Chương 1: Tiến vào thế giới trò chơi

Cô là một cô gái thành thị vô cùng bình thường, diện mạo bình thường, công việc bình thường, sinh hoạt quá bình thường. Duy nhất không bình thường chính là, cô thực thích chơi game kinh dị, bình sinh hưởng thụ nhất chính là một mình thức đêm chơi game kinh dị, cô cảm thấy giây phút vượt ải thành công thoả mãn hơn bất kỳ thứ gì, đây đại khái cũng là nguyên nhân cô vẫn luôn cô độc.

Vào một buổi tối cuối tuần bình thường, cô mua được một đĩa trò chơi còn chưa phát hành từ một người bạn làm việc cho một công ty game, trên đường về nhà phi thường kích động, ngay cả ở trên tàu điện ngầm bị người ta móc túi trộm ví cũng chưa phát hiện, may mà một hành khách trên tàu bắt được tên móc túi kia, cô mới tỉnh mộng lấy về ví của mình. Cô thất thần, đương nhiên cũng không chú ý tới bề mặt bìa trò chơi, từ màu đen, biến thành màu đỏ.

Về đến nhà, cô đem một túi đồ ăn vặt đã chuẩn bị trước đặt trên bàn, tắt đèn. Mọi thứ lúc này đã chuẩn bị xong, vì thế cô lấy ra đĩa trò chơi, mở ra trò chơi đã mong chờ từ lâu.

Sau một trận âm thanh kẽo kẹt quỷ dị, màn hình máy tính của cô bỗng nhiên tối sầm, chậm rãi hiện ra hai chữ đang chảy máu , tiếp theo phía dưới góc bên phải hiện ra một đoạn chữ nhỏ màu đỏ.

"Thật cao hứng khi gặp được ngài ở Yểm Lâu, tôi là người hầu của ngài Riddle. Kế tiếp, tôi xin dẫn đường cho ngài tới chỗ cần đến. Chúc ngài ở yểm lâu vui vẻ!"

Cô không chú ý tới đoạn nói cổ quái này, lập tức click mở "Tiến vào thế giới khác" phía dưới. Lúc này cô nghĩ thầm, người làm ra trò chơi này thật là người bệnh hoang tưởng tuổi dậy thì.

Nghĩ như vậy giây tiếp theo, cô bỗng nhiên mất đi ý thức.

Màn hình máy tính còn sáng lên, một dãy nhà lầu rách nát xuất hiện trong màn hình xám xịt, lấy toà lầu là chính, xung quanh một mảnh hoang vắng, đến cỏ dại cũng không có, phảng phất như một đảo bị cô lập. Một thân ảnh mặc áo ngủ đột ngột xuất hiện ngã ở cửa đi lên cầu thang.

Giống như trong phim truyền hình, cửa lớn toà lầu mở ra, một nam nhân phảng phất ăn mặc như nhân sĩ thời Trung cổ đi ra. Hắn đi đến bên cạnh cô, hắn ôn như bế cô đi vào trong toà lầu. Một giây cuối cùng trước khai đóng cửa, hắn dường như đang hướng ra bên ngoài màn hình, cười như không cười mà nâng nâng mắt, lộ ra một đôi con ngươi đỏ như máu.

Màn hình máy tính của cô tối sầm, sau đó không còn có ánh sáng.

Khi cô tỉnh lại, vẫn mơ màng, hình ảnh đầu tiên nhảy vào trong tầm mắt là gương mặt phóng đại.

Gương mặt này hình dáng rõ ràng, tóc đen mắt đỏ, một đầu tóc dài được buộc bằng một dải lụa rũ ở trên vai, thoạt nhìn thanh tuấn đến không thể tưởng tượng được, khoé miệng mang theo tươi cười ôn như phảng phất có thể an ủi hết thảy.

"Hoan nghênh đi vào thế giới này, chủ nhân của tôi. Tôi là người hầu trung thành của ngài Riddle." Khi hắn nói chuyên mang theo một giọng điệu kỳ lạ, phảng phất như lông chim có bản năng dễ dàng gãi đến nhân tâm gây ngứa, khiến người trầm mê.

Đối với người yêu thích game kinh dị, năng lực tâm lý thừa nhân cùng năng lực ứng biến của cô khác hẳn với người thường, thực mau cô liền hiểu chính mình xuyên qua thế giới trò chơi.

Không có thói quen tiếp xúc với người khác phái cô cảm thấy không khoẻ lui về phía sau, kéo xa khoảng cách với Riddle, lúc này cô phát hiện mình đang nằm trên mặt bàn làm việc, chung quanh là hai chồng văn kiện lộn xộn tro bụi bám đầy, cô trấn định hỏi người nam nhân trước mặt tự xưng là người hầu này: "Đây là trò chơi Yểm Lâu đúng không? Nhiệm vụ của tôi là gì? Thông quan là có thể trở về đúng không?"

Riddle đối với thái độ không chút hoảng loạn của cô có chút kinh ngạc, gương mặt giả dường như tươi cười chân thật hơn, ngữ khí trở nên sinh động vui vẻ: "Đúng vậy, chủ nhân của tôi, nếu ngài nghĩ như vậy thì đây là trò chơi. Làm người hầu, tôi đảm bảo ngài sẽ không gặp bất luận nguy hiểm tính mạng nào. Bất quá, tôi không có biện pháp vì ngài cung cấp tin tức cụ thể, nội dụng trò chơi yêu cầu chính mình ngài tìm ra manh mối. Tôi chỉ có thể nói cho ngài chính là, ngày mặt trăng đỏ mọc, tức là ngày trở về." Nói xong, hắn nắm một bàn tay của cô, ở trên mu bàn tay cô nhẹ nhàng ấn một nụ hôn, sau đó, hắn dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất ở trong không khí.

Cô thần kính thô đối với nam sắc dụ hoặc thờ ơ, ngược lại ảo não đối với không khí nói: "Đi nhanh như vậy làm gì? Tôi còn có việc muốn hỏi, nhà vệ sinh đi như thế nào a?"