Chương 2: Cướp đoạt thần tức

‘’Thính Trúc, đỡ bổn cung ra vườn mai một chút. Bổn cung muốn thả lỏng tâm tình.’’ Nghe vậy, Thính Trúc lập tức làm theo mà không thắc mắc gì, nàng ta chỉ nghĩ chủ tử mình đã thông suốt rồi.

Kỳ thực thì Thính Trúc cũng không hiểu nổi đại tiểu thư, thân là nữ nhân đã có hôn ước sắp gả đi đến nơi rồi còn ăn mặc diễm lệ mà nhập cung, đi hầu chép kinh văn chứ đâu phải là đi dạ yến, thậm chí còn câu dẫn hoàng thượng thân là em rể của mình.

Quả là vô sỉ cực độ!

Chẳng lẽ bao nhiêu lễ nghĩa nàng ta học được đều vứt đi hết rồi sao? Người ngay thẳng đã sớm từ chối rồi, chỉ có nàng ta vẫn ỡm ờ như vậy, để mặc mọi người gà bay chó sủa vì mình. Nói trắng ra, hạng nữ lưu kỹ viện còn không vô liêm sỉ đến mức này.

Thẩm Chi Sơ thì chẳng có gì thắc mắc, bao nhiêu năm sống chẳng khác gì cái bóng trong phủ, nàng đã sớm hiểu rõ lòng của Thẩm phu nhân. Mẫu thân của nàng vốn là thanh mai với phụ thân, năm xưa còn nuôi ông ta ăn học thi cử, chẳng qua sau này gia tộc dựa vào thái hậu khi đó làm phi trong cung mà ngày càng thăng tiến, ông ta cũng theo đó cưới nữ nhân nhà quan rồi bỏ quên cho mẫu thân nàng tự sinh tự diệt.

Thẩm phu nhân sao mà nuốt trôi được khúc mắc này chứ. Thẩm Tuyết Sơ là niềm kiêu ngạo của bà ta, nàng thân là thứ xuất mà an tọa trung cung thì làm sao bà ta chịu để cho đích xuất như Thẩm Tuyết Sơ sau này phải dập đầu với nàng?

Tỷ tỷ tốt của ta ơi, kiếp này dù tỷ có muốn vào cung thì thanh danh ngươi cũng phải bị tưới qua vài lớp bùn mới được.

Thẩm Chi Sơ phân phó xuống dưới: ‘’Truyền tin xuống, nói là bổn cung cần an tâm dưỡng thai. Mấy ngày này sẽ đóng cửa cung, kẻ nào không an phận thì cứ việc xử lý theo cung quy.’’

Thế là, nàng có được mấy ngày an nhàn suy nghĩ. Chỉ có ở bên ngoài cung là gà bay chó sủa, đặc biệt là ngay tại Ninh Thọ cung của thái hậu lúc này.

Hoàng thái hậu cao cao tại thượng nhìn hoàng đế trẻ cũng đang tĩnh lặng ở đối diện, hai mẫu tử nhìn qua có vẻ vô cùng hòa hợp.

‘’Hoàng đế, ai gia nghe nói gần đây phía Tây Nam lại xảy ra chút biến động. An Viễn Hầu lại lập công dẹp loạn thổ phỉ phải không?’’

‘’Phiền cho mẫu hậu nhọc lòng, quả thực là có chuyện này. Nhi thần cũng đã thưởng cho ông ta rồi.’’

‘’An Viễn Hầu nhiều năm dốc sức vì triều đình, hắn như vậy cũng xứng đáng. Hơn nữa, nghe nói sắp tới trưởng tử của hắn sẽ cưới vợ, quả thực là vui càng thêm vui.’’

Hoàng đế Phong Nhẫn nghe vậy thì trong lòng càng thấy khó chịu. Mẫu hậu đây là cố ý cảnh cáo hắn đây mà, nhưng tâm ý hắn đã quyết thì có mười mẫu hậu cũng không kéo lại được.

‘’Mẫu hậu, chuyện của Tuyết Sơ con còn muốn bàn bạc với người…’’

‘’Bàn bạc cái gì nữa? Thẩm Tuyết Sơ đã có hôn ước với thế tử phủ An Viễn Hầu, ván sắp đóng thuyền, hoàng đế chẳng lẽ lại định làm ra chuyện vấy bẩn thanh danh sao?’’

‘’Mẫu hậu, trẫm chỉ vừa ý nàng.’’

‘’Cô nương tốt trong thiên hạ này cũng không thiếu, hoàng đế hà cớ gì phải như vậy? Con đừng quên giang sơn này chúng ta có được không dễ dàng.’’

Nhắc đến chuyện này, Phong Nhẫn lại có chút mất tự nhiên. Tất nhiên hắn không quên để bước được đến địa vị này thì hai mẹ con họ phải trả giá ra sao, nhưng hắn cũng không quên mẫu hậu vì thế mà như thế nào với nhϊếp chính vương.

