang sơn của Lục gia sau này, lại càng bừng bừng lửa giận mà không có chỗ phát tiết, liền cầm lấy những món đồ quý giá trên kệ ném xuống đất vỡ tan tành.

Nàng ta rất ít khi xử phạt về thể xác đối với các cung nhân, vì sợ người ngoài nói này nói nọ, mà đồ đạc đập thì đã đập rồi, dù chúng có giá trị cỡ nào thì sau này Tiêu Huyên cũng sẽ mang đồ mới tới.

Sau khi đã đập phá đến mức trên mặt đất là một đống hỗn độn, thì thứ còn lưu lại chỉ là một mảng tiêu điều, vắng lặng.

Vàng vỡ ngọc tan, từng mảnh, từng mảnh khúc xạ gương mặt đầy vẻ thất vọng, mất mát của nàng ta. Nàng ta cay đắng cười một tiếng. Nàng ta không muốn thừa nhận, rằng ngay khi bắt đầu, nước cờ này đã là một sai lầm.

“Nương nương!” Một tiểu thái giám ở ngoại đình chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng này thì nhất thời ngơ ngẩn.

“Chuyện gì, nói!” Lục Dĩnh Chi quát lên.

Tiểu thái giám thầm run sợ, bước tới, nói nhỏ bên tai Lục Dĩnh Chi: “Hải chiến đã bắt đầu rồi.”

Toàn thân Lục Dĩnh Chi chấn động, hai chân run rẩy, ngã ngồi xuống ghế.