‘’Hoàng đế, chuyện này là chuyện lớn. Hậu vị không thể tùy tiện được, hơn nữa nếu con cư xử như vậy thì thanh danh của Thẩm Tuyết Sơ để vào đâu. Con phải hiểu thanh danh nữ tử quý hơn cả mạng. Còn cả Thư quý phi nữa, nàng phải làm sao đây?”

‘’Thư quý phi cùng Tuyết Sơ là tỷ muội, ắt hẳn nàng cũng có thể cảm thông cho trẫm vài phần. Hơn nữa, sau khi Tuyết Sơ nhập cung phong hậu thì trẫm cũng có thể hậu đãi phân vị quý phi của nàng thêm, xem như không ủy khuất nàng.’’

Thái hậu trong lòng cười lạnh, nam nhân các ngươi vĩnh viễn đều không hiểu được lòng nữ nhân. Bộ dạng của Phong Nhẫn lúc này gợi cho thái hậu nhớ về tiên đế năm xưa, chỉ vì câu nói như thế này đã khiến hậu cung đấu đá với nhau muốn người chết ta sống. Dù cho ngươi có muốn lột da người kia đi nữa thì ngoài mặt vẫn phải cười cười xưng với nhau tiếng tỷ muội, diễn cảnh tình thâm để hắn vui lòng.

Mà lúc này đây, thái hậu lại càng thấy lo lắng hơn. Một phần là lo lắng cho căn cơ chưa vững của Phong Nhẫn, phần là lo cho cả Thẩm Tuyết Sơ. Tính tình Thẩm Chi Sơ bà ta hiểu rõ hơn ai hết, trầm ổn ẩn nhẫn, là người thích hợp nhất cho vị trí trung cung. Nếu không như vậy thì bà ta cũng không chọn trúng thứ xuất như nàng làm hậu, người có bản lĩnh mới trấn áp được lục cung, đảm bảo cho vinh hoa phú quý của Thẩm gia kéo dài.

Mà Thẩm Tuyết Sơ kia, so với Thẩm Chi Sơ chỉ như mèo con và cọp mẹ, nếu Thẩm Chi Sơ không biết điểm dừng thì kết cục của Thẩm Tuyết Sơ tuyệt đối chỉ có chết không có chỗ chôn. Hơn nữa, có người mẹ như Thẩm phu nhân bên cạnh thì dù Thẩm Tuyết Sơ có là đích xuất thì chỉ sợ cũng là bùn loãng không trát nổi tường.

Dù vậy, lòng con lại không ai hiểu bằng mẹ, thái hậu mơ hồ cảm tưởng Phong Nhẫn chắc chắn sẽ không nhượng bộ việc này.

‘’Vậy con có nghĩ đến nhà An Viễn Hầu chưa? Cả gia tộc ông ta từ khi lập quốc đến nay chưa có đời nào không được trọng dụng, phía Tây Nam phản loạn liên miên mà tiên đế còn yên tâm giao cho ông ta. Làm như vậy con làm sao ăn nói với triều thần?’’

‘’Nhi thần dự tính sẽ đưa ra một chiếu chỉ khác, chỉ hôn cho Bình Dương quận chúa biểu muội cho thế tử nhà An Viễn Hầu. Thân phận của nàng ta so với Tuyết Sơ còn cao hơn, đại biểu cho sự coi trọng của hoàng thất, cũng coi như là công bằng.’’

Thái hậu tất nhiên sẽ không vì dăm ba cái lý do này mà thay đổi suy nghĩ. Nhưng bà ta cũng tính toán buông tha, chỉ đơn giản là thấy được sự quyết tâm trong mắt của Phong Nhẫn. Vì chuyện của Nhϊếp chính vương năm xưa mà hai mẹ con vốn đã có sự xa cách, nay nếu quyết liệt nữa thì chỉ sợ con trai sẽ hận mình, mà Thẩm Chi Sơ sau này cũng khó sống yên ổn.

Thân làm thái hậu, bà ta phải tính toán sao cho vẹn cả đôi đường. Tạm thời trước mắt, phải bảo toàn cho hai mẹ con Thẩm Chi Sơ đã, vinh hoa phú quý tương lai của Thẩm gia đều trông cậy vào cái bụng của nàng.

‘’Nếu hoàng đế đã nói như vậy, ai gia quả thực cũng không còn gì để nói. Chỉ mong hoàng đế trong lòng có chừng mực là được.’’

Thấy thái hậu đã buông, Phong Nhẫn tất nhiên vui mừng khôn xiết: ‘’Tạ mẫu hậu thông cảm, nhi thần nhất định sẽ ghi nhớ.’’

Thái hậu nhìn theo bóng lưng hắn, miệng cười hiền mà ánh mắt sắc như dao găm, ý cười hoàn toàn không lên nổi mắt.